Chương 7: Sự Kiện Đặc Biệt
Zingdad: Vậy, JD, đây là một câu hỏi lớn : Sự Kiện Đặc Biệt là gì?
Joy-Divine: Tôi thực sự mong muốn được nói với bạn về điều này. Nhưng trong khi bản thân mỗi Sự Kiện Đặc Biệt thực sự là một thứ rất đơn giản, mô tả nó sẽ không có nhiều ý nghĩa nếu bạn không hiểu bối cảnh. Và bối cảnh thì rất rộng lớn. Đến mức bạn sẽ không thể hiểu được nó từ góc nhìn của bạn. Bạn có thể tưởng tượng giống như khi cố gắng giải thích toàn bộ chu kỳ nước của hành tinh cho một con cá vàng nhỏ đã sống cả đời nó trong một cái bát thủy tinh trên quầy bếp của ai đó? Và với bạn thì nó cũng giống như vậy: bối cảnh của câu chuyện về Sự Kiện Đặc Biệt đầu tiên của bạn là một câu chuyện được tạo ra trong hàng tỷ năm và rộng lớn đến mức bao gồm toàn bộ vũ trụ của bạn và hơn thế nữa. Và vì vậy, cũng giống như với chú cá, vấn đề nằm ở một trong những góc nhìn. Bạn đang đắm chìm trong một góc nhìn đơn lẻ trong một vài thập kỷ ở một nơi bé nhỏ trên một trong hàng tỷ hành tinh thuộc một trong hàng tỷ thiên hà của vũ trụ này. Nói rằng góc nhìn con người bị hạn chế là một cách nói nhẹ đi cực độ.
Nhưng điều này không hẳn là tệ. Góc nhìn rất hạn hẹp này chính xác là thứ cho phép Chúa trải nghiệm bản thân dưới dạng rất, rất nhiều thực thể riêng biệt. Vì vậy, tất cả đều chính xác như nó phải là. Nhưng để có thể hiểu câu chuyện về Sự Kiện Đặc Biệt sẽ đòi hỏi bạn phải có một góc nhìn cực kì rộng lớn, góc nhìn mà tôi sắp sửa chia sẻ với bạn.
Nó diễn ra như thế này:
Chúng ta sẽ bắt đầu bằng cách mở rộng góc nhìn đủ để nhận thấy rằng nền văn minh của bạn không phải là nền văn minh đầu tiên sinh sống trên hành tinh Trái đất. Nếu bạn có thể đứng nơi tôi đang ở và xem những gì tôi làm, bạn sẽ nhận thấy rằng trên thực tế, đã có nhiều nền văn minh liên tiếp có trước nền văn minh hiện tại này. Bạn còn giữ lại thần thoại về Atlantis và Lemuria nhưng đây chỉ là hai trong số rất dài chuỗi các nền văn minh rất đa dạng đã nở hoa trên Trái đất trong quá khứ, trải dài hàng tỷ năm.
Điều bạn có thể khó hiểu là thậm chí đã có các nền văn minh khác sinh sống trên Trái đất khi nó mới hình thành; những sinh vật có hình dạng khá khác với bạn đã sinh sống trong môi trường rất nóng lúc đó. Và bạn có thể khá bối rối nếu phát hiện ra rằng các nền văn minh sớm nhất, trên hầu hết các khía cạnh, lại là các nền văn minh tiên tiến nhất – mỗi nền văn minh kế tiếp đó lại có một ý thức ngày càng thấp hơn, đi ngày càng xa hơn nữa cái nhận thức rằng tất cả là một và tất cả đều là những người sáng tạo ra thực tại của chính họ.
Vì vậy, theo từng bước, ý thức đã giảm dần trên hành tinh Trái đất kể từ khi nó được tạo ra từ nhiều tỷ năm trước.
Bây giờ chúng ta hãy “lùi ra xa” (zoom out) và mở rộng góc nhìn của chúng ta hơn nữa. Bạn có nhận thức thấy rằng, toàn bộ thực tại này, và tất cả bên trong nó, đều xuất phát từ cái MỘT. Và điều này là như vậy theo nghĩa chân thực nhất. Tại thời điểm của những gì mà bây giờ được hiểu là “Vụ nổ lớn” (Big Bang), tất cả chỉ là MỘT. Tất cả vật chất và ý thức của toàn bộ vũ trụ bước vào thực tại này từ cái MỘT và bắt đầu mở rộng về mật độ và sự tách biệt.
Nếu bạn nhìn thấy những điều như vậy thì bạn sẽ hiểu rằng rơi khỏi ân sủng (fall from grace – sự sa ngã của con người , trong Thiên Chúa Giáo, ám chỉ sự chuyển đổi của người nam đầu tiên – Adam và người nữ đầu tiên – Eve từ trạng thái vô tội vâng lời Đức Chúa Trời sang trạng thái không vâng lời có tội – ăn trái cấm) đã bắt đầu từ vụ nổ Big Bang và tiếp diễn kể từ đó. Ngày càng sâu hơn vào mật độ và cuộc sống tách biệt qua rất nhiều bước nhỏ.
Và điều này không phải là sơ suất! Điều này là để đáp lại MỘT trong cuộc tìm kiếm trả lời cho câu hỏi, “Điều gì sẽ xảy ra nếu ta không phải là một …. nếu ta là nhiều thì sao?”
Nhưng điểm cơ bản là trong vũ trụ này, ý thức bắt đầu từ một điểm cao, điểm của cái MỘT, điểm của sự sáng tạo, và từ đó nó giảm mạnh xuống, xuống, xuống, hoàn toàn tách biệt và hoàn toàn trong tình trạng nạn nhân. Nó đã hoàn thành cú rơi này theo một trình tự các bước và bước cuối cùng là đây: nền văn minh hành tinh của bạn trên Trái đất đã đạt đến điểm cuối cùng trong sự tách biệt và ý thức nạn nhân. Mức độ của niềm tin vào sự tách biệt của Đấng Tạo Hóa thiêng liêng khỏi sáng tạo của chính Nó đã có thể đạt được đối với nền văn minh hiện tại của con người trên hành tinh Trái đất là thực sự sâu sắc. Bạn, những con người yêu quý của hành tinh Trái đất, đã hoàn thành nhiệm vụ bất khả thi nhất, đau khổ nhất, khó khăn nhất trong tất cả các nhiệm vụ. Bạn là những người mang câu trả lời cuối cùng cho câu hỏi lớn này, “Nếu ta là nhiều thì sao?”
Z: Vì vậy, đây là mức thấp nhất của ý thức? Thế giới tôi đang sống hiện nay? Tôi đoán là tôi có thể tin, khi chứng kiến tất cả những điều đang diễn ra trên thế giới.
JD: Không, thực sự, còn nhiều điều để kể về câu chuyện này.
Tôi đang nói là, nhìn chung, nền văn minh nhân loại trên Trái đất đã đạt được chiều sâu lớn nhất của ý thức. Nhưng giây phút này, giây phút mà bạn thấy mình trong cuộc hành trình tuyệt vời xuyên thời gian và không gian, thì đây không phải là mức thấp nhất. Cái mức đó đã ở lại phía sau trong quá khứ tập thể của bạn.
Tôi có thể hiểu điều đó, trong mắt bạn thì điều này có vẻ như là mức giảm thấp nhất, nhưng nếu bạn có thể lùi lại và nhìn bằng đôi mắt của vĩnh hằng bạn sẽ thấy rằng nó không phải như vậy. Và tôi sẽ cung cấp cho bạn bằng chứng.
Hãy nhớ những suy nghĩ sau: “Tất cả là Một” và “Bạn là người tạo ra thực tại của mình”. Những ý tưởng này đã có sẵn cho ý thức hành tinh của bạn trong sự giao thoa của không gian và thời gian và nhiều người đã chấp nhận những điều này là đúng.
Bây giờ hãy quay trở lại một chút. Những ý tưởng như vậy vào những năm 1950 sẽ dẫn đến việc bạn thực sự bị cho là quái dị. Bạn sẽ không có được sự chào đón một cách lịch sự nếu bạn nói ra những điều này. Bạn sẽ bị tẩy chay. Bạn sẽ không thể tìm được việc làm trong bất kỳ công ty có uy tín nào. Bạn sẽ có cuộc sống rất khó khăn nếu muốn thể hiện những ý tưởng như vậy. Và bạn sẽ có cảm thấy bản thân hoàn toàn đơn độc trong niềm tin của mình.
Và nếu quay ngược lại lịch sử một chút nữa, những ý tưởng này sẽ dẫn đến những biện pháp trừng trị mạnh tay hơn. Bạn không cần phải quay lại quá xa để thấy mình thực sự sẽ bị giết nếu dám thể hiện chúng.
Điều tôi muốn nói ở đây là bóng tối sâu thẳm nhất đã ở đằng sau bạn. Không thể nói chính xác điểm thấp nhất thực sự là khi nào, vì nó phụ thuộc vào góc nhìn của một người, về cách thức bạn sẽ sử dụng để đo lường những gì tạo nên khoảnh khắc đen tối nhất. Nhưng nếu một người quan sát những gì đã xảy ra trong tâm lý cảm xúc của con người ở các sự kiện như thế chiến, thập tự chinh, điều tra dị giáo, phiên tòa xét xử phù thủy, thì người ta sẽ bắt đầu thấy một số thời khắc đen tối thực sự. Và ngay cả những điều này có lẽ cũng chưa phải là mức độ sâu nhất.
Bạn có biết rằng đã có lúc, những hành động của một quân đội xâm lược: từ cướp bóc mọi thứ trong nhà của những người họ xâm lược, đến kéo lê trên đường phố từng cậu bé rồi tàn sát chúng và hãm hiếp mọi cô gái và phụ nữ, đã từng được coi là bình thường? Trong những thời điểm như vậy, khi một đội quân xâm lược một thành phố, sẽ không còn lại gì ngoài đống đổ nát. Mọi người sẽ bị giết hoặc bị bắt làm nô lệ. Mọi thứ có thể lấy được thì sẽ bị lấy đi, mọi thứ còn lại sẽ bị phá hủy.
Nếu bạn gặp ai đó trong những thời điểm như vậy, bạn sẽ khó lòng tìm thấy ngay cả một tia sáng của thứ mà bạn gọi là “con người” trong mắt họ. Tất cả đã bị hoàn cảnh khắc nghiệt tàn bạo làm cho đến mức không còn chỗ cho sự dịu dàng hoặc lòng trắc ẩn.
Nhưng câu chuyện của nhân loại không phải là một câu chuyện đơn giản. Có quá nhiều rắc rối và phức tạp để có thể đưa ra các tuyên bố cụ thể, chính xác về thời điểm tăm tối nhất. Chắc chắn, trong những bản ghi chép lịch sử sớm nhất, khoảng vài nghìn năm trước và trước đó nữa, mọi thứ đã thực sự rất đen tối. Và thậm chí, nếu một người biết cách nhìn, đã có những tia hy vọng đầu tiên le lói. Thậm chí sau đó, có những “kẻ lang thang” (wanderers) đã hóa thân xuống Trái đất mang thông điệp tươi sáng về tình yêu, sự chữa lành, lòng trắc ẩn và sự tha thứ. Nếu một người sẵn sàng tìm kiếm nó, ngay cả khi đó, thì họ sẽ bắt đầu tìm thấy một số tia sáng, ngay cả trong sâu thẳm của bóng tối. Những tia sáng đó bắt đầu sáng lên và phát triển một cách rất, rất chậm.Và như vậy, với tốc độ của ốc sên, trái tim của con người đã và đang biến đổi. Những hành vi tàn ác, phá hoại từng là bình thường và có thể chấp nhận được, trở nên không thể chấp nhận được và bất bình thường. Những suy nghĩ khác lạ, bất khả thi như là đối xử với người khác như bạn muốn được đối xử đã được đề xuất và từ từ, từ từ ngày càng được chấp nhận nhiều hơn.
Và như vậy câu chuyện đã tiếp tục.
Vậy nhân loại bây giờ đang ở đâu? Tôi cho rằng tôi sẽ phải yêu cầu bạn tưởng tượng mình đang lặn xuống một đại dương không đáy. Lặn xuống, xuống, xuống mãi cho đến khi xung quanh chỉ còn lại một màu đen như mực. Cho đến khi áp lực của nước sắp đè bẹp cơ thể. Và sau đó, khi không thể xuống sâu hơn được nữa, bạn từ từ đổi hướng tạo thành một cung parabol. Bạn bắt đầu từ từ quay đầu lại. Và bạn bắt gặp ngay tia sáng đầu tiên, ở rất, rất xa phía trên bạn. ĐÓ là về vị trí của bạn bây giờ. Một số rất ít trong số các bạn đã bắt gặp tia sáng đầu tiên đó. Nhiều người trong số các bạn sắp làm như vậy. Và ánh sáng đó là ánh sáng của nhận thức rằng tất cả là một và mỗi người là người tạo ra thực tại của chính mình.
Z: Một câu chuyện ấn tượng. Cảm ơn bạn đã chia sẻ với tôi. Như bạn đã chuyển tất cả những điều đó vào trong tâm trí tôi, tôi cảm thấy tất cả mọi thứ xoáy vào trong đầu … tắc nghẽn và giải phóng … thật kỳ cục và khó chịu.
JD: Một câu chuyện phức tạp đến kinh ngạc như câu chuyện này, sẽ không dễ dàng trong việc xác định ranh giới giữa việc kể câu chuyện một cách trung thực và bị sa lầy vào các chi tiết. Tất nhiên, có rất nhiều ngoại lệ đối với các lực đẩy chính trong mạch truyện của tôi. Có những khúc mắc về cốt truyện và những rắc rối phức tạp. Ví dụ như, nền văn minh của bạn, theo cách tốt hơn hay xấu hơn, đã bị can thiệp ồ ạt bởi các nền văn minh ngoài Trái đất khác trong các thời cổ đại. Và mặc dù nó đã trở nên tinh vi hơn bao giờ hết, sự can thiệp này chưa bao giờ thực sự chấm dứt.
Z: Bạn vừa nêu ra một cái gì đó làm tôi thấy hứng thú. Tôi có thể hỏi bạn về điều đó không? Bạn đang nói về những người ngoài hành tinh không gian này? Và chính xác thì họ đã làm gì ngay tại đây ở trên Trái Đất?
JD: Không. Đây là một chủ đề lớn và có người khác tốt hơn đủ điều kiện để nói về chuyện này. Tất nhiên, có rất nhiều chương hay, do đó, bạn sẽ phải bắt đầu nói chuyện với Adamu một lần nữa.
(Lưu ý của Zingdad: phần này sẽ có trong Quyển 3 của Cẩm Nang Thăng thiên).
Đây sẽ là lúc để đi sâu vào những vấn đề như vậy. Lý do duy nhất tôi nêu ra điều này là để công khai rằng câu chuyện của tôi đã bị đơn giản hóa đi rất nhiều. Nhưng, ít nhất bạn đã có bối cảnh cho những gì tôi muốn kết nối.
Z: Sự Kiện Đặc Biệt?
JD: Chính xác.
Câu chuyện đó cho đến nay đã được kể dưới góc nhìn rộng lớn. Nó là về sự tiến hóa của ý thức trong vũ trụ này nói chung và về hành tinh Trái đất nói riêng. Bây giờ tôi muốn chuyển trọng tâm của chúng ta sang vấn đề cá nhân. Tôi đang nói chuyện với các bạn, độc giả thân yêu của tôi. Bây giờ tôi đang nói về trải nghiệm sống cá nhân của các bạn.
Có một số điều mà tôi biết về các bạn. Tôi biết rằng các bạn đã làm tổn thương bản thân một cách khủng khiếp. Các bạn mang trong mình những vết sẹo và tổn thương trong tâm hồn. Các bạn đối phó theo những cách tốt nhất có thể và đã làm việc siêng năng và nhiệt thành trong hành trình chữa lành. Trong cuộc đời này, các bạn đã tự lại kể câu chuyện tâm hồn của chính mình. Các bạn cũng đã nhận được món quà kỳ diệu của riêng mình trong cuộc đời này. Các bạn đã cảm thấy đau đớn và khó khăn khủng khiếp và đã làm việc để chữa lành nỗi đau cũng như đối phó với trắc trở. Thông qua tất cả những điều này các bạn đã đạt được trí tuệ và lòng từ bi. Và hiện tại, gần đây nhất, các bạn thực sự đã bắt đầu làm một số việc tốt liên quan đến việc chữa lành. Con đường vẫn còn rất xa. Nhưng ít nhất các bạn đang đi đúng đường.
Điều này sẽ đúng với hầu hết tất cả những ai đang đọc cuốn sách này. Một số vẫn ở sâu hơn một chút trong bóng tối và một số sắp ở trong ánh sáng. Và, quả thực, một số đã thực sự nhìn thấy ánh sáng của chính mình.
Và đây – khoảnh khắc nhìn thấy ánh sáng – có lẽ là điều quan trọng nhất trong tất cả những lý do mà chúng ta phải đến với thế giới tách biệt này.
Nhìn Thấy Ánh Sáng
Z: Ồ? Điều đó thật thú vị đối với tôi. Tôi thường tự hỏi chính xác thì tại sao chúng tôi lại ở đây. Ý tôi là, hãy thành thật mà nói, sự tách biệt không phải là một chuyến dã ngoại. Sống một đời trong nhị nguyên quả thật là vất vả, đau khổ và khó hiểu. Vì vậy, tôi thường tự hỏi tại sao chúng tôi lại sẵn sàng làm điều này với chính mình. Không thể có chuyện chúng tôi ở đây bởi vì một sai lầm nào đó… rằng chúng tôi đã đi vào thực tại này một cách sai lầm? Chắc chắn cũng không thể là Cái Tôi Bên Trong của chúng tôi tự đặt mình trong tất cả những điều này mà không hề biết rằng nó sẽ rất khó khăn?
JD: Không, thực sự! Không có lỗi lầm gì ở đây cả. Tất cả chúng ta đều ở đây có chủ đích và tất cả chúng ta đều biết rằng nó sẽ là một thách thức cực độ.
Z: Vì vậy, tôi đã giả định. Và về mặt logic, phải có một lý do rất chính đáng để chúng ta đến đây.
JD: Có nhiều lý do, mỗi lý do tùy thuộc vào góc nhìn của bạn khi đặt câu hỏi, “Tại sao tôi lại ở đây?”. Nhiều, rất nhiều lý do tuyệt vời khiến cho cuộc hành trình vô cùng khó khăn này trở nên đáng giá, lặp đi lặp lại. Nhưng lý do duy nhất tôi muốn giải quyết ngay bây giờ là, sự khám phá Bản Thân/Cái Tôi (Self) .
Để kể câu chuyện này, tôi sẽ yêu cầu bạn thay đổi góc nhìn một lần nữa. Nhưng lần này, thay vì mở rộng góc nhìn để thấy các thời đại rộng lớn của loài người, chúng ta sẽ lùi ra xa hơn nữa, mở rộng góc nhìn về toàn bộ thực tại này.
Bạn có thể tưởng tượng, dù chỉ trong một khoảnh khắc, cảm giác sẽ như thế nào khi trở thành Cái Tôi Thần Thánh Nhất của mình?
Z: Tôi … ờ … không. Tôi đoán là mình không thể.
JD: Tất nhiên là không. Đó chính là ý nghĩa của nơi bạn đang ở. Để tiến được sâu như vậy vào trong tách biệt, bạn đã phải hoàn toàn quên mất bản chất thực sự của chính mình. Nhưng tôi có thể cho bạn biết một chút về nó và bạn có thể thử tưởng tượng.
Có một thực thể. Nó là vô hạn và vĩnh cửu. Đối với nó không có sự khác biệt giữa “trí tưởng tượng sáng tạo” và “thực tại”. Ý của tôi là thực thể này nhận được những gì nó tạo ra một cách quyền năng nhất theo đúng nghĩa đen. Nó coi tất cả những điều này là đương nhiên bởi vì đối với thực thể này thì đơn giản “nó là như vậy”.
Thực thể này cũng nhận thức được, theo một cách không thể nghi ngờ hay phủ nhận, rằng nó là một phần của cái gì đó vĩ đại hơn chính nó. Nó như thể được biết đến cốt lõi của nó rằng nó là một sắc độ ánh sáng đặc biệt là một phần của ánh sáng trắng hoàn hảo mà là tất cả ánh sáng. Nó biết không có bắt đầu hoặc kết thúc với chính nó, nhưng đồng thời, nó biết rằng có những bản thể khác, là những người chịu trách nhiệm mang lại tất cả các màu sắc khác của ánh sáng.
Và vì vậy thực thể này có thể được gọi là người mang Ánh sáng của Chúa.
Bây giờ, đây là điều được đưa ra: trên sao thì dưới vậy và dưới sao thì trên vậy, và điều này là sự thật. Khi thực thể này nhận thức được “cái tôi” của mình, vì vậy nó bắt đầu tò mò. “Ta là ai và ta là gì?”. Nó tự hỏi. Và nó sử dụng bất cứ thứ gì mà nó có quyền truy cập để tìm kiếm câu trả lời.
Một cách để tìm kiếm câu trả lời là hỏi những ánh sáng khác họ nhìn thấy gì khi họ nhìn nó. Và có rất nhiều thực tại tuyệt vời đã được tạo ra từ sự tác động qua lại lẫn nhau đó. Trong những thực tại này, những Thực Thể Ánh Sáng nhảy múa và chơi cùng nhau và họ tìm cách để cho nhau thấy những gì họ thấy ở nhau. Những thực tại này rất nhẹ nhàng và vui tươi. Các Thực Thể Ánh Sáng tạo ra bên trong họ một nơi của tình yêu thuần khiết một cách mạnh mẽ nhất có thể. Sự tương tác là rất sâu đậm và mạnh mẽ. Quan sát và cùng tham gia vào đó là một điều cực kì tuyệt diệu.
Nhưng đối với tất cả những điều này, vẫn có một cái gì đó không thỏa mãn. Bạn thấy đấy, khi Thực Thể Ánh Sáng chơi những trò chơi này cùng nhau, họ không bao giờ có thể thực sự thấy chính mình. Thay vào đó, họ chỉ có thể nhìn thấy những gì họ có thể thấy của những gì người khác nhìn thấy ở họ. Đó là một thứ rất gián tiếp.
Vậy làm thế nào để họ có thể thực sự nhìn thấy chính mình?
Z: Với một chiếc gương?
JD: Một câu trả lời rất tốt. Bạn thực sự cần một chiếc gương. Và trên Trái đất, bạn có thể sử dụng một tấm gương bằng thủy tinh tráng bạc để nhìn thấy lớp bên ngoài của hình thể trần thế của bạn. Nhưng sẽ cần loại gương nào để cho những Thực Thể Ánh Sáng thấy ánh sáng thật sự của chính họ?
Z: Nếu đó là một câu đố, thì tôi không biết câu trả lời.
JD: Không, không phải là một câu đố … nhưng chắc chắn là một câu hỏi khó! Và đây là giải pháp. Hãy tưởng tượng rằng Thực Thể Ánh Sáng có thể lấy một phần của chính nó và phần đó của chính nó hoàn toàn quên rằng nó là thực thể ánh sáng ngay từ đầu và sau đó, khi nó đã hoàn toàn quên mất nó là ai, nó có thể được đưa đến trước sự hiện diện của Thực Thể Ánh Sáng đó một lần nữa. Khi mà một thứ đã quên, nhìn thấy chính nó lần đầu tiên … nó sẽ thấy gì? Và nó sẽ nghĩ gì về cái Thực Thể Ánh Sáng mà nó nhìn thấy? Và khi nó bắt đầu nhớ rằng nó là Thực Thể Ánh Sáng, sau đó nó sẽ tự trải nghiệm nó như thế nào? Và sau đó, từng bước từng bước khi nó nhớ lại nhiều hơn và nhiều hơn, khi nó hòa hợp hơn bao giờ hết với con người thật của chính nó, thì nó sẽ khám phá ra và biết thêm điều gì? Nó sẽ cảm thấy như thế nào về chính nó? Và sự thông thái, hiểu biết và sáng suốt nào về chính nó mà nó sẽ mang theo về nhà cho chính mình?
Z: Và đó là những gì chúng tôi đang làm!
JD: Đúng rồi, Cái Tôi yêu quý. Đó là những gì bạn và tôi đang làm. Đó là cái mà tất cả mọi người trên Trái đất đang làm và đó là điều mà mọi hạt ý thức trong toàn thể vũ trụ đang làm. Chúng ta là câu trả lời của câu hỏi, “Ta là ai?”
Z: Vậy thì … Sự Kiện Đặc Biệt đâu?
JD: Đây là những khoảnh khắc mà bạn thực sự nhìn thấy ánh sáng của chính mình. Đây là một vài cái nhìn rõ ràng đầu tiên về bản thân bạn. Sự Kiện Đặc Biệt là khi bạn hoàn thành nhiệm vụ trở thành tấm gương phản chiếu tâm hồn của chính mình.
Với Sự Kiện Đặc Biệt đầu tiên của bạn, một kết nối được tạo ra và từ đó giây phút này, bạn không bao giờ có thể lạc lối trong tách biệt nữa. Tuy nhiên, đây chưa phải là lúc cuộc hành trình của bạn đã kết thúc! Đây là điểm giữa của cuộc hành trình. Nó là chính xác là một nửa chặng đường giữa hành trình đi vào tách biệt và hành trình trở lại Nhất Thể. Nhưng nó được gọi là Sự Kiện Đặc Biệt bởi vì, trong khoảnh khắc đó, có một sự tái hợp. Khoảnh khắc của MỘT. Cái bị mất được tìm thấy. Và toàn bộ quá trình không chỉ đang được tiến hành, mà nó còn không bao giờ có thể bị ngừng lại hoặc đảo ngược lần nữa.
Khi bạn nhìn thấy ánh sáng, bạn đã thay đổi hơn bao giờ hết. Khi bạn nhìn thấy sáng, bạn nhìn thấy hướng về nhà mình. Và, giống như một ngọn hải đăng tỏa sáng từ một bến cảng, bạn được kéo về theo cách như vậy. Bây giờ bạn đã biết đường và khi bạn biết, bạn không thể một lần nữa không biết.
Z: Nghe thật tuyệt diệu!
JD: Thật không? Tôi nghĩ nó nghe có vẻ hơi khô khan và nhàm chán. Ý tôi là những cái ở trên chỉ là một mô tả lý thuyết về sự kiện. Và mô tả không là gì so với trải nghiệm đầy đủ, phong phú, tuyệt vời về sự kiện. Mô tả về điều gì đó, bất kể trung thực và chính xác đến đâu, không bao giờ có thể so sánh với trải nghiệm thực tế của nó. Đây là một ví dụ: bạn có thích ăn một bữa gồm hạt đắng nghiền nát, mồ hôi đã biến đổi, noãn gia cầm, kết tinh nhựa cây cỏ và hạt cỏ nghiền nát?
Z: Ewww!
JD: Bạn không muốn ăn cái đó à? Cho đến khi bạn thực sự được nếm được hương vị ẩm ướt, ấm áp của một cái bánh sô cô la đen, sau đó đột nhiên bạn sẽ thay đổi giọng điệu ngay! Bởi vì, cacao thực chất là hạt đắng nghiền nát, sữa được tạo ra từ tuyến mồ hôi bò biến đổi, trứng là noãn gia cầm, đường là nhựa 1 loại cỏ kết tinh và bột mì được làm từ hạt của một loại cỏ.
Z: Tôi hiểu bạn đang nói gì – mô tả không thể so sánh được với trải nghiệm.
Được rồi. Vậy trải nghiệm Sự Kiện Đặc Biệt sẽ như thế nào?
JD: Vì mỗi linh hồn đều hoàn toàn độc đáo, nên trải nghiệm của họ cũng vậy, là độc đáo. Khi họ đã sẵn sàng cho nó. Khi nó đến vì họ. Nó được thiết kế riêng cho họ bởi Cái Tôi Thần Thánh giống như một tiếng gọi trở về Nhà.
Z: Nhưng có phải tất cả mọi người đều sẽ trải qua những Sự Kiện Đặc Biệt này?
JD: Khi họ đã sẵn sàng. Bạn có nhớ Ánh sáng đã chiếu sáng cho các cư dân Cõi Tối trong chương trước không? Bây giờ, trong chương này, chúng ta đang tìm một cách khác để kể câu chuyện đó lần nữa. Sự Kiện Đặc Biệt là Ánh sáng. Nó có sẵn cho tất cả và nó đang ngày càng gia tăng về cường độ. Tìm nó ở bên trong đang trở nên ngày càng dễ dàng hơn. Và lý do cho điều này là ngày càng nhiều người lựa chọn nó. Và do đó, khi nó trở nên dễ dàng hơn, ngày càng nhiều người hơn tiếp tục chọn nó. Nó sẽ không ép buộc bất cứ ai, nhưng những người sẵn sàng có thể tìm kiếm và tìm thấy nó. Và khi họ làm vậy, trải nghiệm của họ về nó sẽ chính xác là hoàn hảo cho họ. Trải nghiệm này sẽ thay đổi cuộc đời của họ và dẫn họ về Nhà.
Và bây giờ tôi muốn đề nghị bạn hãy chia sẻ với độc giả của chúng ta về cái nhìn đầu tiên của bạn về Ánh sáng. Khoảnh khắc khi bạn thay đổi hướng đi và bắt đầu tìm đường trực tiếp về Nhà.
Z: Chà, tôi đã có nhiều trải nghiệm rất mạnh mẽ và thay đổi cuộc đời trong vài năm trước, nhưng khi bạn nói tôi kể về lần đầu tiên mình nhìn thấy Ánh sáng, thì tôi đã biết chính xác bạn đang nói về trải nghiệm nào. Để tôi chia sẻ với bạn một trải nghiệm mà tôi đã ghi chép lại vào năm 2010:
Trải Nghiệm Trên Núi Của Tôi
Để vẽ bức tranh một cách chính xác, tôi phải kể cho bạn nghe về hai bạn trẻ thành phố ham vật chất và tham vọng. Đó là người bạn tâm giao của tôi, Lisa, và tôi. Tôi đã có công việc kinh doanh của riêng mình bao gồm quản lý một số đài phát thanh, mỗi đài cung cấp chương trình cho một chuỗi bán lẻ quốc gia khác. Lisa là một chiến binh phòng họp cho một công ty công nghệ sinh học đa quốc gia lớn. Chúng tôi đang sống cuộc sống của dân thành thị điển hình và mọi thứ rất ổn. Tôi không muốn châm biếm cuộc sống của chúng tôi, nhưng tôi phải nói rằng cả hai cũng đã tham gia hăng say vào hành trình theo đuổi tâm linh của riêng mình và phần nào đó không thoải mái với cuộc sống vật chất và những thứ giả tạo trong cuộc sống mà mình đang sống. Tuy nhiên, tất cả chỉ là bối cảnh nền. Điều quan trọng xảy ra khi chúng tôi đi nghỉ vào tháng 4 năm 2008. Khi còn là cư dân thành phố, chúng tôi luôn yêu thiên nhiên và dành mọi kỳ nghỉ mà chúng tôi có ở một khu vực của đất nước tôi được gọi là The Garden Route. Nó chủ yếu là các khu rừng bản địa trên sườn của Dãy núi Outeniqua (phát âm là Oh-ten-ick-wah) đã thu hút chúng tôi đến đó. Nhưng đối với chúng tôi, luôn có một điều gì đó đặc biệt, không thể xác định được về toàn bộ khu vực, như thể, trong tâm hồn mình, chúng tôi biết rằng đây luôn là quê hương thực sự trên hành tinh Trái đất.
Vào kỳ nghỉ đặc biệt này, chúng tôi đã có một trải nghiệm làm thay đổi cả hai mãi mãi. Nó xảy ra khi chúng tôi đang đi bộ đường dài để khám phá một khu rừng cổ thụ hoang sơ. Tại một số thời điểm, con đường mòn đã đưa chúng tôi ra khỏi thung lũng và đến một con dốc dài, mệt mỏi, khó khăn. Chúng tôi leo lên đồi, ra khỏi rừng và đến một cao nguyên, nhìn ra một thung lũng đẹp ngoạn mục, ở dưới là con sông nhỏ chảy ra biển ở phía xa. Trong một ngày đẹp trời bất kì, đây sẽ là nơi mà tại đó tôi sẽ dừng lại và khám phá. Nó chắc chắn là tuyệt đẹp. Nhưng vào ngày cụ thể đó, đứng nhìn xuyên qua thung lũng ở những ngọn núi ở phía xa, một cái gì đó đã thay đổi. Thế giới xung quanh tôi bỗng dưng đẹp không thể tưởng tượng nổi. Bây giờ tôi có thể cố gắng mô tả nó – tôi có thể viết vài lời lãng mạn về cách mặt trời đổ ánh sáng chiếu xuống mặt đất như xi-rô vàng. Tôi có thể nói với bạn rằng mỗi chiếc lá của mỗi cái cây trông giống như những viên ngọc lục bảo hoàn hảo và gió thổi qua ngọn cỏ làm rung lên những âm thanh ngân nga trong tâm hồn. Tôi có thể nói với bạn là tôi tin chắc rằng mình đã nhìn thấy, với độ rõ nét tuyệt đối và hoàn hảo, từng chiếc lá và ngọn cỏ ở tận chân trời xa tít. Tôi có thể cho bạn biết về chất lượng của không khí – rằng nó đã trở nên ngập tràn tinh chất trong trẻo của cuộc sống, thấm đẫm vào tâm hồn tôi và tất cả những gì xung quanh. Tôi có thể cho bạn biết tôi cảm thấy như thể rằng mình đã thực sự là một với phong cảnh tuyệt đẹp đó với mặt đất là da thịt và cỏ cây là mái tóc. Tôi có thể ném hàng trang sách những mỹ từ như vậy vào bạn trong một nỗ lực vô ích để chia sẻ niềm hạnh phúc thuần khiết, siêu việt đó nhưng tôi thậm chí sẽ không thể mô tả được dù chỉ là phần bề mặt của những gì diễn ra tại thời điểm đó. Có lẽ tôi chỉ có thể nói là tôi tin rằng mình thực sự đã nhìn thấy Chúa trong chính Sự sống của vùng đất vào ngày đó. Trái tim tôi đã được mở bung ra và một cánh cổng được hình thành mà qua đó tôi nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới. Và lần đầu tiên trong đời, tôi đã thực sự nhìn một cách đúng nghĩa. Tôi đã nhìn bằng trái tim và linh hồn mình thay vì chỉ nhìn bằng đôi mắt. Và nó thật đẹp. Nó đẹp hơn những gì tôi có thể tưởng tượng về bất cứ điều gì đã từng tồn tại. Trải nghiệm thần bí, tuyệt vời này vượt ra ngoài tầm hiểu biết của bản thân tôi.
Tôi đứng đó. Nhìn ngây dại. Kinh ngạc.
Tôi cảm nhận.
Tôi biết.
Tôi thuộc về.
Trong nỗ lực nhận thức khoảnh khắc đó, cuối cùng đầu óc tôi nảy ra một ý tưởng về việc phải làm gì với trải nghiệm này. Một suy nghĩ được gửi đến khu rừng rằng, “Tôi thấy bạn! Tôi yêu bạn! Bạn sẽ nhận chúng tôi làm người chăm sóc chứ? “
Và sau đó thì tôi mới hoàn hồn để tự hỏi điều gì đã xảy ra với – Lisa. Tôi không biết đã mất bao nhiêu thời gian kể từ lần cuối tôi nói chuyện với cô ấy, khi chúng tôi đang lúi húi bò lên con dốc dựng đứng. Tôi quay lại tìm kiếm cô ấy. Cô ấy ở cách đó vài mét, khuỵu gối và quay lưng lại với tôi. Tôi nhận thấy cô ấy đang run rẩy. Khi tôi đến gần cô ấy, tôi nhận ra cô ấy đang khóc, long lanh đầy nước mắt. Tôi đến gần hơn và nghe cô ấy nói lặp đi lặp lại, “… vâng … vâng … vâng … “
Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy như thể Lisa đang trả lời câu hỏi ở trên của tôi thay mặt cho khu rừng. Hoặc có lẽ khu rừng cũng đã hỏi cô ấy như vậy và cô ấy đang trả lời. Cảm giác như thể Lisa và toàn bộ khu rừng và tôi đều là một và tất cả chúng tôi đều tự hỏi giống nhau và tự trả lời cho chính mình, “Bạn có chấp nhận chúng tôi làm người chăm sóc không? Vâng … vâng … vâng . “
Hoặc có lẽ đó là cách tốt nhất mà tâm trí tôi có thể hiểu được về một trải nghiệm vượt ra ngoài tâm trí và vượt ra ngoài mô tả.
Sau một thời gian – tôi không biết là bao lâu – chúng tôi nhận thấy rằng trời đã sẩm tối và chúng tôi sẽ phải đi bộ một quãng xa để trở lại xe. Miễn cưỡng, nhưng với trái tim căng đầy, chúng tôi quay trở lại xe với cảm giác phấn khích, hạnh phúc xuất thần. Cả hai chúng tôi đều biết rằng một điều gì đó đã làm thay đổi cuộc sống của cả hai, nhưng không có cách nào để hiểu nó.
Tôi vô cùng cảm kích với Lisa vì đã trải qua điều này cùng tôi. Một phần vì trải nghiệm một mình sẽ làm cho nó hoàn toàn ít ý nghĩa hơn, nhưng còn hơn thế nữa bởi vì nếu tôi trải qua điều này một mình, tôi sẽ biết rằng tôi hiện đang trong cuộc hành trình mà không có cô ấy. Một trải nghiệm như thế này sẽ thay đổi bạn. Bạn không còn là con người như trước nữa. Mọi thứ đều thay đổi. Chắc chắn con đường đời của bạn và tất cả những thứ bạn cho là có giá trị trước đây về cơ bản sẽ được sắp xếp lại.
Rõ ràng rằng Linh hồn của tôi có một kế hoạch cho tôi và những khu rừng Dãy núi Outeniqua là một phần quan trọng của kế hoạch đó. Tôi biết ơn MỘT sâu sắc và Lisa dường như cũng cảm thấy như vậy.
Và ở đây bây giờ: khi viết những dòng này, chúng tôi đang ở giữa năm 2010 và tôi nhìn ra cửa sổ với bức tranh khổng lồ của một khung cảnh vô tận trong rừng núi sương mù. Vâng, chúng tôi đã làm được, chúng tôi đã chuyển nhà. Chúng tôi mất hơn 2 năm kể từ khoảnh khắc đó nhưng chúng tôi đang sống ở đây bây giờ! Hiện tại chúng tôi đang cho thuê một ngôi nhà bằng gỗ xinh đẹp ở Rừng Outeniqua trong khi chờ mua mảnh đất của riêng mình. Khi nó thành công, chúng tôi sẽ bắt đầu xây dựng ngôi nhà mơ ước. Chúng tôi đã vạch ra một kế hoạch và đang học nhanh tất cả mọi thứ cần thiết để gây dựng một trang trại tự duy trì, không có lưới điện. Mặt trời sẽ cung cấp điện và nước nóng, mưa và các đập nông trại sẽ cung cấp nước. Chúng tôi sẽ tự trồng rau quả và trao đổi trong địa phương hầu hết thực phẩm cần thiết. Chúng tôi sẽ nhận được hầu hết mọi thứ chúng tôi có thể muốn và cần ở ngay ngoài mảnh đất của mình. Và phần còn lại, tôi sẽ chào hàng những sáng tạo của mình ra thế giới và kiếm được những gì có thể. Chúng tôi gần đến đích rồi và chúng tôi sẽ tiếp tục đi theo trái tim mình.
Chúng tôi đã mất khá nhiều công sức mới có thể đến được đây. Tôi có một công việc kinh doanh mà không thể chỉ đơn giản đóng cửa và rời đi. Tôi không cảm thấy đúng cho lắm. Vì vậy, tôi đã giao công ty cho hai nhân viên của mình, những người đã cho thấy đam mê và gắn bó với nó. Lisa thì vừa được đề xuất thăng chức trong công ty với mức lương tương xứng. Nhưng cô ấy từ chối và xin nghỉ việc! Cả hai chúng tôi đã dành sáu tháng để bàn giao kỹ lưỡng công việc cho những người tiếp quản. Trong lúc đó chúng tôi rao bán ngôi nhà ở vùng ngoại ô đầy cây xanh tại Cape Town. Chúng tôi cũng bán luôn những chiếc xe thể thao của cả hai. Chúng tôi thanh lý các khoản đầu tư và đóng tất cả những công cụ tài chính dựa trên nỗi sợ hãi mà bây giờ không còn có ý nghĩa đối với chúng tôi nữa – tất cả các chương trình bảo hiểm đó và những chương trình tương tự, hoạt động với tiền đề rằng những điều tồi tệ có thể xảy ra với tôi nếu tôi không tạo ra chúng trước. Chúng tôi tặng cả núi đồ đạc cho các cửa hàng đồ cũ khác nhau (làm sao mà chúng tôi đã từng có thể tin rằng mình cần tất cả những thứ đó ?!?) và chúng tôi đã tối giản cuộc sống, trái tim và tâm hồn mình. Chúng tôi đến khu vực Outeniqua để tìm kiếm nơi hoàn hảo cho giấc mơ của cả hai, được trang bị một sự thấu hiểu sâu sắc trong trái tim về việc nó sẽ như thế nào khi chúng tôi tìm thấy nó. Và sau đó chúng tôi đã tìm thấy nó.
Và bây giờ chúng tôi đang ở đây.
Nhưng sự di chuyển địa lý này thực ra chỉ là một triệu chứng bề mặt của sự thay đổi trong thực tại. Động thái thực sự đã xảy ra trong tâm hồn chúng tôi. Một khi đã nhìn thấy bằng cả trái tim, chúng tôi không bao giờ có thể quay lại nhìn bằng mắt thường được nữa. Chúng tôi đã được biến đổi. Để các bạn dễ hình dung thì trước Trải Nghiệm Trên Núi này, tôi đã viết về các cuộc đối thoại nội tâm trên các diễn đàn Internet khác nhau, nhưng khi đó là với một chất liệu khác. Lăng kính của tôi đã lọc những điều tốt và xấu. Bản thân tôi đã có rất nhiều tư duy nhị nguyên và vì vậy, theo lẽ tự nhiên, tài liệu tôi nhận được phản ánh điều đó. Tôi tin rằng tôi đứng về phía điều tốt, làm việc để thay đổi thế giới và làm nó trở nên tốt hơn. Tôi tin rằng có những thế lực xấu xa bên ngoài tôi mà tôi cần thiết phải chiến đấu chống lại. Trải Nghiệm Trên Núi đã giúp tôi buông bỏ nó. Tôi đã được chỉ ra, theo cách trực tiếp và cá nhân nhất, rằng tôi là một với mọi thứ xung quanh mình. Tôi là Cuộc sống và Cuộc sống là tôi và không có sự ngăn cách bất cứ nơi nào như chúng ta vẫn hay có ảo tưởng thoáng qua về nó. Sự khác biệt giữa các cuộc đối thoại nội tâm của tôi lúc đó và bây giờ là tư duy nạn nhân mà những bài viết đó cổ súy. Tôi đang tìm kiếm một người giải cứu đến và cứu thế giới. Tôi không thể thấy rằng tôi – hoặc bất kỳ ai khác ở đây trên Trái đất – có thể tự cứu chính mình khỏi mớ hỗn độn mà chúng ta đã tạo ra.
Sau đó, vào cuối năm 2008, toàn bộ hiện tượng Phi Thuyền Ánh Sáng đã xảy ra, hay đúng hơn là không xảy ra, tùy thuộc vào quan điểm của bạn. Tôi chắc chắn bạn vẫn nhớ nó? Có vẻ như tất cả những người dẫn kênh trên thế giới đều nhận được một số biến thể của thông điệp rằng một Phi Thuyền Ánh Sáng khổng lồ sẽ xuất hiện trên bầu trời và cứu tất cả chúng ta. Tôi đã là một phần của điều đó vì tôi cũng đã nhận được một số thông tin cực kỳ thú vị và kinh ngạc từ một người bạn tâm linh tên là Adamu (Xem Chương 1, “Cuộc sống của tôi ở Lyra” để biết thêm về Adamu). Và nó cũng đã không xảy ra. Hoặc có thể nó đã xảy ra, chỉ là không phải theo cách chúng ta kỳ vọng. Hoặc … chính xác thì chuyện gì đã xảy ra ở đó, và tất cả những điều này có nghĩa gì với tôi, sẽ là chủ đề của một cuộc trò chuyện khác. Tôi sẽ giải quyết chi tiết hơn khi tôi bắt đầu các chương Adamu (sẽ có trong Quyển 3 của Cẩm Nang Thăng Thiên). Nhưng dù sao, đối với cá nhân mình, tác động của nó đã làm lung lay tư duy nạn nhân của tôi, theo một cách khá ấn tượng. Tôi đã quyết định trở thành người tạo ra thực tại của riêng mình mặc dù tôi không biết điều đó thực sự có nghĩa là gì.
Nhìn lại, tôi có thể thấy rằng tôi đã mời Trải Nghiệm Trên Núi đến với mình. Lisa và tôi đã rất tích cực theo đuổi tâm linh. Chúng tôi đã thực hiện quyết định một cách chắc chắn, rõ ràng và có ý thức là đi theo trái tim của chính mình. Chúng tôi luôn mở lòng một cách có ý thức và chủ ý để trưởng thành và để Yêu thương. Vì vậy, mặc dù trải nghiệm đó làm chúng tôi ngạc nhiên, nó vẫn là những gì chúng tôi muốn và lựa chọn cho chính mình. Đó là một món quà vinh quang của ân sủng đã chỉ cho chúng tôi thấy với sự rõ ràng tuyệt đối về những gì thực sự quan trọng đối với chúng tôi. Và, thấy được điều đó đã làm thay đổi hoàn toàn tất cả mọi thứ của cả hai. Chúng tôi đã mất nhiều thời gian để giải quyết sự thay đổi lớn lao này và thậm chí còn mất nhiều thời gian hơn nữa để thế giới bên ngoài của chúng tôi phản chiếu lại những sự thay đổi từ bên trong, và quả thực thì nó vẫn đang trong quá trình diễn ra.
Nhưng có lẽ sự khác biệt rõ ràng nhất có thể được nhận thấy trong các bài viết của tôi. Chỉ sau trải nghiệm đó, tôi mới có thể mở lòng đối với giáo lý “tất cả là một” mà từ lâu đã trôi qua trong tâm trí mình. Tôi có thể nói với niềm tin tuyệt đối rằng Trải Nghiệm Trên Núi là điều cần thiết để chuyển đổi ý thức để tôi có thể viết nên tác phẩm này.
… và đó là câu chuyện …
JD: Tuyệt đẹp. Cảm ơn bạn. Bây giờ, vấn đề là Trải Nghiệm Trên Núi của bạn, như bạn gọi nó, là cái nhìn thoáng qua đầu tiên của bạn hay tôi thích gọi là Sự Kiện Đặc Biệt đầu tiên của bạn hơn. Và đó là cái nhìn về Ánh sáng của Nhất Thể đầu tiên mà bạn đã từng thấy kể từ khi tâm hồn bạn bắt đầu chìm vào tách biệt. Trong khi trải nghiệm đó là hoàn toàn độc đáo đối với bạn, có một số điều trong trải nghiệm này mà sẽ có điểm chung với tất cả những người khác, những người cũng lần đầu tiên được nhìn thấy. Tôi có thể tóm tắt một vài trong số đó:
- Sự Kiện Đặc Biệt đầu tiên không ngẫu nhiên xảy ra với mọi người. Nó đến sau khi bạn đã đi đến một quyết định chắc chắn (và bắt đầu sống với quyết định đó) là kết nối với cái thiêng liêng bên trong. Bạn và Lisa đã gọi nó là “Đi theo trái tim”, những người khác có thể gọi điều này theo những cách khác nhau, nhưng về cơ bản, bất kể bạn gọi nó là gì, nó đều là cùng về một thứ: một cam kết sâu sắc tìm kiếm Chúa trong cốt lõi của con người bạn.
- Khi bạn tích cực tham gia sứ mệnh này với sự sẵn sàng từ bỏ chấp trước của bản ngã vào những ảo tưởng của thế giới để kết nối với cái thiêng liêng bên trong, khi đó bạn đang trên con đường để có Sự Kiện Đặc Biệt đầu tiên.
- Thực sự những gì tôi đang nói trong hai ý trên là Sự Kiện Đặc Biệt đầu tiên sẽ đến với những người mong muốn và sẵn sàng – những người đã lựa chọn nó một cách chắc chắn và thực hiện những bước cụ thể để hướng tới nó. Và cũng như kể từ Sự Kiện Đặc Biệt đầu tiên của bạn, khi điều này xảy ra thì nó sẽ thay đổi hoàn toàn toàn bộ cuộc sống của bạn. Theo những cách mà bạn sẽ không bao giờ có có thể tưởng tượng được, toàn bộ góc nhìn của bạn sẽ thay đổi. Trong thời khắc mạnh mẽ của ánh sáng và ân sủng, bạn sẽ thấy hướng đi của cuộc đời mình được định hướng lại. Nhiều điều bạn thấy trước đây là quan trọng sẽ ngay lập tức được xem là không liên quan. Những năng khiếu và khả năng sẽ phát sinh từ những kỹ năng kém phát triển mà trước đây bạn không đánh giá cao. Bạn sẽ thấy bản thân bị lôi cuốn mạnh mẽ vào những lựa chọn và quyết định mới mà bạn sẽ cảm thấy cực kỳ phù hợp với mình.
Tóm lại, Sự Kiện Đặc Biệt đầu tiên của bạn sẽ hoàn toàn không giống bất cứ thứ gì khác bạn đã từng trải qua trong tất cả các cuộc hành trình xuyên không gian và thời gian. Vẻ đẹp và điều kỳ diệu của nó sẽ thay đổi bạn hoàn toàn. Tất cả mọi thứ sẽ không còn như trước nữa.
Z: Nhưng thật kì lạ vì không có gì thay đổi “bên ngoài” tôi. Chỉ có tôi là người đã thay đổi.
JD: Chính xác. Thế giới ảo tưởng này dạy cho bạn rằng “chân lý” nằm ở bên ngoài bạn, “điều quan trọng” là phải “thay đổi mọi thứ trên thế giới”. Nhưng Sự Kiện Đặc Biệt đầu tiên đã cho bạn thấy điều gì đó hoàn toàn khác. Nó cho bạn thấy rằng chân lý thực sự ở bên trong bạn và rằng điều duy nhất thực sự quan trọng là sự kết nối trong trái tim bạn với điều thiêng liêng. Nó là một sự tái cấu trúc triệt để toàn bộ thế giới quan của bạn và nó diễn ra trong một khoảnh khắc. Và đó là niềm hạnh phúc không thể nói thành lời.
Một ý cuối cùng:
- Sau Sự Kiện Đặc Biệt Đầu tiên này, bạn sẽ cống hiến cuộc đời mình để đào sâu kết nối với điều thiêng liêng. Bạn sẽ sống cho đến Sự Kiện Đặc Biệt tiếp theo.
Z: Sự Kiện Đặc Biệt tiếp theo của tôi ? Có nhiều Sự Kiện Đặc Biệt?
JD: Đúng. Sẽ có những việc mà linh hồn của bạn sẽ nhắc bạn làm giữa trải nghiệm đầu tiên và thứ hai của bạn. Vì vậy, bạn có thể cảm thấy như thể có một khoảng cách lớn giữa những trải nghiệm này. Nhưng mỗi Sự Kiện Đặc Biệt lại đánh dấu một bước nhảy vọt theo hướng đi đến toàn vẹn và hợp nhất. Trên thực tế, mỗi Sự Kiện Đặc Biệt giống như là lễ kỷ niệm sự tiến hóa của linh hồn bạn. Mỗi sự kiện là một bước tiến của bạn lên một mật độ ý thức cao hơn.
Trước các sự kiện Trải Nghiệm Trên Núi, bạn đã bị cuốn sâu vào những ảo tưởng của thế giới này. Đúng là bạn đã cởi mở nhiều hơn và đang tìm kiếm, nhưng những điều mà bạn cho là đúng và quan trọng lại là tất cả những thứ trên thế giới. Những dính mắc và ưu tiên của bạn phù hợp với mật độ ý thức thứ 3. Sau đó, bạn đã có một sự lựa chọn mới. Bạn đã chọn ngừng điều chỉnh bản thân để phù hợp với thế giới ảo tưởng bên ngoài và thay vào đó, tìm thấy kết nối và chân lý của bạn ở bên trong. Khi bạn thực hiện quyết định đó và biến nó thành hiện thực, bạn bắt đầu phát triển. Về cơ bản, sau đó bạn trở thành ý thức mật độ thứ 4, bạn đã có Sự Kiện Đặc Biệt đầu tiên của mình. Bạn tiếp tục phát triển và trưởng thành kể từ đó. Như một điều tất yếu, bạn sẽ sớm đạt được và vượt qua các ranh giới bổ sung trong các mật độ của ý thức.
Z: Rất thú vị! Vậy bây giờ bạn có thể cho tôi biết chính xác những mật độ ý thức này là gì không? Tôi thực sự muốn biết có bao nhiêu mật độ và các thuộc tính của từng mật độ là gì và cũng như sự khác biệt giữa các mật độ và chiều kích.
JD: Đây thực sự là những thông tin quan trọng. Và, như đã hứa với bạn trước đây, tôi sẽ hứa với bạn một lần nữa; bạn sẽ được cung cấp thông tin này sớm thôi. Nhưng chưa phải lúc này. Có nhiều điều hay ho hơn để nói về chủ đề Sự Kiện Đặc Biệt.
Z: Được rồi, cũng tốt thôi nhưng vẫn có một điều gì đó đang đè nặng trong tôi mà tôi thực sự cần phải trút bỏ khỏi lồng ngực của mình.
JD: Hãy nghe nó …
Z: Chà … khi tôi viết những dòng này, tôi đang tham gia vào việc sửa đổi Cẩm Nang Thăng Thiên phiên bản thứ 3. Mặc dù toàn bộ cuốn sách đã được xem lại, nhưng hầu hết công việc sửa đổi lại diễn ra tương đối hời hợt. Chương này (Chương 7) là ngoại lệ. Đối với chương này, tôi đã được bạn truyền cảm hứng loại bỏ toàn bộ phiên bản trước đó và viết lại nó từ đầu ở dạng hiện tại. Và lý do cho điều này là bởi vì phiên bản trước đó đã sai hoàn toàn. Và vì điều đó tôi cảm thấy cực kì đau khổ. Tôi cảm thấy tức giận với bạn vì đã lừa tôi, và sau đó tôi cảm thấy tội lỗi và xấu hổ vì đã đánh lừa độc giả của mình và mặc dù bây giờ tôi có thể nhìn thấy cách làm thế nào để phiên bản mới này đúng đắn hơn, tôi sẽ phải hỏi: chuyện gì đã xảy ra lần trước vậy?
JD: Tốt. Tôi rất vui vì bạn đã hỏi điều này ngay bây giờ, vì đây là thời gian hoàn hảo để giải quyết vấn đề đó. Xin vui lòng tóm tắt ngắn gọn những gì trước đây bạn hiểu về Sự Kiện Đặc Biệt … làm thế nào trước đây chúng ta đã “hiểu sai nó”?
Z: Được rồi, nó là như này: Bạn đã bắt đầu bằng cách nói với tôi rằng Sự Kiện Đặc Biệt gắn liền với một ngày dương lịch năm 2012. Tại thời điểm viết bài đã có rất nhiều sự phấn khích trong ý thức hành tinh của chúng tôi về ngày này. Rất nhiều người tin tưởng, vì nhiều lý do, mà ngày này, cụ thể là 21/12/2012, được xem là một ngày trọng đại. Một số người tin rằng đó sẽ là kết thúc thảm khốc của thế giới, những người khác tin rằng đó sẽ là một khoảnh khắc hưng phấn của sự thăng thiên tâm linh cho tất cả chúng tôi. Tôi không chắc phải tin vào điều gì, nhưng tôi chắc chắn đã cảm thấy nó là quan trọng.
Trong cuộc trò chuyện, bạn đã nói với tôi rằng Sự Kiện Đặc Biệt gắn liền với ngày này. Rằng có một khoảng thời gian xung quanh nó mà chúng tôi sẽ mỗi người được trải nghiệm Sự Kiện Đặc Biệt của riêng mình. Nhưng như cách bạn đã nói khi đó là có một cái gì đó sẽ đến và cuốn chúng tôi đi. Nó sẽ đưa tất cả chúng tôi đi sâu vào trái tim của Nhất Thể và điều đó sẽ là một trải nghiệm siêu hạnh phúc, tuyệt diệu mà chúng ta sẽ thay đổi mãi mãi. Sau đó, mỗi chúng tôi sẽ trở lại một thế giới đã được thay đổi để phù hợp hơn với mức độ rung động của chúng tôi.
Với tất cả những điều đó, tôi kỳ vọng sẽ có điều gì đó xảy ra … kiểu như tôi sẽ rơi vào trạng thái thiền sâu lắng nhất, tuyệt vời nhất. Và sau đó tôi sẽ được rơi vào bên trong trái tim của Chúa. Tôi mong đợi để cảm nhận và nhìn thấy và biết được những điều kỳ diệu nhất. Và sau đó, khi tôi đã sẵn sàng, khi tôi bắt đầu một lần nữa nghĩ tới những suy nghĩ về cuộc sống hóa thân, tôi mong đợi trở lại là chính tôi, nhưng với cả thế giới đã biến đổi một cách kỳ diệu theo hướng tốt đẹp hơn.
JD: Và thay vào đó?
Z: Thay vào đó thì chẳng có gì. Ngày 21/12/2012 có lẽ là ngày bình thường nhất trong cả cuộc đời tôi. Không có gì đáng chú ý đã xảy ra vào ngày hôm đó. Tôi thậm chí không thể thiền như bình thường. Một ngày bình thường trôi qua một cách nực cười nhất.
JD: Được rồi. Vì vậy, bây giờ, điều gì sẽ xảy ra nếu tôi nói với bạn rằng đó chỉ là một sự hiểu lầm? Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi nói rằng tất cả những gì bạn kỳ vọng trước đây vẫn sẽ xảy ra? Tất cả. Hiện đang có một làn sóng năng lượng đến từ trái tim của Nhất Thể và nó sẽ quét qua hành tinh của bạn và nó sẽ nâng tất cả các bạn lên và nó sẽ đưa bạn trở về nhà với Nhất Thể và bạn sẽ chạm vào trái tim của Chúa và sau đó bạn sẽ trở lại một hành tinh đã được làm mới và bạn sẽ thấy mình được bao quanh bởi những người khác, những người tràn đầy tình yêu thương và lòng tốt. Nếu tôi nói với bạn rằng nó vẫn đang tới, nhưng vì những lý do phức tạp liên quan đến sự hiểu nhầm về cách sử dụng ngày tháng trên Trái đất và quy luật của tự do ý chí và những thứ khác, chúng ta chỉ là hiểu sai ngày? Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi nói với bạn rằng nó vẫn đang đến … nhưng trong thời gian 5 năm nữa?
Z: Ahh, JD. Bạn biết đấy … có một phần trong tôi cảm thấy hơi nhói lên sự phấn khích khi bạn nói điều này … một phần trong tôi thực sự muốn tin bạn …. nhưng tôi không thể. Tôi hỏi trái tim mình và trái tim tôi nói “không”. Nếu bạn nói với tôi tất cả những điều đó và khẳng định nó, sau đó tôi chỉ đơn giản là rời tay khỏi bàn phím và dừng gõ tiếp. Vì nó sai. Mọi thứ không xảy ra như thế.
JD: Được rồi. Và làm thế nào bạn biết rằng nó sai?
Z: Tôi đã nói với bạn: trái tim tôi nói “không”.
JD: Và tại sao lần trước trái tim bạn không nói “không”?
Z: (Tôi dừng lại một lúc lâu, rất lâu để suy nghĩ. Tôi đứng dậy khỏi bàn làm việc và đi bộ xung quanh. Tôi quay lại bàn làm việc một vài lần rồi đứng dậy và đi bộ xung quanh một số lần nữa. Tôi thấy mình thực sự đang đấu tranh để trả lời điều này.) Tôi e rằng tôi không biết chính xác phải trả lời như thế nào, JD.
JD: Được rồi, chúng ta sẽ quay lại với nó trong giây lát. Thế còn câu hỏi như thế này thì sao: điều gì sẽ xảy ra nếu trái tim bạn không nói không … hoặc nếu bạn không lắng nghe trái tim của bạn? Điều gì sẽ xảy ra nếu bạn viết chương sửa đổi này như tôi mô tả bây giờ – nếu bạn nói rằng toàn bộ niềm hạnh phúc, an lạc, Chúa-sửa-nó-giùm-tất-cả-chúng-ta vẫn đang đến và tất cả các bạn chỉ cần đợi 5 năm? Chuyện gì sẽ xảy ra?
Z: Không nhiều. Tôi không nghĩ rằng bất kỳ độc giả nào của tôi sẽ tin điều đó.
JD: Như vậy, có điều gì đó đã thay đổi. Một cái gì đó không thể xác định được, nhưng đồng thời, khá lớn. Toàn bộ nền văn hóa hành tinh của bạn đã đi từ chỗ sẵn sàng trao niềm tin của các bạn cho sự kiện bên ngoài khổng lồ này rằng nó sẽ đến và thay đổi bạn và thế giới của bạn mãi mãi … đến không muốn tin vào một điều như vậy một lần nữa.
Z: Vâng. Chính xác là vậy.
JD: Và trong khoảnh khắc đó, khi mỗi người trong số các bạn thay đổi cấu trúc niềm tin của mình, các bạn đã quyết định một cái gì đó khác biệt. Khi bạn nhận ra rằng sự kiện trọng đại, thay đổi thế giới không xảy ra, bạn đã quyết định điều gì đó mới. Một cái gì đó quan trọng. Một số đã quyết định rằng, “Tất cả những những thứ thăng thiên cổ tích vô nghĩa này chỉ dành cho những kẻ có lý trí yếu đuối” những người khác lại quyết định rằng họ “Sẽ không bao giờ để bị dắt mũi vào những hy vọng thay đổi kỳ diệu một lần nào nữa,” và bạn đã quyết định …
Z: Hừm. Thú vị đó. Tôi đã quyết định một lần nữa sẽ trở thành sự phát triển và thay đổi mà tôi muốn thấy trên thế giới. Tôi quyết định tìm Sự Kiện Đặc Biệt mà tôi đã hy vọng và mơ ước ở bên trong chính mình. Tôi quyết định tìm cách tạo ra thế giới thiên đàng mà tôi muốn sống.
JD: Vì vậy, nỗi đau của bạn đã được chuyển thành một lời tái cam kết là làm theo trái tim của chính bạn – và tìm kiếm kết nối của bạn với điều thiêng liêng trong bản thể của mình?
Z: Vâng, có và không. Nó giống như bạn nói, nhưng đồng thời tôi cũng cảm thấy một trách nhiệm, cảm giác tội lỗi và xấu hổ tràn trề, vì cách tôi đã lừa dối những người đọc phiên bản trước của chương này và đặt niềm tin và hy vọng của họ vào nó.
JD: Trong câu nói đó, bạn nêu ra hai vấn đề rất thú vị. Đầu tiên là bạn cảm thấy tội lỗi vì những gì bạn đã nói trước đây mà là lỗi của tôi . Thứ hai là bạn đã thực sự giải quyết khá nhanh nỗi đau của chính mình, nhưng bạn cảm thấy vẫn đau do nhận thức được trách nhiệm của bạn về những gì những người khác có thể nghĩ hoặc tin. Vì vậy, chúng ta hãy nhìn vào hai điểm này. Đầu tiên … là bạn có lỗi hay tôi ?
Z: Khi bạn hỏi điều này, tôi cảm thấy tất cả các loại năng lượng đang quay cuồng trong đầu mình. Một rất cảm giác kỳ dị. Và với điều đó, tôi chỉ đơn giản là đã biết câu trả lời. Và nó giống như này:
Tôi chịu trách nhiệm cho tất cả những gì tôi nói. Và tôi đã nói điều này. Chúng ta có một kỹ xảo mà trong đó chúng ta giả vờ rằng có một “bạn” tách biệt với “tôi”. Nhưng bạn là Cái Tôi Bên Trong của tôi. Bạn và tôi thực sự là một. Chúng ta là cùng một bản thể, có lẽ chỉ giữ hai quan điểm khác nhau. Nhưng chính tôi là người phải chịu trách nhiệm đối với cuốn sách này và mọi thứ được viết trong đó. Vì vậy, nếu có tội lỗi, thì nó là của tôi. Và nói về cảm giác tội lỗi – tôi có cảm giác mạnh mẽ rằng tôi đã kéo mọi thứ theo hướng như vậy bởi vì tôi rất khao khát một cuộc giải cứu thần thánh tuyệt vời. Tôi cảm thấy như tôi đã tác động đến mọi thứ và khiến nó được viết ra như vậy.
JD: Theo những cách mà bây giờ bạn sẽ không thể hiểu được, điều bạn đã làm sau đó là cần thiết khi lôi ra các khía cạnh của tôi … của chúng ta …, một lần và mãi mãi, để cuối cùng buông bỏ khao khát trông chờ một người giải cứu từ bên ngoài. Bạn là một phần đồng sáng tạo của một câu chuyện sẽ dẫn đến việc chúng ta – toàn bộ cấu trúc tâm hồn đơn nguyên (monadic soul structure) của chúng ta – cuối cùng cũng buông bỏ ham muốn vô ích đó.
Và điều này thật hoàn hảo bởi vì đây chính xác là thời điểm để điều đó được đề cập trên quy mô lớn trong ý thức hành tinh của Trái đất. Có lẽ sau này bạn mới hiểu được, nhưng thực sự cuối tháng 12 năm 2012 là một thời điểm mang tính bước ngoặt của toàn nhân loại. Và bước ngoặt này được đồng tạo ra bởi tất cả những người đã tham gia với nó. Tất cả những người đã viết về nó, đã nói về nó, nghĩ về nó, tiếp thêm sinh lực và tin tưởng vào nó … tất cả mọi người kể cả bạn và tất cả những ai đã đọc các ấn bản trước đó của Cẩm Nang Thăng Thiên … tất cả đều đồng tạo ra nó.
Bây giờ, bạn đã nghĩ rằng bạn đang đồng tạo ra một cuộc giải cứu thần thánh, tuyệt vời. Nhưng những gì bạn đã thực sự đồng sáng tạo chính là sự từ bỏ, lần cuối cùng, mong muốn được giải cứu. Và cùng với đó, bạn cũng bắt đầu buông bỏ những dấu vết cuối cùng của tam giác nạn nhân, thủ phạm, người giải cứu. Những gì tôi đang nói là sau đó bạn đã bắt đầu đồng sáng tạo ra ý thức người sáng tạo đích thực.
Tất nhiên, có rất nhiều người khác trên hành tinh Trái đất vẫn đang bám lấy ý thức nạn nhân tại thời điểm này và họ có thể tiếp tục làm như vậy một thời gian, nếu điều này phục vụ họ. Nhưng ở cấp độ cơ bản, một cái gì đó lớn lao đã thay đổi trong tiềm năng nhận thức của con người tại thời điểm cầu nối đó. Đối với những người trong số các bạn đang hướng đến sự thức tỉnh đầy đủ của ý thức hợp nhất và ý thức người sáng tạo, mọi thứ đã tăng tốc vào khoảng thời gian đó. Và một phần quan trọng của sự thay đổi đó là từ bỏ ý nghĩ rằng bạn nên thụ động chờ đợi sự giải cứu từ bên trên hoặc xa hơn hoặc theo bất kỳ cách nào khác bên ngoài bản thân bạn.
Z: Đó là một góc nhìn thú vị và có cảm giác rất đúng đắn. Nhưng tôi cũng cảm thấy rằng tôi không muốn thoái thác trách nhiệm vì đã gây hiểu lầm cho người khác.
JD: Chà, suy nghĩ cuối cùng tôi dành cho bạn là bạn phải luyện tập những gì bạn rao giảng. Bạn đã luôn nói rằng bạn muốn nhận 100% trách nhiệm với bản thân. Có đúng như vậy không?
Z: Vâng, tất nhiên!
JD: Nhưng sau đó, những người khác thì sao? Họ cũng phải chịu trách nhiệm về chính họ hay là bạn cũng phải chịu trách nhiệm thay cho họ?
Z: Erm … không, tất nhiên là không. Mọi người phải chịu trách nhiệm về chính mình.
JD: Vì vậy, những người khác nên chịu trách nhiệm về suy nghĩ, niềm tin và các lựa chọn của chính họ?
Z: Vâng. Chắc chắn rồi. Nhưng thực tế là tôi chịu trách nhiệm về những lời nói của tôi.
JD: Đúng vậy! Bạn có trách nhiệm nói ra chân lý từ trái tim mình với sự rõ ràng nhất mà bạn có thể tìm thấy trong từng khoảnh khắc. Và sau đó, nếu bạn trưởng thành và thay đổi và nhận ra rằng chân lý của bạn phát triển, sau đó bạn phải kiểm tra bằng trái tim của mình một lần nữa và xem liệu nó có phù hợp hay không khi quay lại và giải quyết lại bất cứ điều gì bạn đã nói bằng cách sửa chữa nó và đưa nó trở lại quỹ đạo với trái tim bạn.
Z: Bạn đang nói rằng tất cả chúng ta đều mắc sai lầm và điều này là ổn miễn là chúng ta sửa chúng khi chúng ta nhận thức được chúng.
JD: Đó cũng là một cách nói. Tôi muốn nói điều đó theo kiểu này hơn, miễn là bạn cố gắng hết sức để lắng nghe trái tim mình, thì sẽ không có sai lầm. Sau đó, chỉ có biểu hiện của trái tim bạn. Và trong từng khoảnh khắc những biểu hiện đó sẽ là hoàn hảo. Và mỗi biểu hiện đó sẽ dẫn bạn đến sự phát triển và trưởng thành. Như là một kết quả của sự phát triển và tiến hóa, nếu bạn nhìn lại một biểu hiện trước đó và muốn cập nhật nó lên để phù hợp với trạng thái chân lý hiện tại trong trái tim bạn, thì điều đó cũng là hoàn hảo.
Z: Được rồi. Tôi chấp nhận điều đó. Có sự duyên dáng và vẻ đẹp trong đó và cảm giác thì rất là đúng đắn.
Tuy nhiên, tôi vẫn muốn nói với bất kỳ ai đã đọc phần này của phiên bản trước đó, tôi thực sự xin lỗi nếu đã gây ra cho bạn bất kỳ sự hoang mang nào. Cuộc sống trên thế giới này có thể khá khó khăn và nó chưa bao giờ là ý định của tôi khi thêm vào gánh nặng đó của bạn. Thật vậy, đó là mong muốn của tôi, nếu tôi có thể làm như vậy, làm cho thế giới này trở thành một nơi tốt đẹp hơn và giảm bớt gánh nặng cho những người đang sống ở đây. Vì vậy, tôi chân thành cầu xin sự tha thứ của các bạn. Tôi đã học được rất nhiều điều thông qua quá trình này và đó là cam kết tuyệt đối của tôi rằng sau này tôi sẽ luôn thận trọng hơn trong việc lắng nghe trái tim mình và thừa nhận những mong muốn bản ngã của tôi từ những biểu hiện chân thật nhất của trái tim tôi. Tôi bảo đảm chỉ nói chân lý xuất phát từ trái tim mình.
JD: Đó là một lời xin lỗi chân thành và ý định tốt.
Chúng ta tiếp tục nhé?
Z: Vâng. Bây giờ chúng ta có thể tiếp tục.
JD: Tốt. Sau đó, tôi muốn đưa ra ba luận điểm nhỏ trước khi chúng ta đi đến giải quyết bất kỳ câu hỏi nào của bạn về Sự Kiện Đặc Biệt.
Thứ nhất: lỗi này là rất dễ hiểu và đơn giản cho tất cả mọi người có thể nhận ra. Nếu bạn đã không quá mong muốn đánh lừa chính mình, nếu bạn không quá mong muốn tin vào vở kịch giải cứu viễn tưởng tầm cỡ vũ trụ này, thì nó là rõ như ban ngày rằng những gì đã được viết trong phiên bản trước của chương này sẽ trực tiếp mâu thuẫn với mọi thứ khác được nói trong toàn bộ cuốn sách. Cốt lõi thông điệp của toàn bộ cuốn sách đó là bạn, cũng như mỗi người trong số các bạn, là những người tạo ra thực tại của riêng mình. Trong suốt cuốn sách, chúng ta đã nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần theo vô số cách khác nhau: bạn là người tạo ra thực tại của chính mình.
Z: “Bạn luôn nhận được chính xác những gì bạn tạo ra.”
JD: Chính xác. Chúng ta đã lặp đi lặp lại cụm từ này và sau đó, trong sự mâu thuẫn trực tiếp với bản chất của cuốn sách, phiên bản trước của chương này trình bày chi tiết về cách bạn và toàn bộ thế giới, sẽ được giải cứu khỏi sự lựa chọn của bạn. Làm thế nào mà năng lượng từ trung tâm của vũ trụ sẽ quét qua và sửa chữa mọi thứ giùm bạn. Hãy nhớ ánh sáng trong Chương 6, nó đã “không làm gì cả” – nó đã không thay đổi bất cứ một điều gì cả? Và bây giờ đột nhiên, trong phiên bản trước của chương này, chúng ta lại có ánh sáng thay đổi mọi thứ theo cách triệt để nhất; đưa bạn đến những trải nghiệm hoàn toàn mới và sau đó loại bỏ hành tinh Trái đất hoàn toàn khỏi mật độ 3! Rõ ràng là có một mâu thuẫn chết người ở đó. Và như vậy, trong khi chân lý đã có sẵn cho bạn và các độc giả, mỗi người sẽ chọn điều họ muốn tin vì lý do của riêng mình. Và mỗi người sẽ nhận hậu quả từ sự lựa chọn đó. Và hiện tại, cuối cùng thì bạn cũng đã giải quyết được hậu quả từ các lựa chọn của mình theo một cách đầy tín nhiệm. Điều tốt đẹp hơn đã được phụng sự.
Điểm thứ hai tôi muốn nói là về sự cân bằng. Nhận trách nhiệm, như bạn đã làm, cần phải có ở cả hai chiều. Nếu bạn sẵn sàng chịu trách nhiệm về những biểu hiện của bạn khi bạn cảm thấy rằng chúng bị lỗi, thì bạn cũng phải sẵn sàng chịu trách nhiệm về những biểu hiện của bạn khi chúng đúng đắn và đẹp đẽ.
Bạn sẵn sàng chịu trách nhiệm về lỗi lầm này nhưng bạn vẫn rụt rè trong việc chấp nhận trách nhiệm cho tất cả những điều tốt đẹp mà bạn đã góp phần tạo nên.
Tôi nói rõ điều này với bạn, nhưng nó chắc chắn cũng áp dụng chung cho độc giả của bạn: mỗi người nên chịu trách nhiệm tuyệt đối cho tất cả niềm tin, lựa chọn, hành động và sáng tạo của mình. Có những điều mà nếu làm như vậy thì khá là khó nhưng luôn luôn có nhiều điều tuyệt vời hơn. Nó có nghĩa là sẵn sàng sở hữu thành quả và tận hưởng niềm vui với những điều tốt đẹp mà bạn đã làm.
Z: Cảm ơn JD. Tôi sẽ phải ngẫm nghĩ một chút. Tôi đã không nghĩ về nó như vậy và có nhiều điều nữa tôi cần phải xử lý.
JD: Hãy dành thời gian cho bản thân. Đôi khi hãy cho phép mình xa xỉ một chút để yêu thương và biết ơn bản thân vì những biểu hiện của bạn đã mang lại niềm vui.
Và bây giờ đến điểm thứ ba và là cuối cùng trước khi chúng ta chuyển sang câu hỏi khác: Tôi muốn bạn hiểu rằng không có gì sai với thế giới này cả. Không có sai lầm và thế giới này không hề sai. Thế giới không cần một vị cứu tinh và không có gì cũng như không có ai cần phải được thay đổi. Tôi không biết làm thế nào để nói điều này rõ ràng hơn; thế giới, trên thực tế, theo đúng nghĩa, là 100% chính xác như nó phải là. Và nó chính là một “cỗ máy lựa chọn”. Vai trò của thế giới này là như vậy, khi bạn được sinh ra trong đó, nó liên tục cung cấp cho bạn hàng loạt các lựa chọn. Bạn được dẫn dắt để tin rằng điều này hoặc điều kia quan trọng đối với bạn, rằng điều này là nguyên nhân đáng để bạn chiến đấu vì điều đó sẽ giúp bạn an toàn, người này biết chân lý, người kia đáng tin cậy, câu chuyện này là chân lý thật sự, câu chuyện đó là một lời nói dối ghê tởm, nhóm này là nhóm của tôi và nhóm đó là kẻ thù.v.v…. Thế giới này mang đến cho bạn sự lựa chọn không ngừng nghỉ để bạn tin tưởng. Và ngay lập tức khi bạn làm như vậy – ngay giây phút bạn thực hiện thậm chí chỉ một trong những lựa chọn mà thế giới đang đưa ra cho bạn và bạn tin vào nó như thể nó là chân lý – bạn đã tự làm mình dính mắc với ảo tưởng. Đó là khi bạn bắt đầu cung cấp năng lượng của bạn cho thế giới. Bạn bắt đầu làm công việc này, bỏ phiếu cho đảng phái chính trị kia, theo dõi đội thể thao này, liên kết với nhóm người kia, chiến đấu vì nguyên nhân này, đổ tiền của bạn vào kênh đầu tư kia.v.v…. Không có bất cứ điều gì sai với bất kỳ điều nào ở trên. Nhưng những gì đã xảy ra là bạn đã lấy một cái gì đó đúng – bản chất vĩnh cửu, bất tử của người sáng tạo – và dính mắc vào một cái gì đó tạm thời và hư cấu – chính là ảo tưởng của thế giới này. Một lần nữa, điều này không sai, nhưng nó dẫn đến đau đớn. Và nỗi đau đó khiến bạn phải chiến đấu và đấu tranh. Điều đó khiến bạn dính mắc nhiều hơn nữa. Và do đó, bạn trượt xuống theo hình xoắn ốc, ngày càng sâu hơn vào thế giới ảo ảnh của sự tách biệt.
Và vòng xoáy xoáy sâu vào trong tách biệt đó tiếp tục hết kiếp này đến kiếp khác, đúng như ý nghĩa của nó. Nó có thể tiếp tục vĩnh viễn nếu bạn muốn vì mọi lựa chọn mà thế giới đưa ra cho bạn đều khiến bạn tiến sâu hơn vào ảo tưởng.
Chỉ có một sự lựa chọn dẫn bạn ra khỏi ảo tưởng và đó là ngừng lựa chọn trong số những lựa chọn mà thế giới đưa ra cho bạn và thay vào đó hãy chọn những chân lý sâu sắc nhất, sâu thẳm nhất mà bên trong bạn đưa ra. Chỉ sau đó bạn mới có thể bắt đầu từ bỏ thế giới và bắt đầu chuyển sang mức độ ý thức cao hơn. Nhưng thế giới này vẫn không hề sai. Nó vẫn phục vụ mục đích hoàn hảo của nó giống như là một buổi biểu diễn hấp dẫn thu hút tất cả những ai mong muốn trải nghiệm sâu vào trong một thế giới hư cấu của sự tách biệt và tính hai mặt.Và họ không sai khi mong muốn trải nghiệm này. Cũng như bạn đã tìm thấy sự phát triển và tiến hóa lớn khi đến đây, họ cũng có quyền để làm điều đó.
Vì vậy, đó không phải là nơi mà bạn có thể thay đổi thế giới và cố gắng ngăn chặn nó trở thành “cỗ máy lựa chọn” hoàn hảo mà nó đang là. Thậm chí đó cũng không phải là nơi để bạn cố gắng thay đổi người khác và cố gắng ngăn họ vì họ không muốn có cùng một kiểu trưởng thành nhanh như bạn đã tìm thấy ở đây.
Vì vậy, một lần và mãi mãi tất cả Cái Tôi yêu dấu của tôi, tôi yêu cầu chúng ta hãy từ bỏ mong muốn giải cứu hoặc được giải cứu. Không có cái gọi là giải cứu đúng nghĩa. Nó không bao giờ thực sự xảy ra. Khi nó dường như xảy ra, nó luôn luôn sai lầm và dẫn đến thảm họa và gây ra nhiều đau đớn hơn là nó có thể xoa dịu. Chẳng có gì để ngợi ca nó.
Z: Ok, thỏa thuận đã xong. Không còn mong đợi được giải cứu và không cần phải giải cứu người khác nữa. Tôi đã hoàn toàn vượt qua điều đó.
Nhưng có một sự khác biệt quan trọng giữa giải cứu và giúp đỡ!
JD: Đúng, có chứ. Rõ ràng. Tôi sẽ tóm tắt:
Một người giải cứu gặp một nạn nhân và cô ấy nhìn thấy một người đang “tan nát”. Nạn nhân cảm thấy như thể anh ta không thể tự giúp mình và cầu xin, “Hãy giúp tôi,” và người giải cứu nói, “Tôi sẽ giúp bạn!“. Người giải cứu sau đó đưa ra quyết định về những gì cô ấy phải làm cho nạn nhân trong khi nạn nhân là người nhận sự giúp đỡ thụ động. Hoặc có thể người giải cứu cho nạn nhân biết anh ta phải làm gì và anh ta ngoan ngoãn làm theo. Và vì nạn nhân ở trong trạng thái có nhu cầu và người giải cứu ở trong trạng thái đáp ứng nhu cầu, sự phụ thuộc ngày càng tăng giữa hai người. Điều không được thừa nhận là người giải cứu cũng đang thực sự lợi dụng nhu cầu của nạn nhân. Và vì vậy không ai thực sự muốn nạn nhân được chữa lành vì điều đó sẽ kết thúc tương tác. Kết quả là nạn nhân không được chữa lành mà thay vào đó trở nên bất lực hơn và thậm chí thê thảm hơn. Nhu cầu của anh ta giống như bóng bay. Theo lẽ tự nhiên, người giải cứu bắt đầu cảm thấy rằng nhu cầu của nạn nhân là quá lớn đối với cô ấy. Công việc liên tục giải cứu anh ta trở nên quá khó khăn đối với cô. Nói tóm lại, người cứu cảm thấy bị nạn nhân hóa bởi nhu cầu của nạn nhân. Khi điều này xảy ra, người giải cứu bắt đầu rút năng lượng của cô ấy khỏi nạn nhân, kết quả là nạn nhân cảm thấy mình là nạn nhân của người giải cứu. Tất cả kết thúc trong một mớ hỗn độn khổng lồ với kết quả là tất cả mọi người ngày càng lún sâu vào tình trạng nạn nhân.
Ngược lại, một người chữa lành bắt đầu với sự hiểu biết rằng cô ấy thực sự đang ở đây để chữa lành cho bản thân, trước hết và quan trọng nhất. Vì vậy, khi cô ấy nhìn thấy một người khác đang ở trong trạng thái đau đớn, cô ấy biết rằng cô ấy đang nhìn thấy “một bản thân khác đang bị tổn thương”. Cô ấy có thể đánh giá xem việc cô ấy cố gắng giúp đỡ người khác có đúng đắn hay không. Và một trong những tiêu chí chính trong quyết định đó là liệu bản thân người khác này có thực sự đang tìm kiếm sự chữa lành hay không, trái ngược với việc là một nạn nhân đang tìm người giải cứu. Nếu người chữa lành quyết định rằng điều đó là phù hợp, cô ấy tiếp nhận khách hàng, sau đó người chữa lành sẽ bắt đầu với niềm tin rằng, “Vai trò của tôi là chỉ cho khách hàng thấy cách anh ta có thể tự chữa lành.” Người chữa lành giúp khách hàng của cô ấy tự chữa lành. Khách hàng được giúp đỡ theo kiểu để anh ta thấy rằng anh ta không phải là nạn nhân mà trong thực tế chính là người tự tạo ra khó khăn và cũng chính là người tự tạo ra sự chữa lành cho chính anh ta. Thông tin và trí tuệ đã được chia sẻ ở đây. Việc chữa lành thực sự chỉ xảy ra khi khách hàng sẵn sàng chịu trách nhiệm về sự đau khổ / bệnh tật và cả sự chữa lành của chính anh ta. Khi ca chữa lành xong xuôi, khách hàng được trao quyền và khả năng để có thể thực hiện sự tự chữa lành cho chính mình trong tương lai. Anh ấy độc lập hơn và mạnh mẽ hơn theo mọi hướng. Và người chữa lành cũng được mở rộng và chữa lành thông qua sự tương tác. Sự tương tác kết thúc bằng sự trưởng thành và chữa lành toàn diện.
Khi người chữa lành lành lại, sự chữa lành mà cô ấy cung cấp sẽ thay đổi. Cô ấy sẽ làm việc ở mức năng lượng cao hơn bao giờ hết. Cuối cùng, tới lúc cô ấy sẽ hoàn toàn được chữa lành và sẽ ngừng việc chữa lành và hoàn toàn ngừng sống trong tách biệt.
Z: Tôi đã thực sự nhận ra được sự khác biệt, cảm ơn bạn.
Tất cả mọi người đều là người chữa lành phải không?
JD: Đúng, nhưng không phải theo cách bạn nghĩ. Mọi người ở đây trong tách biệt đã bị phân mảnh thành nhiều phần. Đó là bản chất của sự tách biệt. Và vì thế tất cả mọi người đều đang trong đau đớn. Và để rời khỏi tách biệt, mỗi người sẽ phải tự hàn gắn linh hồn của mình và tìm thấy sự toàn vẹn và hợp nhất trong chính họ. Cuối cùng mỗi người trong tách biệt sẽ tự chữa lành. Mỗi người sẽ là người chữa lành của chính mình. Và đây là những gì chúng ta đang đề cập trong chương này. Mỗi linh hồn sẽ tỏa sáng và tạo ra những khoảnh khắc hợp nhất cho chính nó để mang tất cả các phần của cái tôi trở về nhà toàn vẹn.
Nhưng đây không phải là ý của bạn khi bạn hỏi rằng có phải mọi người đều là người chữa lành. Ý bạn muốn hỏi xem mọi người có phải là người chữa lành cho người khác không.
Nếu tôi có thể đưa ra cho bạn một ẩn dụ về cuộc sống trong tách biệt giống như trên chiến trường thì ngay lập tức chúng ta có thể thấy rằng những người khác nhau sẽ chuyên làm các công việc khác nhau. Hầu hết sẽ là lính, những người tham gia cuộc chiến thực sự, trong khi nhiều người khác hỗ trợ những người lính theo tất cả các loại cách thức: người báo hiệu, kỹ sư, đầu bếp, vận chuyển và hậu cần … đây chỉ là một vài trong vô số nhiệm vụ mà một người có thể được chuyên môn hóa. Trong đó chỉ một tỷ lệ nhỏ là các bác sĩ chiến trường có nhiệm vụ băng bó cho binh lính ở giữa trận chiến để họ có thể chiến đấu. Đó là những người chữa lành giúp bạn đối phó với nỗi đau trong khi bạn tiếp tục với vai trò người lính, ngày càng tiến sâu hơn vào trận chiến. Và có một nhóm rất, rất nhỏ cũng được chuyên môn hóa như bạn – các nhân viên y tế sơ tán. Ý nghĩa của chương trình chữa lành “Tái hợp nhất Linh hồn” mà bạn đưa ra là nó hỗ trợ những người cuối cùng đã sẵn sàng hoàn toàn rời khỏi chiến trường. Tìm tất cả những người lính là một phần của đơn vị của họ, để chữa lành tất cả các phần của đơn vị đó để tất cả họ sẵn sàng nhìn thấy ánh sáng dẫn đường và theo nó về Nhà.
( Lưu ý của Zingdad : Bạn có thể tìm hiểu thêm về chương trình Tái hợp nhất Linh hồn và cách tôi có thể giúp bạn “rời khỏi chiến trường” ở đây như thế nào.)
Vì vậy, tóm lại: tất cả đều là những người chữa lành cho bản thân mình nhưng chỉ một số ít giúp những người khác chữa lành và chỉ một số trong số ít giúp những người khác chữa lành để họ bắt đầu thoát khỏi tách biệt hoàn toàn. Nhưng chính vì bạn là người chữa lành nên bạn nhìn thấy toàn bộ thế giới của bạn trong bối cảnh chữa lành. Bạn nghĩ rằng đây là tất cả những thứ đang diễn ra. Nếu đây là góc nhìn của bạn thì nó là đúng và tốt, nhưng phần nhiều thì nó không phải là quan điểm có giá trị duy nhất. Còn rất nhiều các vai trò để chơi và những món quà để trao ngoài việc chữa lành.
Z: Hoàn hảo. Cảm ơn bạn.
JD: Và bây giờ bạn có thể đặt một số câu hỏi mà đã bị dồn lại trong tâm trí bạn…
Z: Bạn đi guốc trong bụng tôi thì phải!
Điều tôi đang thắc mắc là, “tại sao”? Tại sao lại là tất cả những điều này? Tại sao lại là trận chiến? Tại sao lại là tách biệt? Nếu tôi hiểu một cách chính xác thì bạn đã nói rằng tất cả thực sự là một. Rằng MỘT đã chọn tạo ra các phần của chính Nó để khám phá những câu hỏi và suy nghĩ khác nhau về bản thân Nó. Và một câu hỏi trong đó là, “Nếu tôi là nhiều thì sao.” Và sau đó toàn bộ thực tại tách biệt này đã trở thành hiện hữu. Và chúng ta đang khám phá câu trả lời cho câu hỏi đó. Chúng ta đang sống nó. Nhưng kết quả cuối cùng, đối với tất cả chúng ta, là chúng ta sẽ nhìn thấy ánh sáng và bắt đầu trở lại sự toàn vẹn và Nhất Thể một lần nữa. Nhưng nếu chúng ta chỉ đến đây để nhìn thấy ánh sáng của sự hợp nhất để có thể trở về Nhà một lần nữa …vậy thì mục đích là gì?
Tại sao phải cố gắng hết sức và tự mình vượt qua tất cả nỗi thống khổ này nếu chúng ta sẽ quay trở lại những gì chúng ta đã có trước khi chúng ta đến đây?
Tôi cho rằng một cách khác để đặt câu hỏi này là: nếu MỘT biết tất cả mọi thứ, vậy tại sao MỘT cần phải đưa bản thân Nó qua “máy vắt” để tìm hiểu sự tách biệt là như thế nào, chỉ để trả lại bản thân Nó về MỘT một lần nữa?
JD: Một số điều chỉ có thể được biết và trải nghiệm từ trạng thái giới hạn, phân chia và tách biệt. Và nghịch lý thay, để các thực thể của MỘT biết tất cả, chúng cũng phải trải nghiệm cái không-phải-MỘT. Trung tâm của nghịch lý là chúng có thể trải nghiệm tách biệt trong khi vẫn ở trong trạng thái là MỘT. Hoặc chúng có thể chọn tạo ra các mức độ tách biệt bên trong MỘT.
Câu Chuyện Về Linh Hồn Của Nước
Để giúp bạn hiểu điều này, tôi sẽ kể cho bạn một câu chuyện nhỏ bằng cách sử dụng ví dụ về nước. Nước là chất được cấu tạo bởi các phân tử có công thức hóa học H2O. Giả sử rằng có thể gặp và nói chuyện với một phân tử nước duy nhất để có được góc nhìn của nó về cuộc sống. Hãy tưởng tượng rằng chúng ta chọn ngẫu nhiên một phân tử như vậy và chúng ta tìm thấy nó trong một phong cảnh mùa đông trên một ngọn núi cao. Nếu chúng ta hỏi anh bạn mới quen của chúng ta về những gì nó đang làm, nó có thể nói, “Tôi đang ngồi khá tĩnh lặng và đang ôm chặt tất cả những người bạn phân tử nước khác xung quanh tôi. Cùng nhau chúng tôi hình thành nên một dòng sông băng. “
Đây là những gì các phân tử nước làm khi chúng đủ lạnh. Chúng chậm lại và trở nên khá tĩnh lặng. Chúng cùng với các phân tử xung quanh liên kết với nhau thành mạng tinh thể. Đây chính là băng. Và đó là cách chúng tồn tại, tương đối tĩnh lặng và liên kết cùng nhau, cho đến khi bị tác động nhiệt.
Điều này đưa tôi đến lần tiếp theo chúng ta gặp phân tử nước nhỏ này. Mùa đông qua đi và những tia nắng ấm áp của mặt trời mùa xuân đã làm nóng sông băng. Tất cả các phân tử nước được cung cấp năng lượng và chúng bắt đầu chuyển động. Cuối cùng một số chúng di chuyển quá dữ dội, phá vỡ sự gắn kết và chúng nhỏ giọt thành dòng chảy. Cuối cùng khi tìm thấy anh bạn của chúng ta, chúng ta hỏi anh ta định làm gì, anh ta nói, “Tôi đang lao xuống núi trong một dòng sông chảy xiết! “
Một lần nữa, chúng ta cho phép một khoảng thời gian trôi qua. Mùa hè đến. Dòng chảy bị cuốn vào một cái hồ lớn và mặt trời nóng bức của mùa hè phủ xuống mặt nước. Các phân tử nước trên bề mặt hồ bị nóng lên thêm nữa. Bổ sung năng lượng khiến chúng nhảy múa dữ dội hơn và bay khỏi bề mặt hồ ở dạng hơi. Bây giờ anh bạn của chúng ta có thể báo cáo rằng, “Tôi đang trôi dạt tự do, bay đi trong gió! “
Tất nhiên, anh bạn của chúng ta tìm thấy một đám mây để nhập vào và cuối cùng sẽ mát lạnh trở lại và tạo thành liên kết nước rơi trở lại mặt đất. Và cứ như vậy nó sẽ tiếp tục chu kỳ một lần nữa.
Bây giờ bạn đã biết một chút về phân tử nước, trong số các trạng thái của nó, bạn nghĩ trạng thái nào giống một phần của MỘT nhất? Đang tĩnh lặng, yên bình và kết nối với những phân tử khác trong dòng sông băng? Là chất lỏng nhưng vẫn kết nối trong dòng sông? Hay là tự do và không bị cản trở và năng động như hơi nước?
Z: Tôi nghĩ là sông băng. Tôi nghĩ rằng anh ấy cảm thấy kết nối nhất với các phân tử nước khác. Và anh ấy bình yên và tĩnh lặng.
JD: Đoán tốt lắm, nhưng không chính xác. Tôi phải thú thật rằng tôi đã gian lận – tôi e rằng đó là một câu hỏi lừa. Không có trạng thái nào của nước mà giống với một trải nghiệm về tính Nhất Thể. Cả ba đều là trạng thái hành động và tách biệt. Ở cả ba trạng thái, phân tử nhỏ vẫn chỉ là một thực thể một góc nhìn. Điều này tương tự như trải nghiệm hiện tại của bạn về cuộc sống. Giống như với trạng thái băng giá, bạn có thể thấy mình đang làm những điều gần với sự hòa hợp và kết nối hơn với những người khác. Bạn có thể trở nên tĩnh lặng và bình yên. Bạn có thể hướng nội và thiền định. Nhưng bạn vẫn là một cá nhân, đang trải nghiệm tách biệt. Và kể cả nếu như bạn chọn một thứ nhiều năng lượng và cá nhân hơn, thì cuối cùng bạn vẫn sẽ chỉ là một thực thể với góc nhìn đơn lẻ.
Nhưng bây giờ, chúng ta hãy tưởng tượng rằng phân tử nước của chúng ta trở thành một phần của một đám mây. Nhưng lần này, thay vì chúng ta nói chuyện với một phân tử riêng lẻ, hãy tưởng tượng chúng ta có thể nói chuyện với toàn bộ đám mây. Bên trong nó có rất, rất nhiều phân tử nước. Nhiều hơn con số lớn nhất mà bạn biết.
Z: Hơn một nghìn tỷ?
JD: Theo ước tính của tôi, rất có thể có một nghìn tỷ phân tử nước trong khoảng 5 hoặc 10 hạt mưa và đám mây đó chứa cả một cơn mưa. Vì vậy, không, nhiều hơn một nghìn tỷ rất nhiều.
Z: Wow!
JD: Không đùa đâu. Vì vậy, đám mây này bao gồm một số lượng lớn các phân tử, mỗi trong số chúng có một góc nhìn độc đáo, cá nhân. Hãy tưởng tượng rằng đám mây biết, cảm nhận, suy nghĩ, nhìn thấy, ghi nhớ và trải nghiệm mọi thứ mà tất cả các phân tử riêng lẻ có thể làm. Đám mây thực sự là tập thể của tất cả các phân tử với nhau. Nhưng nó là nhiều hơn thế. Nó không chỉ biết những gì mà tất cả các phân tử đều biết … nó còn biết nhiều hơn thế. Nó cũng biết nó là một đám mây. Nó biết tất cả những gì mà tất cả thực thể bé bỏng này biết, đồng thời cùng một lúc. Và đây là điều mà bạn có thể thấy khó hiểu: đám mây không phải là một thực thể mà có những thực thể khác bên trong nó. Nó là tất cả những sinh mệnh nhỏ bé đó. Đám mây là các phân tử nước và chúng là đám mây. Không có sự tách biệt. Không có đám mây nếu không có các phân tử nước. Nhưng đám mây, khá đơn giản, là nhiều hơn rất nhiều tổng các bộ phận của nó. Hãy tưởng tượng nó sẽ như thế nào đối với bạn nếu bạn có thể, ngay bây giờ, đang nghĩ tất cả những suy nghĩ mà mọi người trên Trái đất đang nghĩ. Nó sẽ mở rộng khả năng nhận thức và tự nhận thức của bạn theo một cách không thể tưởng tượng được. Bạn sẽ không chỉ đơn giản là một con người mà bây giờ thông minh hơn bảy tỷ lần, bạn còn là thực thể hoàn toàn khác với một góc nhìn hoàn toàn khác về ý nghĩa của Cuộc sống cũng như Cái Tôi.
Bạn có theo kịp không?
Z: Wow, tôi nghĩ là có!
JD: Tốt. Vậy bây giờ, bạn có nghĩ rằng đám mây biết tính Nhất Thể thực sự là gì không?
Z: Có vẻ như là biết.
JD: Không, đám mây chắc chắn biết việc có nhiều góc nhìn là như thế nào, điều này đúng. Nhưng không có nghĩa là nó biết tính Nhất Thể thực sự. Nó không biết, ví dụ, trở thành một đại dương sẽ như thế nào. Nhưng nó cũng biết sơ sơ vì tất cả các phân tử nước tạo nên bản thể của nó, tại một số thời điểm trong nhiều chu kỳ của chúng, đã từng ở trong đại dương. Vì vậy, đám mây sẽ bắt đầu cảm thấy bản chất của sự hợp nhất nhưng nó cũng sẽ vẫn là một ý thức riêng lẻ, tách biệt, mặc dù nó bao gồm cái nhiều.
Bây giờ, tôi sẽ đưa bạn vào một cuộc hành trình gặp gỡ những cấu trúc nước vĩ đại hơn. Chúng ta có thể gặp một thực thể được gọi là Linh Hồn Mây mà bao gồm tất cả những đám mây trên toàn hành tinh. Sau đó, chúng ta có thể tiếp tục tới và gặp Linh Hồn Nước Của Trái Đất là một thực thể bao gồm tất cả nước trên hành tinh trong tất cả các dạng của nó. Mỗi thực thể trong số này, do kết quả của sự lớn hơn và mức độ ý thức cao hơn và số lượng ngày càng tăng các góc nhìn, sẽ ngày càng tiến gần hơn đến việc biết thế nào là tính Nhất Thể thực sự. Ý thức càng phát triển rộng lớn hơn, nó càng biết nhiều “cái khác” hơn. Ở đâu đó trên đường đi bạn có thể được gặp một thực thể mà chúng ta sẽ gọi là Linh Hồn Nước. Chúng ta hãy tưởng tượng rằng tất cả nước đã từng tồn tại ở bất cứ nơi nào cũng đều là một phần của thực thể vĩ đại này. Mỗi phân tử nước chỉ là một hạt ý thức trong tâm trí vĩ đại của thực thể này. Bây giờ, bạn nghĩ gì? Nếu chúng ta hỏi Linh Hồn Nước rằng nó đang làm gì ngay bây giờ, bạn nghĩ nó sẽ nói cho chúng ta điều gì? Nó sẽ nói về dòng sông băng giá? Hay dòng nước chảy xiết? Hay đại dương khổng lồ lười biếng? Nó sẽ cho chúng ta biết về những cột mây giông? Hay mưa bão, tuyết rơi, mưa đá? Hay dòng máu chảy trong tất cả huyết quản của mọi sinh vật sống? Hay toàn bộ các hành tinh được cấu tạo hoàn toàn bằng nước trong một trạng thái nào đó? Bạn nghĩ sao?
Z: Tôi không thể tưởng tượng được …
JD: Chà, tôi nghĩ thực thể vĩ đại này sẽ nhẹ nhàng mỉm cười và nói, “Con à, ta là thứ vượt ra ngoài sự suy xét của “hành động”. Ta đang là. Và trong cái ngay-ở-đây-và-bây giờ, ta đang là nước.”
Và ở đây, cuối cùng, chúng ta cũng đã tìm thấy một thực thể biết thế nào là Nhất Thể. Mặc dù nó vẫn có một danh tính và một bản chất độc nhất, nhưng thực thể này không xác định sai chính Nó. Nó không nghĩ nó là những gì nó làm. Nó biết rằng nó chỉ đơn giản là. Đó là ý thức. Đó chính là cuộc sống. Và ngay bây giờ nó đang là nước. Nhưng nó cũng rất ý thức được rằng nó là một với mọi sinh vật khác, ở khắp mọi nơi, trong Tất Cả Những Cái Đang Là. Và trong ý thức của nó là cái biết tuyệt đối về trải nghiệm của tất cả các trạng thái hành động, ở tất cả các cấp độ tách biệt có thể xảy ra đối với nó, trong thực tại này. Linh Hồn Nước là toàn bộ và trọn vẹn, đồng thời, nó vẫn được biểu hiện hoàn toàn trong thực tại tách biệt này.
Z: Và nếu mà không đến đây ở trong thực tại tách biệt này, Linh Hồn Nước sẽ không biết bất cứ điều gì về việc là một phân tử nước hoặc một luồng hơi nước hoặc một dòng nước dữ dội hoặc … bất kỳ thứ gì trong số đó, sẽ như thế nào.
JD: Nếu không đi vào tách biệt thì Linh Hồn Nước sẽ không còn là Linh Hồn Nước. Không có nước bên ngoài tách biệt! Đó là một phần của MỘT mà chỉ khám phá ra món quà độc đáo và quý giá của mình đó là giữ mẫu hình của nước bằng cách đến đây. Và đây quả thật là một trải nghiệm phong phú, đa dạng và đa góc nhìn! Thật là vi diệu! Sự sâu sắc của trải nghiệm này đơn giản là quá sâu sắc và quá tuyệt vời để chiêm nghiệm.
Z: Người ta không thể mô tả nó một cách thực sự, đúng không? Bạn chỉ có thể trải nghiệm nó và cách duy nhất để trải nghiệm nó là đến đây trong tách biệt.
JD: Và cuối cùng, bạn đã trả lời được câu hỏi của chính mình. Tại sao phải tách biệt? Vì nó phải được trải nghiệm. Nó đơn giản là như vậy … và cũng không thể nào hiểu được là như vậy.
Z: Vì vậy chúng ta không đến đây để chữa lành. Chúng ta không đến đây để rời khỏi đây. Chúng ta không đến đây để tìm kiếm sự hợp nhất. Chúng ta đến đây vì điều này ! Chúng ta đến đây để trải nghiệm tách biệt!
JD: Nó có vẻ quá là ngớ ngẩn phải không? Chúng ta đến tách biệt để trải nghiệm tách biệt.
Z: Ừ, nghe có vẻ khập khiễng. Vì vậy, thay vào đó chúng ta phải kể những câu chuyện lớn về Linh Hồn …
JD: … hoặc về việc trở thành Joy-Divine, người cũng được thể hiện là Delight – Người Can Thiệp.
Z: Chính xác. Tôi hiểu rồi. Vậy nên chúng ta không ở đây cho các Sự Kiện Đặc Biệt mà các sự kiện này chính là cách để chúng ta có thể bắt đầu rời đi khi chúng ta hoàn thành công việc ở đây.
JD: Gần đúng. Về cơ bản, bạn bắt đầu cuộc hành trình của mình từ MỘT. Sau đó, bạn đi vào tách biệt và phân mảnh chính mình. Bạn tiến sâu hơn và sâu hơn vào tách biệt cho đến khi bạn chạm đáy. Nó còn được gọi là đêm đen của linh hồn (dark night of the soul). Đó là khi bạn phát hiện ra rằng bạn không thể đi xa hơn theo hướng tách biệt. Nỗi thống khổ sâu sắc này khiến bạn ngừng lựa chọn tách biệt và sau đó bạn nhìn xung quanh tìm kiếm các lựa chọn khác. Tất cả các lựa chọn, trừ một lựa chọn sẽ dẫn đến việc bạn sẽ ở lại tình trạng thống khổ đó. Sự lựa chọn duy nhất đó là sự lựa chọn để thực sự bắt đầu hàn gắn linh hồn bạn; để tích hợp lại tất cả các phân mảnh bị lạc mất của bạn. Và cách duy nhất để thực hiện đó là làm theo trái tim bạn và tìm thấy sự toàn vẹn và hợp nhất bên trong bản thân bạn. Khi bạn chọn điều này tức là bạn chọn cho mình tình yêu. Bạn thay đổi phương hướng. Bạn ngừng tiến sâu hơn vào tách biệt và thay vào đó bắt đầu di chuyển theo hướng của MỘT. Vì ánh sáng chúng ta đang nói chuyện về là ánh sáng của sự hợp nhất, nếu bạn kiên định với sự lựa chọn đó thì bạn sẽ thấy ánh sáng. Bạn sẽ có Sự Kiện Đặc Biệt đầu tiên của mình.
Sau đó, bạn sẽ biết vượt ra ngoài hiểu biết rằng bạn đang ở trên con đường về Nhà. Khi kiên trì theo đuổi, bạn sẽ tiến hóa và phát triển và chữa lành và, đến lúc thích hợp, bạn sẽ trải nghiệm thêm những khoảnh khắc để có thể nhận biết Nhất Thể – các Sự Kiện Đặc Biệt bổ sung. Cuối cùng, điều này sẽ dẫn bạn đến ngay ranh giới của tách biệt nơi bạn sẽ có thể đưa ra lựa chọn rời đi hoàn toàn.
Z: Tôi nghĩ tôi hiểu rồi. Cảm ơn bạn! Một câu hỏi khác luôn hiện hữu trong đầu tôi là, “Tại sao lại là năm 2012?” Tôi đã chấm dứt cái ý tưởng rằng tất cả chúng ta sẽ được giải cứu bởi những chú kỳ lân và những nàng tiên đến với những bịch kẹo dẻo miễn phí và rải bụi tiên lấp lánh trên toàn thế giới vào thời khắc cuối cùng của năm 2012 bởi vì … chà … bởi vì tôi đã rất trông đợi và điều đó đã không xảy ra. Và vì vậy, khi chúng ta bắt đầu viết lại chương này, tôi tưởng bạn sẽ hoàn toàn không nhắc đến ngày đó và nói rằng nó thực sự không liên quan. Nhưng bạn đã không như vậy. Bạn đã nói nó vẫn là bước ngoặt. Bạn có thể giải thích điều đó không?
JD: Câu trả lời trọn vẹn và đầy đủ cho câu hỏi đó là cực kì phức tạp. Để hiểu nó, bạn sẽ phải hiểu chính xác các chiều kích (dimension) của thực tại này là gì; bạn phải hiểu mật độ (density) của ý thức là gì. Bạn sẽ phải hiểu chính xác không gian và thời gian thực sự là gì. Chỉ khi đó bạn mới có thể thực sự hy vọng hiểu được bối cảnh cho câu trả lời, “Tại sao lại là năm 2012? ”
Z: Được rồi, nhưng sau đó … thực sự … tôi cần được cung cấp thông tin đó ngay bây giờ! Mọi thứ bạn đã nói với tôi dường như luôn hướng trở lại những thông tin quan trọng đó và bây giờ tôi thực sự không cảm thấy có cách nào để tiếp tục nếu không thể có được nó.
JD: Được rồi! Có vẻ như chúng ta đã đi đến cuối cuộc hội thoại. Có vẻ như bạn không thể đi xa hơn nếu không có được hiểu biết sâu sắc về chân lý của những điều đó. Và vì vậy, cuối cùng, đã đến lúc bắt đầu “cuộc trò chuyện được ghi âm chính thức” với người bạn thân yêu của chúng ta, 8.
Vì vậy, bạn có thể bắt đầu chương tiếp theo và đặt cho nó tựa đề, “Chân lý là gì? ” và với điều đó, bạn có thể bắt đầu cùng 8 tham gia cuộc trò chuyện. Rất nhiều thông tin thực sự quan trọng mà anh ấy cần phải chia sẻ với bạn để tăng khả năng buông bỏ những tắc nghẽn và sợ hãi của bạn và sau đó, đến thời điểm thích hợp, khi đã sẵn sàng, cậu ấy sẽ giải thích tất cả những điều mà bạn đang khao khát có được. Và khi bạn cuối cùng đã hiểu được không gian, thời gian, chiều kích và mật độ …. thì bạn nên hỏi lại, “Tại sao lại là năm 2012? ”
Z: Tuyệt vời! Tôi đã tự hỏi khi nào tôi sẽ bắt đầu nói chuyện với 8. Và chúng ta ở đây làm điều đó ở chương 8! Quá hoàn hảo.
JD: Không có gì tình cờ cả, người yêu dấu.
Z: Được rồi. Cảm ơn bạn rất nhiều JD. Được nói chuyện với bạn đơn giản là thật tuyệt vời. Bảy chương vừa qua nằm trong số các chương tuyệt vời nhất trong cuộc trò chuyện của cuộc đời tôi. Tôi yêu bạn rất nhiều ! Cảm ơn bạn!
JD: Hoàn hảo. Bạn luôn được chào đón.
Z: Và bây giờ tôi sẽ nói chuyện với 8 …
* * * * *