Cuốn sách: Forbidden knowledge
Tác giả: Jason Quitt & Bob Mitchell
Tên tiếng Việt: Những tri thức bị cấm
Người dịch: Phan Nguyễn Như Quỳnh
CHƯƠNG 3: MỘT THỰC THỂ MỚI XUẤT HIỆN
Jason lớn lên cùng với 1 vấn đề sức khỏe gọi là hội chứng ruột kích thích.
“Đó là một cuộc chiến trường kỳ. Bất kỳ thứ gì mà tôi ăn đều khiến tôi ngã bệnh và tôi phải loại thải nó ra khỏi cơ thể.” Jason nói. “Tôi luôn phải chịu những cơn đau không thể tin được.”
Căn bệnh ảnh hưởng đến anh ấy nhiều đến mức trong suốt quãng thời gian đi học, một người bạn đã đặt cho anh một biệt danh “Jack Bộ xương”.
Jason cao 6 feet 5 và chỉ nặng 150 pound khi anh ấy vào cấp 3. Bạn có thể hình dung được hình ảnh đó.
“Bạn có thể thật sự nhìn thấy xương của tôi dính vào bên dưới lớp da.” Anh ấy nói. “Người tôi trắng bệch như ma. Điều này ảnh hưởng đến mọi khía cạnh trong cuộc sống của tôi.”
“Tôi đã ở trong tình trạng thực sự tồi tệ. Tôi không hề khỏe mạnh.”
Tệ hơn nữa, anh ấy còn mắc chứng khó đọc và nói lắp.
“Tôi luôn cảm thấy khó khăn khi đọc và đánh vần, và khi tôi nói, tôi cà lăm liên tục.” Jason kể.
Vào năm 16 tuổi, bác sĩ kê cho anh ấy codeine nhằm giảm đau sau khi anh ấy trải qua 1 cuộc phẫu thuật. Anh sẽ không bao giờ quên được trải nghiệm đó.
“Khả năng thấu thị của tôi biểu hiện ngay lập tức.” Jason nói. “Ý tôi là tôi có thể nghe được những điều không phải ở thế giới vật lý này. Đó quả thật là một trải nghiệm vô cùng hoảng sợ.”
Cơn đau của anh lắng xuống nhưng những âm thanh thì không.
“Nó như thể là có hàng trăm người đang đứng trong phòng của tôi và họ đều nói cùng một lúc và còn cố gắng giành lời của người khác.” Jason giải thích.
“Họ đều cố gắng để giao tiếp với tôi cùng một thời điểm. Âm giọng của họ rất có chiều sâu. Tôi có thể nghe được vị trí trong phòng mà mỗi tiếng nói phát ra. Tôi không nhìn thấy họ nhưng họ đều đang hét vào tôi ngay cùng một lúc.”
“Tôi cảm giác như mình sẽ hóa rồ.”
Trải nghiệm kỳ lạ này xuất hiện mỗi khi anh ấy dùng codeine.
“Thậm chí đến ngày hôm nay, trong bệnh án của tôi còn ghi chú tôi dị ứng với codeine, kèm dòng chữ ảo giác âm thanh được đặt trong ngoặc kép.” Anh nói.
Trải nghiệm về những thực thể lạ đến thăm nhà anh ấy kết thúc khi anh khoảng 11 tuổi. Không có gì kỳ lạ xảy ra cho đến khi anh bước vào tuổi 20.
“Sau cấp ba tôi được nhận vào một trường đại học kinh doanh khá tốt.” Jason nhớ lại. “Lúc ấy tôi đã khá hứng thú rằng tôi sẽ vào học ở ngôi trường này. Cả gia đình tôi cũng thế.”
Cha tôi dắt tôi đến trường đại học để ghi danh.
“Tôi nhớ mình đang đứng xếp hàng và nhìn xung quanh” Jason nói. “Có những sinh viên cùng cha mẹ họ cũng đang làm tương tự.”
Sau đó, điều gì đó xâm chiếm tâm trí của anh và len lỏi vào cha anh.
“Chúng ta sẽ rời đi. Con sẽ không học ở trường này” Jason buột miệng một cách ngang ngược.
Vì một vài lý do, Jason biết anh phải nhanh rời khỏi trường.
“Đó là một sự thôi thúc bất ngờ khiến tôi phải đi khỏi nơi đó càng nhanh càng tốt.” Jason nói. “Tôi cảm giác đó không phải là con đường dành cho tôi.”
Nhưng Jason vẫn hiểu rằng cha anh đã thất vọng như thế nào tại giây phút đó.
Vậy anh ấy sẽ làm gì tiếp theo cho cuộc đời của mình?
Anh đã luôn cảm thấy thích thú với lĩnh vực thiết kế, với âm nhạc và hội họa, vì thế anh ấy đăng ký vào một trường cao đẳng về thiết kế. Anh đã có nhiều niềm vui cũng như nhiều bạn bè mới.
“Sau khi tốt nghiệp, một người bạn của anh đã nảy ra một ý tưởng điên rồ, mở một studio về âm nhạc và nghệ thuật đồ họa.” Jason nói. “Tôi yêu cái ý tưởng đó vô cùng nên tôi đã túm lấy cơ hội này và trong vòng 1 vài tháng chúng tôi đã có một cơ sở kinh doanh riêng.”
Đó là khoảng thời gian cực kỳ hạnh phúc trong cuộc đời của Jason. Nhưng hành trình kinh doanh này không được dài lâu.
“Trong suốt khoảng thời gian ở studio, tôi bắt đầu chịu đựng một triệu chứng xảy ra khi ngủ, gọi là chứng tê liệt khi ngủ” Jason giải thích.
Anh ấy tỉnh dậy và hoàn toàn nhận thức được mọi thứ xung quanh nhưng cơ thể của anh thì như bị đóng băng.
“Tôi đã phải hò hét trong não của tôi để khiến cánh tay và chân cử động nhưng nó cứ như thể tôi đang ở trong trạng thái hôn mê.” Jason kể.
Ban đầu, chứng tê liệt này chỉ xảy ra khoảng 1 lần mỗi tháng. Sau đó nó diễn ra mỗi tuần 1 lần. Cuối cùng, nó xuất hiện hằng đêm.
Đó là khoảng thời gian khó khăn nhưng chứng tê liệt khi ngủ này đã thay đổi cuộc đời của anh.
Trong một đêm, khi đang ở trong trạng thái tê liệt, anh ấy đột ngột nhận ra anh không hề một mình trong phòng ngủ của chính anh.
“Tôi cảm nhận được có ai đó hoặc cái gì đó đang đi vòng quanh phòng” Jason thuật lại. “Điều đó quả thật hơi đáng sợ.”
Cảm giác khó chịu này tiếp tục xuất hiện mỗi đêm.
“Tâm trí của tôi tỉnh tảo nhưng mọi thứ khác đều như đóng băng và tôi biết rằng tôi không hề đơn độc trong phòng.” Anh giải thích.
Mặc dù Jason không hề quan tâm UFO hay người ngoài hành tinh nhưng vào thời điểm đó tâm trí của anh lại nghĩ về những điều tồi tệ và những nơi tồi tệ.
“Tôi nghĩ đây là sự bắt đầu một vụ bắt cóc của sinh vật ngoài hành tinh.” Anh ấy nhớ lại.
“Bất kể là cái gì đang ở trong phòng thì nó cũng là sinh vật ngoài vũ trụ hoặc ma quỷ.”
Một đêm nọ, Jason không thể chịu đựng chuyện này thêm nữa.
Anh ấy cần phải tìm ra “ai” hoặc “cái gì” đang ở trong phòng.
“Tôi đã vô cùng tức giận. Tôi cố gắng hết mình để cử động nhằm khiến cơ thể thoát khỏi trạng thái cứng đờ này.” Jason nói. “Khi tôi cố gắng trong tuyệt vọng để đánh thức cái cơ thể của mình thì một điều bất ngờ xảy ra. Tôi lắc mình mạnh đến nỗi tôi thoát ra khỏi cơ thể.”
“Tôi bây giờ đang trôi bồng bềnh phía trên giường và tôi có thể nhìn thấy cơ thể vật lý của mình đang nằm trên đó. Cơ thể của tôi thẳng như một tấm ván và đôi mắt tôi mở to.”
Sau đó, Jason chú ý đến một thực thể.
Nó đang đứng ở phía cuối giường, ngay chân anh ấy và rất cao. Đầu của nó gần như chạm vào trần nhà cao 9 foot.
“Nó không có chi tiết gì cả.” anh ấy nói. “Như thể tôi đang nhìn vào một cái bóng với đường viền đậm. Thực thể này nhìn như thể đang mặc một chiếc áo choàng. Cách tốt nhất để miêu tả hình dạng của sinh mệnh này là nó giống như hình ảnh của thần chết theo truyền thống. Trải nghiệm mặt đối mặt này khiến tôi sốc đến tận cùng bởi vì tôi chưa bao giờ hy vọng bất cứ điều gì như thế này xảy ra.”
Trải nghiệm quá sửng sốt khiến Jason cảm thấy như anh ấy ngay lập tức bị hút trở lại cơ thể.
“Tôi thức giấc với trái tim đập mạnh và cảm thấy khó thở.” Anh ấy kể.
Cái quỷ gì vừa mới xảy ra?
Anh ấy vừa nhìn thấy cái gì?
Một điều có thể chắc chắn là những gì anh ấy cảm nghiệm không phải là một cơn ác mộng.
“Đó là một cảm giác hoàn toàn khác.” Anh ấy nói. “Bật ra và nhìn thấy chính mình và cảm nhận là bạn không còn ở trong cơ thể của bạn nữa.”
Cái bóng cao lớn mà Jason chứng kiến trong suốt cơn tê liệt của mình.
“Thật khó để lý giải nhưng việc rời khỏi cơ thể cho tôi cảm giác còn chân thực hơn cuộc sống. Nó thật hơn cả việc đang sống. Thật hơn cả việc tồn tại ở chiều kích thứ 3.”
Về cơ bản, tất cả đều là vật lý.
“Thực tại ở chiều kích thứ 3 mà chúng ta sống rung động ở một tốc độ nhất định.” Anh ấy nói. “Nhưng khi rung động này tăng lên chúng ta có thể chuyển đổi nhận thức của mình vào một thực tại khác mà tồn tại vượt lên khả năng nhìn của chúng ta.”
“Khi chúng ta ở thể astral, chúng ta có thể tiếp cận với chiều kích thứ 4 bởi vì nhận thức của chúng ta lúc này đang nhúng trong cơ thể astral.”
“Do đó khi tôi trở lại cơ thể vật lý ở chiều kích 3, như thể không có ai trong phòng ngủ của tôi cả. Vì thực thể kia đang sống ở không gian của chiều kích 4. Tôi không thể nhìn thấy họ với đôi mắt 3D.”
“Họ vô hình với chúng ta nhưng họ có thể thấy chúng ta. Những sinh mệnh sống ở các chiều kích khác có thể kết nối với chiều kích 3D khi cần thiết.”
Vào đêm đó, những ký ức được chôn vùi từ lâu đều được trỗi dậy.
Jason bắt đầu nhớ lại những trải nghiệm từ thời thơ ấu. Anh ấy bấy giờ đã nhận ra rằng những điều mà anh ấy từng nghĩ là các giấc mơ khi anh bay lượn đến công viên phía sau nhà thực chất là trải nghiệm du hành ở thể astral khi anh đã rời khỏi cơ thể vật lý.
Sau trải nghiệm này, tất cả những cơn tê liệt khi ngủ không chủ ý đều chấm dứt, nhưng Jason phát hiện ra anh ấy có thể đặt bản thân mình vào trạng thái tê liệt và kiểm soát thời điểm và cách thức anh ấy rời khỏi cơ thể.
“Bây giờ, tôi đang làm điều đó với chính mình. Tôi đã không làm điều đó với tôi trước đây.” Anh ấy thuật lại. “Tôi tin rằng thực thể đó đã cố tình tạo ra các cơn tê liệt khi ngủ để chỉ cho tôi cách rời khỏi cơ thể của mình. Bây giờ tôi hoàn toàn có thể làm cơ thể mình ngủ thiếp đi nhưng vẫn giữa tâm trí mình tỉnh táo.”
Ban đầu, Jason chỉ đơn giản là rời khỏi cơ thể.
“Nó rất khó khăn để thực hiện bởi vì nó cần rất nhiều sự luyện tập.” anh nói. “Nhưng đột ngột tôi thấy bản thân mình lơ lửng phía trên giường.”
“Tôi giống như đang ở trong 1 cơ thể nhưng không phải trong cơ thể vật lý. Nó giống như bạn chỉ là năng lượng. Và bạn có góc nhìn 360 độ. Bạn có thể thấy tất cả mọi thứ xung quanh bạn. Bạn không có tay hay chân. Bạn không hít thở. Bạn chỉ là năng lượng lơ lửng nhưng bạn có thể nhìn và cảm nhận sự vật.”
Jason sau đó khám phá những phương thức khác, nhưng vẫn tạo ra cùng một tác động.
“Tôi phát hiện ra có nhiều cách để tôi rời khỏi cơ thể và bước vào trạng thái đó. Anh nói. “Ban đầu cách duy nhất tôi biết là đi ngủ và ép buột chính mình xuất ra. Tôi cũng phát hiện ra rằng nếu như tôi đặt bản thân vào trạng thái đúng thì sẽ có một cảm giác ngứa ran rất ấm áp bắt đầu xuất hiện ở dạ dày. Cảm giác này đi kèm với một âm thanh vo ve với âm lượng thấp và rung động. Tôi sau đó tập trung ý thức của mình vào âm thanh này.”
“Khi tôi làm thế, tần số và cường độ của âm thanh trở nên lớn hơn cho đến khi âm thanh này đánh bật tôi ra khỏi cơ thể của mình, theo đúng nghĩa đen.”
Thời gian trôi qua và Jason càng trở nên thông thạo cả 2 phương pháp.
“Cuối cùng tôi không cần bất kể cách thức nào nữa.” anh nói. “Chẳng bao lâu sau điều này chỉ đơn giản là xảy ra một cách vô thức. Tôi đi ngủ và bất ngờ, tôi cảm thấy bản thân mình rời đi một cách tự nhiên mà không cần một chút nỗ lực nào.”