Cuốn sách: Forbidden knowledge
Tác giả: Jason Quitt & Bob Mitchell
Tên tiếng Việt: Những tri thức bị cấm
Người dịch: Phan Nguyễn Như Quỳnh
CHƯƠNG 2: KHỞI ĐẦU CHO CÁC TRẢI NGHIỆM ASTRAL
Giống như nhiều đứa trẻ khác, Jason sợ những gì xảy ra trong màn đêm.
Anh ấy sợ thứ gì đó ở dưới gầm giường và đặc biệt sợ thứ ẩn giấu bên trong tủ quần áo. Đó là nơi mà ông kẹ hay lui tới.
Nhưng bạn thấy đó, trong tủ quần áo của Jason, thật sự có gì đó.
“Nhiều đêm tôi nghe tiếng cửa tủ quần áo trong phòng mở ra.” Jason nói. “Tôi sợ đến nỗi tôi phải kéo chăn trùm kín đầu.”
Vào một đêm nọ, anh ấy đã triệu hồi tất cả sức mạnh của mình để bước đến cái tủ.
Anh ấy đã không thể tin vào mắt mình.
“Cách duy nhất mà tôi có thể mô tả những gì tôi nhìn thấy là một người gần như đang bị khát khô.” Jason nhớ lại. “Dù bên trong tủ rất tối nhưng tôi có thể nhìn thấy anh ta. Anh ta trông giống như một con bù nhìn.”
Thật may mắn cho Jason là sinh vật này không làm gì ngoài việc quan sát anh.
“Anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào tôi.” Jason nói. “Tôi nghĩ lúc đó tôi khoảng 4 tuổi.”
Jason chạy qua phòng bố mẹ. Họ an ủi anh rằng đó chỉ là một cơn ác mộng và chẳng có gì ở trong tủ quần áo cả.
Nhưng Jason biết chắc là có một ai đó hoặc “một cái gì đó” trong tủ quần áo. Jason không thật sự biết cái đó là cái gì – hoặc những sinh vật khác mà anh ấy sẽ sớm chạm trán – nhưng đây là điểm khởi đầu cho những sự khám phá của anh ấy về thế giới astral.
Là một đứa trẻ anh ấy đơn giản nghĩ là mình đang mơ.
Trong những giấc mơ này, anh ấy rời khỏi cơ thể và dạo chơi trong chính căn nhà của mình. Anh ấy thậm chí có thể đi đến công viên phía sau nhà.
“Lúc đấy là mùa hè và mọi người đang chơi bóng rổ ngoài công viên. Tôi có thể đi đến và ngồi trong sân để xem họ chơi bóng.” Jason nói. “Tôi có thể nghe thấy âm thanh và cảm nhận bầu không khí ngoài trời. Nhưng tôi chỉ nghĩ là tôi đang mơ. Tôi nghĩ mọi đứa trẻ đều mơ như thế.”
“Chẳng có lý do nào khác để tôi tin rằng tôi không phải đang mơ.”
Nhưng những giấc mơ của anh ấy sẽ sớm thay đổi dữ dội.
Vào một buổi tối Jason cảm nhận một thực thể hướng dẫn anh ấy rời khỏi cơ thể. Anh ấy không nhìn thấy thực thể này nhưng có thể cảm nhận sự hiện diện của nó phía sau mình. Sinh mệnh này đưa anh ấy đến những nơi khác trong căn nhà, mặc dù trong cảnh vật này thì đây không phải căn nhà mà anh ấy đang sống. Đây là một căn nhà, ở một dòng thời gian khác.
“Giống như thực thể này muốn cho tôi thấy cuộc sống của họ hoặc cuộc sống trong quá khứ của họ.” Jason nói. “Như thể là họ đã du hành thời gian cùng với tôi.”
Trong dòng thời gian này, không có công viên nào ở sau nhà của anh ấy. Thay vào đó là một cánh đồng ngô và một ngôi nhà kiểu nông trại ở ngay vị trí mà căn nhà hiện tại của anh ấy được dựng lên.
“Thực thể này bắt đầu thể hiện với anh ấy rằng họ đã chết.” Jason nói. “Anh ta dẫn tôi xuống tầng hầm và cho tôi thấy một cỗ quan tài có một cơ thể nằm bên trong. Tôi cho rằng thực thể này chính là người đàn ông nằm trong quan tài.”
Jason liếc nhìn vào trong cỗ quan tài đó.
Jason biết cái quan tài này nằm ở tầng hầm của ngôi nhà anh ấy sống thuở nhỏ, và mặc dù khi ấy Jason chỉ là một đứa trẻ, anh ấy vẫn biết rằng anh không ở trong cùng một ngôi nhà nơi mà anh ấy đã đi ngủ. Anh ấy ở trong căn nhà mà thực thể này đã từng sống.
Khi Jason lớn lên, anh ấy nhận ra rằng anh chưa bao giờ mơ. Anh ấy đã thực sự du hành ở thể astral.
“Tôi có thể du hành ngược thời gian và trải nghiệm dòng thời gian đó với các sinh mệnh này.” Anh ấy nói. “Tôi là một người quan sát.”
“Tôi vẫn mặc bộ pyjama. Tôi cảm thấy như mình vẫn ở trong cơ thể vật lý mặc dù tôi không phải.”
Việc du hành ở thể astral sớm dẫn anh ấy đến một tiền kiếp khác trong quá khứ. Lần này không phải là cuộc sống của họ, mà là cuộc sống mà anh ấy đã từng sống.
“Đây có lẽ là một trong những trải nghiệm kinh khủng nhất mà đã từng xảy ra với tôi.” Jason nói. “Tôi đã phải đối mặt với những điều tệ hại ở một độ tuổi rất nhỏ. Nhưng sau đó tôi hiểu rằng đây là sự chuẩn bị cho tôi để tôi đối diện với những sự kiện khác sắp đến.”
Jason nhớ lại vào một đêm anh ấy đã bị tỉnh giấc bởi một tiếng ồn rất lớn.
“Nó giống như là tiếng của động vật.” anh ấy nói. “Có những tiếng gầm gừ và tiếng la hét và nó đến từ phía bên ngoài của phòng ngủ.”
Những âm thanh đáng sợ này không hề dừng lại.
Anh ấy nhớ anh đã rời khỏi giường và liếc nhìn vào hành lang phía ngoài phòng.
Thật bất ngờ, anh ấy không ở trong căn nhà của mình, và cái hành lang anh nhìn thấy cũng không phải hành lang quen thuộc.
“Tôi thấy hai người đàn ông đang đánh nhau một cách tàn nhẫn. Họ đang xé xác nhau với đôi tay trần.” Jason nói. “Họ đang đánh nhau tới chết.”
“Chẳng ai trong hai người có vũ khí. Họ chỉ sử dụng tay trần và đang xé thịt lột da của đối phương. Thật là rất kinh tởm.”
Hai người đàn ông này đang đánh nhau ở đâu?
Anh ấy nhìn thấy cảnh tượng này vào khoảng thời gian nào?
Jason không hề biết các thông tin này.
Không hề có ai ở xung quanh hoặc đang nhìn hai người họ. Anh ấy là người chứng kiến duy nhất cảnh tượng đẫm máu này.
Khi anh ấy đứng đó và quan sát, một cơn ớn lạnh chạy thẳng vào tâm trí của anh.
“Tôi nhận ra tôi đang thật sự xem lại cái chết của chính mình trong một tiền kiếp. Rằng tôi là một trong hai người đàn ông đó.” Jason nói. “Bạn có thể tưởng tượng nó sẽ như thế nào đối với tôi, chứng kiến một sự kiện khủng khiếp từ nhận thức của một đứa trẻ.”
Jason cũng có một ‘giấc mơ’ tái diễn luôn ảnh hưởng đến anh về mặt tâm lý.
“Trong giấc mơ cha mẹ tôi đưa tôi cho các thực thể thuộc một chủng tộc khác.” Jason nhớ lại. “Những thực thể này nhìn rất đáng sợ. Hình dạng của họ là nửa bò sát nữa giống chim. Họ gợi tôi nhớ về hình ảnh của Skesis trong phim điện ảnh “Tinh thể bóng tối”
Skesis là giống loài hư cấu, thể hiện như nhân vật phản diện chính trong bộ phim giả tưởng Tinh thể bóng tối vào năm 1982 bởi Jim Henson.
Những giống loài hư cấu này là nhân vật phản diện chính trong bộ phim giả tưởng năm 1982.
“Tôi đã khóc điên cuồng. Tôi cầu xin cha mẹ đừng đưa tôi cho họ.” Jason nói. “Cha mẹ chỉ nhìn tôi bằng những ánh nhìn chán ghét. Họ bảo tôi rằng họ không hề muốn tôi và họ không hề muốn nhìn thấy tôi lần nào nữa.”
“Tôi cũng nghĩ rằng giấc mơ này dựa trên những tổn thương sâu sắc về các sự kiện có thật, xảy ra trong nhiều đời sống quá khứ.”
Khi Jason ngày càng lớn lên, những trải nghiệm tiền kiếp của anh ngày càng hiện rõ.
Khi anh ấy 11 tuổi, cha mẹ anh đăng ký cho anh vào học ở một trường tiểu học công lập mới trong một cộng đồng ở phía Bắc Toronto. Sau đó thì cha mẹ anh ly hôn. Mặc dù được mẹ nuôi dưỡng nhưng Jason vẫn giữ liên lạc thân thiết với cha.
Anh ấy không có nhiều bạn bè nhưng một ngày nọ anh gặp một đứa bạn cùng tuổi và cả hai nhanh chóng trở nên thân thiết.
“Chúng tôi trở thành bạn thân, như thể chúng tôi đã từng có sự gắn kết này.” Jason nói.
Chẳng mấy chốc, những ký ức chôn sâu trong tâm trí của anh ấy bắt đầu trở về. Anh ấy đã nhớ lại toàn bộ một kiếp sống mà anh và người bạn thân của anh từng sống.
“Tôi thấy vô cùng xúc động.” Anh nói. “Tôi cố gắng gợi nhớ cho bạn của tôi về kiếp sống đó của cả hai. Tôi cứ hỏi anh bạn: bạn không nhớ chúng ta đã từng là ai sao?”
“Bạn không nhớ rằng tôi đã từng giết bạn trong một kiếp sống khác?”
Sau đó anh kể câu chuyện ấy.
Những ký ức mang anh trở về thời trung cổ khi anh và người bạn là những thành viên trong lực lượng bảo hộ nhà vua. Họ luôn theo sát nhà vua.
“Chúng tôi đã lớn lên cùng nhau.” Jason nói. “Chúng tôi luyện tập cùng nhau. Chúng tôi đã từng thân thiết hơn cả anh em ruột thịt.”
Jason không có thông tin về vị vua mà cả hai bảo vệ cũng như quốc gia mà họ từng sống hay thậm chí là kiếp sống đó có xảy ra ở Trái đất hay không.
Một ngày nọ nhà vua nhận được một tin báo về âm mưu chống lại ông và những người lãnh đạo âm mưu này là Jason và bạn của anh ấy.
“Tất nhiên tin báo này là không đúng sự thật nhưng nhà vua cho chúng tôi hai sự lựa chọn.” Jason kể. “Hoặc là cả hai chúng tôi bị giết ngay tại chỗ hoặc là cả hai cùng chiến đấu cho tới chết và người thắng cuộc sẽ có quyền được sống.”
Hai người họ đã lựa chọn chiến đấu với nhau.
“Nhưng trước cuộc chiến bạn tôi đã nói với tôi rằng anh ấy không hề có ý định giết tôi.” Jason nói. “Anh ấy muốn tôi hãy giết anh để tôi có thể tiếp tục sống.”
“Vì vậy chúng tôi đã chiến đấu và khi anh ấy sẵn sàng, anh ấy cho tôi một tín hiệu. Tôi lấy một con dao và đâm vào một bên đầu của anh. Tôi giữ đầu anh trong khi anh dần chết đi. Trước khi qua đời anh ấy còn cười với tôi.”
Những hình ảnh này xuất hiện trong nhiều ngày và khiến Jason đôi lúc nghĩ ngợi.
“Bạn tôi không hề có một chút hình ảnh về cuộc chiến đấu hay bất kể một thông tin nào về kiếp sống đó.” Jason nói.
Hiện tại, họ vẫn là bạn thân.
“Tôi nghĩ rằng anh bạn tôi tin tưởng tôi ở một mức độ nào đó.” Jason kể. “Anh ấy chưa từng nghĩ rằng tôi bị điên. Nhưng điều đó rõ là không quan trọng với anh ta.”
“Một điều thú vị là trong kiếp sống này, anh ấy là một người rất mạnh mẽ. Anh ấy thích võ thuật và đã đạt được đai đen trong khi tôi không có hứng thú với những thứ như vậy. Chúng tôi đã từng là những người lính ưu tú và hiện tại anh ấy vẫn là một người lính ưu tú trong khi tôi chẳng còn thích thú gì với điều đó.”
Những chuyện kỳ lạ vẫn tiếp diễn trong suốt những năm tháng trẻ con của Jason. Em trai của anh, Lorne cũng trải nghiệm những sự cố.
“Lorne chạy vào phòng tôi trong một đêm nọ và dùng gối đánh tôi.” Jason kể. “Nó đã rất buồn. Nó bảo tôi đừng bao giờ vào phòng nó nữa.”
Lúc đó Lorne khoảng 5 tuổi. Có vẻ như có ai đó đã rút cái gối anh ấy đang nằm và dùng gối để đánh anh khi anh đang ngủ.
“Nó đã cố gắng đánh trả lại và khi nó làm như vậy thì cái gối bay ngang phòng rồi đập vào bức tường” Jason nói. “Nó đã quá sợ hãi và tức giận và nó chạy vào phòng tôi để lôi tôi dậy.”
“Nhưng tôi không hề ở trong phòng ngủ của nó. Tôi không có dùng gối để đánh nó.”
Một lần khác Lorne nhớ lại mình bị đánh thức bởi một cảm giác lạ, rằng có cái gì đó trong phòng của anh.
“Khi nó quay đầu lại để nhìn thì nó thấy cái đèn ngủ đang trôi lơ lửng trong không khí, cạnh cái giường.” Jason nói. “Nó thật sự sợ nhưng nó chỉ quay lại và đi ngủ với ý nghĩ rằng chắc là nó đang nằm mơ.”
“Buổi sáng hôm sau nó tỉnh dậy và thấy cái đèn nằm cách cái giường vài feet và nó đã bị vỡ.”
Có phải căn nhà Jason sống bị ma ám?
Có phải những thực thể du hành thời gian cũng tương tác với em trai của Jason?
“Tôi không chắc nữa nhưng tôi luôn nghĩ nhà mình bị ma ám dù đó là căn nhà mới.” Jason nói. “Tôi nhớ mẹ tôi có làm một vài cải tạo trong nhà và nhà thầu phải đục khoét tường phòng của tôi để sửa ống nước. Khi họ tháo dỡ lớp thạch cao, họ tìm thấy phần còn lại của một con quạ khổng lồ. Đó là một bí ẩn đối với họ và tôi nhớ họ nói rằng con chim này đã bị kẹt ở đó trong suốt quá trình xây dựng.”
“Thật kỳ lạ khi biết rằng suốt thời gian qua tôi đã ngủ với một con chim chết trong bức tường. Tôi không chắc điều này có liên quan gì đến những điều mà tôi trải qua nhưng người Mỹ và người Canada bản địa tin rằng vật tổ con quạ khai mở cho chúng ta món quà của trí tuệ cổ xưa và luật lệ thiêng liêng. Con quạ cũng được cho là sẽ mang đến món quà để nhìn vào thế giới linh hồn.
Một trường hợp cho thấy nhà anh ấy bị ám là chiếc ti vi ở dưới tầng hầm luôn tự bật.
“Mẹ tôi quát tôi vì đã để ti vi bật ở tầng hầm.” Jason nói. “Tôi chạy xuống để tắt ti vi và ngay khi tôi đi đến thì cái ti vi tự tắt. Điều đó luôn làm tôi hoảng sợ.”
“Nhiều lần khi đi ngang tầng hầm tôi nghe tiếng nhiều người nói chuyện ở dưới đó. Tôi đi theo tiếng nói và chúng chỉ đơn giản là biến mất.”
“Vấn đề không phải là tìm kiếm câu trả lời, và là đối diện với câu trả lời.” – Terence McKenna.