CHƯƠNG 4: CÁI NHÌN VỀ MỘT TƯƠNG LAI KHẢI HUYỀN – Những tri thức bị cấm – Forbidden knowledge

Cuốn sách: Forbidden knowledge
Tác giả: Jason Quitt & Bob Mitchell
Tên tiếng Việt: Những tri thức bị cấm
Người dịch: Phan Nguyễn Như Quỳnh

CHƯƠNG 4: CÁI NHÌN VỀ MỘT TƯƠNG LAI KHẢI HUYỀN


Những trải nghiệm của Jason thay đổi khi anh ấy ngày càng trở nên thích ứng với việc du hành ở thể astral.
Chẳng bao lâu sau, anh ấy sẽ được viếng thăm bởi những thực thể khác, những sinh mệnh đã đưa anh ra khỏi cuộc hành trình trình trong cơ thể vật lý.
Những thực thể này đến vào ban đêm và kéo anh ấy khỏi thân xác của chính anh. Họ đưa anh ấy du hành về quá khứ và tương lai.
“Tôi là một người quan sát.” Anh ấy nói. “Tôi chỉ có thể nhìn. Tôi không thể tương tác.”
Những sinh mệnh này vẫn chỉ là những đường viền đậm đối với anh nhưng họ lúc này xuất hiện trong hình dạng giống con người hơn.
“Họ cao lớn nhưng luôn luôn ở phía sau tôi, ngoài tầm mắt và họ luôn xuất hiện với 2 người.” Jason kể. “Họ chạm vào vai tôi và hướng dẫn. Tôi có thể cảm thấy cái chạm của họ.”
Có rất ít sự giao tiếp trực tiếp và khi nó xảy ra thì luôn ở dưới dạng thần giao cách cảm.
Những chuyến đi đầu tiên của anh ấy không hề dễ chịu chút nào.
“Tôi sẽ bị đưa lên xuyên qua trần nhà, rồi xuyên qua mái nhà, rồi ra ngoài không gian vũ trụ.” Jason kể lại. “Tôi sẽ đi xa hơn và xa hơn và tôi có thể nhìn thấy Trái đất ở phía dưới. Chúng tôi lại du hành xa hơn và xa hơn nữa vào không gian.”
Cuối cùng, họ sẽ dừng lại và Jason được hướng dẫn để trở lại.
“Tôi được kêu cầu hãy nhìn vào một điểm cụ thể trên Trái đất và sau đó họ sẽ bắn tôi ngược trở về và tôi sẽ hạ cánh ở vị trí đó.” Jason nói.
Anh ấy đã vô cùng sốc trước những gì anh ấy nhìn thấy.
“Tôi biết tôi đã ở một nơi trên nước Mỹ nhưng tôi không có ý tưởng là mình đang ở khoảng thời gian nào.” Jason tường thuật. “Bầu trời hoàn toàn là một màu cam đỏ như máu. Như thể bầu trời đã bị đốt cháy. Như thể cả bầu trời đang trên ngọn lửa.”
“Trái đất hoàn toàn bị cháy rụi. Không còn một cái cây nào toàn vẹn. Bất kể cái cây nào mà tôi nhìn thấy chỉ còn một vài phần gốc và hóa thành than đen. Mặt đất một màu cam và đỏ. Giống bầu trời, đất cũng bị đốt cháy.”
Jason quét nhìn quanh khung cảnh hoang tàn. Nó thật không thể rời mắt.
“Sau đó nhận thức của tôi bất ngờ bị thu hút bởi một cái hầm trú ẩn,” Jason nói. “Tôi nhìn thấy một người đàn ông. Anh ta mặc đồ da và đeo mặc nạ bảo hộ.”
“Nhưng anh ấy đang dần chết mòn trong cái hầm đó. Dù bất kể điều gì đã xảy ra, căn hầm đã không thể bảo vệ được anh ta. Anh ta đang phải chịu đựng.”
Jason sau đó được nhanh chóng đưa trở lại không gian vũ trụ và được chuyển về phòng ngủ của anh.
Anh ấy đã nhìn thấy cái gì?
Đó là vào khoảng thời gian nào?
Jason vắt óc suy nghĩ.
“Nó nhìn như thể một cuộc chiến hạt nhân đã xảy ra bởi vì tất cả đều như bị phá hủy… Chẳng còn lại gì cả.” anh nói. “Không còn tòa nhà nào. Cũng chẳng còn ai ngoại trừ một người đàn ông đang sắp chết trong hầm trú ẩn.”
Quang cảnh cháy xém mà Jason được cho thấy trong một trải nghiệm du hành thời gian.

Tại sao anh ấy lại được cho thấy điều này?
Tại sao những thực thể đó lại không giải thích điều gì với anh ấy?
“Như thể họ chỉ muốn tôi nhìn thấy cảnh tượng đó.” Jason nói.
Jason lúc đó 22 tuổi khi hình ảnh đầu tiên về một tương lai khải huyền được biểu hiện trước mắt anh.
Khoảng sáu tháng sau anh ấy được đưa đi lần nữa.
Và lặp lại, anh ấy được thả xuống một địa điểm cụ thể, ở một nơi mà anh ấy cho rằng là nước Mỹ.
Đó là một thời điểm khác trong tương lai.
Và một cảnh tượng hãi hùng khác được mở ra trước mặt anh, và anh ấy vẫn chỉ là người quan sát.
Anh đang ở trong một trại tù dành cho trẻ em.
“Thật là bệnh hoạn.” anh nói. “Có những binh lính và xe tăng và họ đang bắn tỉa vào đám trẻ và đuổi theo chúng bằng những cỗ xe tăng.”
Trại tù này này gợi nhớ về trại tập trung ở thế chiến thứ 2 nhưng những đứa trẻ không ăn mặc giống như những người ở trại đó. Chúng mặc những bộ đồ của thời hiện đại.
Trại tù mà Jason nhìn thấy trong một lần du hành thời gian.

“Những người lính trông không giống lính Đức nên tôi biết tôi không hề ở giai đoạn thế chiến thứ 2.” Jason nói. “Tôi hoàn toàn chìm ngập trong cảnh tượng này.”
“Tôi có thể nghe thấy tiếng của những viên đạn đang bay và tiếng hét của lũ trẻ. Thật là kinh khủng. Có hàng trăm đứa trẻ ở độ tuổi từ 5 đến 13. Và chúng đến từ các chủng tộc khác nhau.”
“Tôi đang đứng giữa mọi việc. Tôi đang trải nghiệm như thể mọi thứ đang xảy ra ngay trước mắt của tôi.”
Khi Jason nhìn xung quanh, anh nhận ra trại tù này được bao bọc bởi những bức tường bê tông và các dây thép gai.
“Tôi nhớ mình đã nhìn lên bầu trời và nó giống như những gì tôi thấy trước kia.” Anh nói. “Nó đỏ rực. Có điều gì đó đã xảy ra với hành tinh.”
Trải nghiệm này tác động đến anh trong nhiều ngày.
“Tôi trở nên bệnh khi tôi trở về từ chuyến du hành này.” Anh kể. “Tôi gần như không nói với ai trong nhiều ngày. Tôi trắng bệnh như một con ma. Những điều tôi thấy thật sự kinh tởm.”
Trên thực tế, Jason không muốn du hành thêm lần nào nữa.
“Tôi đã được chứng kiến một cảnh tượng tồi tệ nhất mà có thể được tưởng tượng ra.” Anh thuật lại. “Tôi bắt đầu chán ghét khả năng mới được phát hiện này của mình.”
Nhưng họ không hề ngừng lại.
Lần tiếp theo tôi được thả xuống một nơi giống như là trại FEMA (trại thuộc Cơ quan Quản lý Khẩn cấp Liên bang).
Thú vị là, những người theo thuyết âm mưu cho rằng một lượng lớn các cơ sở thực tập do FEMA điều hành sẽ và đã được xây dựng trên khắp nước Mỹ nhằm cung cấp nơi ở những người bất đồng ý kiến khi thiết quân luật được thiết lập trong tương lai để chuẩn bị cho thế giới một chính phủ.
Theo Jason, trại mà anh ấy nhìn thấy gồm nhiều lều có các gia đình sinh sống. Đó là buổi đêm và các lều đều có lính canh túc trực.
“Tôi cảm nhận mọi người sống ở các lều này thật sự biết ơn khi được ở đây.” Jason nói. “Họ cảm thấy may mắn khi được ở trong những trại này.”
Nhưng Jason cũng cảm nhận được sự căng thẳng giữa các gia đình và những người lính.
“Có vẻ như có nhiều sự không tin tưởng.” anh kể. “Binh lính không hề giao tiếp với người dân. Tôi cảm nhận thậm chí ngay cả binh lính cũng sợ.”
“Mọi người đều nói thì thầm với nhau. Nhưng tôi vẫn cảm thấy họ rất biết ơn khi được ở đây.”
Trong một lần khác, Jason nghe thấy một tiếng nổ lớn mà anh ấy chưa từng nghe thấy trước đây. Anh không biết mình đang ở đâu. Tất cả những gì anh biết là anh được cho phép trải nghiệm tiếng ồn của những gì đang xảy ra.
“Mặt đất bị chấn động, theo nghĩa đen.” Anh nói. “Như thể màng nhĩ của tôi sẽ bị phá hủy. Tôi thực sự cho rằng mình sẽ bị điếc.”
“Khi nó kết thúc và tôi đã quay về chiếc giường, tôi vẫn đang ôm lấy hai tai của mình.”
Jason trải nghiệm thêm cơ số những chuyến du chu khác liên quan đến chủ đề sau khải huyền. Có một trải nghiệm đã tác động sâu sắc đến Jason. Nó liên quan đến một cuộc viếng thăm của linh hồn Norval Morrisseau, một họa sĩ người thổ dân Canada được biết với tên gọi “Picasso ở phương Bắc.”
Bức vẽ con cá của họa sĩ thổ dân Norval Morrisseau.

Họa sĩ người thổ dân Norval Morrisseau.

Jason luôn ngưỡng mộ công việc của ông ấy.
Cũng được biết đến với cái tên “Chim Sấm Đồng”, tác phẩm của Morrisseau mô tả truyền thuyết về dân tộc ông, về văn hóa và những căng thẳng chính trị tồn tại giữa người Canada bản địa và các truyền thống châu Âu, cuộc đấu tranh sinh tồn, chủ nghĩa tâm linh và huyền bí sâu sắc của ông. Ông là người sáng lập Trường nghệ thuật Canada Woodlands và là một thành viên nổi bật trong nhóm “Hội 7 người Ấn Độ”
Morrisseau mất tại Toronto vào tháng 12 năm 2007. Ông thọ 76 tuổi.
Jason khẳng định linh hồn của ông đến thăm anh ấy vào một đêm không lâu sau khi ông mất.
“Tôi đã luôn bị thu hút bởi các tác phẩm của ông nên khi ông ấy đến tôi biết chính xác ông ấy là ai.” Jason nói. “Sau đó ông ấy dẫn tôi đến buổi triển lãm tranh của ông tại thế giới linh hồn. Khi ở trong triển lãm ông ấy cho tôi xem hàng trăm bức vẽ được treo trên tường và tất cả các bức họa này đều mang hình ảnh cá bơi trong một kỹ thuật màu sắc, một phong cách mà ông đã nổi tiếng về nó. Đó là một cảnh tượng tuyệt đẹp.”
Jason sau đó được dẫn đi xuống hành lang và bước vào trong một phòng triển lãm khác nhưng không có một bức vẽ nào của ông trong căn phòng này.
“Thay vào đó, ông ấy cho tôi thấy một bức tranh vẽ một người lính, trong giống hải quân Hoa Kỳ.” Jason nhớ lại. “Nó trông như thật. Và khi chúng tôi khám phá phòng tranh này, chúng tôi đi vào một căn phòng khác.”
“Căn phòng này chứa những bức họa về các bối cảnh tương tự như những điều mà các thực thể đã cho tôi thấy. Bầu trời màu đỏ. Trông như tàn cuộc của một vụ nổ hạt nhân. Có cả một đám mây hình nấm. Tôi nghĩ thông điệp mà Norval muốn gửi đến cho tôi là sự tương phản sâu sắc giữa vẻ đẹp của thiên nhiên và sự phá hủy của con người. Những hình ảnh này vẫn còn ám ảnh tôi.”
Một sự đồng bộ khá thú vị với câu chuyện này là nhiều năm sau trải nghiệm này, Jason có một cơ hội để gặp Duke Redbird, một người Canada bản địa có tầm ảnh hưởng khác.
“Chúng tôi đến nhà Duke và trò chuyện cả đêm về bản chất của hình trình tâm linh, của quá khứ và tương lai.” Jason nói.
“Đó quả thực là một buổi trò chuyện khai sáng. Tôi chia sẻ câu chuyện về chuyến du hành đến phòng tranh của Norval. Duke nhìn tôi bằng tôi mắt mở to và mỉm cười.”
“Tôi không hề biết rằng Duke là một trong những người bạn thân nhất của Norval”
Duke khẳng định Norval luôn nói chuyện với anh về phòng tranh ở thế giới linh hồn, Jason kể.
“Đó là một phòng trưng bày nơi Norval nhìn thấy những bức họa trước khi ông ấy vẽ chúng.” Jason giải thích. “Vào thời khắc đó tôi cảm nhận linh hồn của Norval đang hiện diện khắp căn phòng. Như thể ông ấy đã mang hai chúng tôi đến với nhau để chúng tôi có thể chia sẻ những câu chuyện. Qủa thực là một trải nghiệm diệu kỳ với tôi.”

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận