CHƯƠNG II: BƯỚC RA ÁNH SÁNG: MỞ TẤM MÀN TÂM LINH – Giữa Hai Thế Giới: Bài Học Từ Bờ Bên Kia – Between Two Worlds: Lessons from the Other Side

CUỐN SÁCH: Between Two Worlds: Lessons from the Other Side
Tác giả: Tyler Henry
Tên Tiếng Việt: Giữa Hai Thế Giới: Bài Học Từ Bờ Bên Kia
Người Dịch: Thanh Hằng
CHƯƠNG II: BƯỚC RA ÁNH SÁNG: MỞ TẤM MÀN TÂM LINH
Trung tâm thành phố Hanford, California, là một dãy nhà bằng gạch hoang vắng và các cửa hàng gia đình mở và đóng, nhưng về cơ bản bán cùng loại hàng – đồ lặt vặt, đồ cổ, và một loạt các đồ tượng thần. Cách Fresno khoảng ba mươi dặm về phía nam ở thung lũng trung tâm, Hanford là một nơi yên bình để lớn lên với một cộng đồng bảo thủ mạnh mẽ. Hãy tưởng tượng sự hấp dẫn của tôi khi, một ngày nọ, trên một trong các cửa hàng cửa kính xuất hiện một biển hiệu mới: quà tặng cho linh hồn. Một tượng Phật lớn, hạnh phúc mỉm cười từ cửa sổ.
Chưa bao giờ có ai thấy cái gì giống như vậy ở khu phố của tôi trước đó.
Tôi sẽ không bao giờ quên lần đầu tiên bước qua cánh cửa, được đón tiếp bởi âm thanh của chuông và chuông, và mùi hương đặc trưng nằm đâu đó giữa mùi hoa nhài và mùi mốc. Lối vào được hai bên là hai bể phong thủy và những cây tre bụi bụi. Bên phải là một bàn với những tấm thảm màu sắc, những viên ngọc lộng lẫy và tinh thể, tất cả đều không có giá cả. Bên trái là một cánh cửa đóng kín với bề mặt phản chiếu. Ở quầy thu ngân, không có ai.
Tôi đi dạo quanh, khám phá mọi thứ: bài Tarot, những tấm poster về luân xa, những hình tượng nhỏ trong thế giới thiên thần, những con chim chích chòe bị nhốt, và hàng loạt CD thiền trong hộp đựng. Sau này, tôi sẽ biết rằng trong căn phòng nhỏ ở tầng trên, lớp học khiêu vũ bụng được dạy bởi người đọc bài Tarot của cửa hàng, và một loạt các dịch vụ chữa lành thay thế được cung cấp. Dường như có một cái gì đó cho mọi người. Các cuốn sách về tất cả các hệ thống chữa bệnh thay thế và niềm tin đều được xếp trên kệ. (Tuy nhiên, trong tất cả các lần tôi đến thăm cửa hàng này, có vẻ như các cuốn sách hiếm khi được di chuyển khỏi vị trí của chúng. Điều này hơi như một vấn đề không được nói ra: ở thị trấn nhỏ của chúng tôi, mọi người không có nhiều sự quan tâm đến các hệ thống niềm tin “thay thế”
Cuối cùng, một người đàn ông cao ráo, gầy gò với mái tóc rối rắm bước ra từ phía sau cửa hàng. Anh giới thiệu mình là Mark. Cuối cùng, Mark và tôi đã trở thành bạn bè. Anh ấy rất hòa đồng và hạnh phúc khi chia sẻ những kinh nghiệm sẵn có của mình với bất kỳ ai sẵn lòng lắng nghe. Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy và vợ đã mở cửa hàng để tạo ra một không gian mà mọi người có thể đến để sử dụng “các tài nguyên chữa lành” Tôi cảm thấy lo lắng và không chắc chắn nên chia sẻ bao nhiêu về bản thân mình, vì vậy tôi chỉ nhấn mạnh rằng tôi đang đi học với hy vọng trở thành một y tá, và tôi gần đây đã trở nên quan tâm hơn đến tâm linh.
Mark bắt đầu đọc to nhỏ những bản tin của họ, liệt kê các sự kiện sắp diễn ra trong cửa hàng – chủ yếu là các cuộc gặp gỡ liên quan đến tự giúp bản thân và thiền định. Anh gần như phớt qua việc đề cập đến một vòng tròn Phát triển Tâm linh hàng tuần và điều gì đó được gọi là “Mediumship 101”.( tạm dịch : như 1 kênh dẫn truyền và nhận thông tin giữa các linh hồn và người sống – sau đây gọi là “kênh dẫn”) Đối với tôi, rõ ràng anh ấy không quá quan tâm đến chủ đề cụ thể này, nhưng nó làm cho tôi hành động quyết liệt hơn. Sau đó, tôi trở nên dũng cảm hơn và bắt đầu đề cập đến chủ đề tâm linh này. Tôi hỏi ý kiến của Mark, tôi lắng nghe một cách khách quan khi anh ấy trả lời thảo luận về ý tưởng của mình về mọi thứ từ triết học đến sau này. Cuối cùng, tôi quyết định thuê một phòng trong cửa hàng của anh ấy, đây sẽ là không gian “ thực hiện làm kênh dẫn” chính thức đầu tiên của tôi.
Tôi rất biết ơn Mark và cửa hàng của anh ấy. Đó là điều gần gũi nhất mà tôi từng có đối với một nơi để thực hành tâm linh. Tuy nhiên, có những khía cạnh của văn hóa, sự cảm nhận và cách cử xử của những nhóm người, nhóm khách hàng mà tôi cảm thấy họ hoàn toàn khác biệt với mối quan tâm khác nhau.Vì vậy nơi đây nên là một nơi cho tất cả mọi người từ mọi giai cấp trong xã hội, trong cuộc sống, nhưng vẫn có thể chia nhỏ thành các nhóm nhỏ trong số những người chia sẻ các sở thích và niềm tin cụ thể mà họ quan tâm riêng biệt. Các nhóm quan tâm thích nghiên cứu về tâm linh, siêu nhiên kết hợp với nhau, không bao giờ giao lưu với những bà mẹ mang theo thảm yoga tham gia các lớp kundalini (kundalini là khái niệm trong yoga, nó đề cập đến năng lượng nguyên thủy được tin rằng nằm ở cột sống, khi được kích hoạt nó có thể dẫn đến sự thức tỉnh và tăng trưởng tinh thần) hàng tuần ở tầng trên. Những nhóm này thực sự không coi trọng lẫn nhau, và dường như không có sự tương tác qua lại với nhau. Nhưng là ngoại lệ là những người thực hiện “ dẫn kênh”. Cửa hàng đã giới thiệu cho tôi một cái gì đó giống như phần dưới của một chiếc lá: các mạng lưới quan trọng, ẩn sâu của thị trấn. Và chúng đang phát triển mạnh mẽ! Với hàng chục tờ rơi và danh thiếp có sẵn tại quầy, bạn có thể gặp các chuyên gia về tâm linh, hoặc tham gia các nhóm tự giúp mình gần như bất kỳ ngày nào trong tuần. Tôi bắt đầu gặp gỡ mọi người và điều tra các ứng dụng khác nhau, và không mấy chốc, tôi cảm thấy đầu óc mình rối bời. Auras (trường năng lượng tỏa ra xung quanh một người)? Chakras (Luân xa)? Reiki? Tôi giữ tâm trạng mở cửa, nhưng tất cả những trải nghiệm mới chỉ khiến tôi trở lại với một câu hỏi cơ bản: Tôi tin vào điều gì?
Đây là một câu hỏi tôi thường đặt cho chính mình, một loại kiểm tra tâm trí khi tiếp xúc với các hệ thống tín ngưỡng khác nhau. Tôi nhận thấy rằng mình cảm thấy có sự kết nối với một số phần của nhiều niềm tin, nhưng tôi kết nối ít hơn với những nguồn và những người thực hành tuyên bố về tuyệt đối. Tôi nhận thấy những điểm tương đồng giữa một số yếu tố của văn hóa cửa hàng và nhà thờ mà tôi gần đây đã dừng lại việc tham dự. Một số điều không làm tôi cảm động,rung động hay quan tâm gì cho dù đó là các trích dẫn Kinh Thánh hoặc Luật Hấp Dẫn. Như bất kỳ hệ thống tín ngưỡng nào, phong trào New Age cũng thu hút một loạt các tính cách, hầu hết trong số đó đều có tâm hồn thiện lành và đang tìm kiếm sự hiểu biết sâu sắc hơn về vai trò nhiệm vụ của họ trong vũ trụ.
Cửa hàng trở thành một nơi trú ẩn cho những người khác biệt, và tôi chắc chắn rơi vào nhóm đó. Tôi bắt đầu dành nhiều thời gian hơn và hơn nữa tại đó. Tôi sẽ học tập tại cửa hàng trước khi tới trường và trở lại đó vào thời gian rảnh rỗi của mình. Tôi biết rằng đối với nhiều người trong thị trấn, Gifts for the Soul (Quà tặng cho tâm hồn) là một nơi kỳ lạ mà họ chỉ ngắm nhìn từ bên ngoài, nhưng không bao giờ muốn bước vào. Đối với tôi, nó cảm giác như một ngôi nhà.
Mặc dù tôi không hứng thú để nói với Mark về sự quan tâm của mình đến việc làm “kênh dẫn”, nhưng tôi không gặp vấn đề để tìm ra những người khác có rất nhiều ý kiến về vấn đề đó. Thậm chí còn có một vài người nói rằng họ có thể nhận thông tin theo cách trực giác. Tôi thực sự rất hứng thú với các quy trình độc đáo mà mỗi người trong số những cá nhân này sử dụng. Mặc dù tất cả đều tuyên bố kết nối với cùng một nguồn, nhưng cách họ làm điều này cũng đa dạng như chính những người thực hành đó. Tất nhiên là có các mức độ tin cậy khác nhau. Sự thật này làm tôi rất nản lòng, nhưng sớm tôi có thể xác định khi một ai đó không thành thật.
Mọi tìm kiếm của tôi để được hướng dẫn thực hiện nâng cao khả năng của mình trong việc trở thành một người “trung gian”được chấp nhận ở đây, nhưng nó không phải là một nhiệm vụ dễ dàng. Theo thời gian, tôi đã được gặp gỡ nhiều người với nền tảng đa dạng sở hữu khả năng thứ hai – một số đã có nó suốt cả cuộc đời, những người khác giống như tôi và phát hiện ra nó sau một sự kiện trong cuộc sống, như mất mát người thân hoặc một trải nghiệm gần chết. Cho dù họ làm việc trong một cửa hàng đèn sáng hay được công nhận quốc tế, tôi thấy tất cả các người “trung gian’ này đều hoàn toàn hấp dẫn. Mỗi người có một cách tiếp cận hoàn toàn khác biệt để nhận thông tin giống nhau. Tôi gặp khó khăn trong việc cảm nhận với những người lạc hướng khỏi các chi tiết và sự xác nhận. Sự mơ hồ và mơ mộng thường đi kèm với các tuyên bố tổng quát, nhưng thậm chí cả những người trung gian có vấn đề cũng làm tôi ngạc nhiên khi họ cho thấy cách tiếp cận không đúng đắn trong việc đọc của riêng tôi.
Hầu hết những người “dẫn kênh” dường như rơi vào hai loại: một phần những người đó tập trung vào cuộc sống cá nhân của mọi người (lập kế hoạch cho tương lai, tư vấn) và số còn lại là những người giác ngộ triết học hoặc “cái nhìn tổng thể” đối với khách hàng của họ. Những người đọc chi tiết và tập trung vào việc xác nhận thường là lựa chọn của tôi, nhưng tôi nhận thấy rằng những người có cơ sở triết học hơn cũng mang lại điều gì đó hữu ích. Hai loại phục vụ mục đích hoàn toàn khác nhau: một loại cho sự phát triển và dự đoán cuộc sống cá nhân, và loại kia cho một cách tiếp cận toàn diện, rộng lớn hơn. Có một cuộc đọc đặc biệt đáng nhớ mà tôi sẽ không bao giờ quên đã gửi tôi vào một hướng hoàn toàn khác trong việc tìm kiếm sự hướng dẫn – sự hướng dẫn cuối cùng đến từ bên trong.
Tôi gặp một người “kênh dẫn” tên là Michelle. Cô ấy làm việc tại căn phòng có cánh cửa đối diện gần lối vào cửa hàng, và tôi đã yêu cầu được thực hành với tôi. Ngay trước khi Michelle bắt đầu, tôi có thể thấy trong ánh mắt của cô ấy rằng trái tim cô ấy ở đúng chỗ. Cô ấy có một giọng nói tử tế, và cách cô ấy nói, thời gian cô ấy dành cho công việc và sự chân thành tuyệt đối của cô ấy thuyết phục tôi rằng cô ấy không đang tìm kiếm thông tin. Cô ấy thực sự đang cố gắng giải thích một điều gì đó
Ban đầu, buổi đọc đã bắt đầu mơ hồ. Cô ấy đề cập đến một chiếc ghế và một chiếc nhẫn. Đến thời điểm này, tôi đã gặp rất nhiều người thần giao cảm, bằng một cách nào đó tôi không muốn lãng phí thời gian của bất kỳ ai với những thông tin hay câu chuyện không rõ ràng. Tôi muốn chính xác có kiểm chứng. Khoảng 1 giờ đã trôi qua, đến một thời điểm nào đó khoảng giữa chừng, Michelle tiếp tục nói rằng tôi được “hướng dẫn” ở bên kia giúp tôi có thể giao tiếp với các linh hồn. Cô ấy mô tả họ là một nhóm một nhóm sẽ giúp tôi thực hiện các buổi “đọc thông tin” (dẫn kênh) và cung cấp hướng dẫn cho tôi nếu tôi biết cách lắng nghe. Tất cả đều nghe có vẻ tuyệt vời đối với tôi, nhưng giống như với thông tin chưa được kiểm chứng khác, tôi đón nhận nó vào sự xem xét yên lặng. Michelle nói với tôi rằng cách tốt nhất để kết nối với các hướng dẫn của tôi là thông qua một quá trình thiền định, điều mà cô ấy sẵn lòng dạy cho tôi. Thời gian thực hành với cô ấy thực sự rất thú vị, bạn biết không vài ngày trước tôi đã biến một góc nhỏ trong phòng của tôi thành khu vực dành cho thiền định trang bị với nến và hương liệu. vào buổi sáng nay tôi đã mang về nhà một chậu cây lô hội nhỏ và đặt nó ở giữa phòng.Và , tôi đã ngã ngửa khi Michelle nói với tôi, một cách bình thản rằng ” tôi thấy một cây cỏ . . . giống như một cây xương rồng.” Ở đây, cô ấy dừng lại. “Tôi thấy bạn thiền quanh nó. Có phải đây là lô hội không?”
Cái cằm của tôi gật gật. Điều này làm tôi cảm thấy được xác thực những gì tôi đã tìm kiếm! Không thể có cách nào mà cô ấy lại biết một chi tiết cụ thể như vậy về một thứ mà tôi chỉ mới mua sáng nay. Vì điều này đúng, có lẽ có điều gì đó trong những lời khẳng định của cô ấy rằng tôi có những người hướng dẫn tinh thần ở phía bên kia. Tôi cảm thấy như cuộc gặp gỡ của mình với người phụ nữ này là điều đã được sắp đặt từ trước có lẽ những người hướng dẫn của tôi đã gửi một ai đó để giúp tôi nhận ra họ. Nhưng họ là ai?
Khi tôi trên đường về nhà, tôi quyết tâm sẽ thiền và nói chuyện với những người hướng dẫn này của tôi. Một cách trớ trêu, việc quyết tâm này lại chính là điều ngược lại hoàn toàn so với cách tôi sẽ làm sau này, một cách kết nối linh hoạt hơn. Mục đích cuối cùng của thiền là để không suy nghĩ, giảm thiểu suy nghĩ và cảm xúc, nhằm trở thành một kênh không có cản trở để thông tin lưu thông xuyên suốt. Cố ý cố gắng kết nối chỉ làm tôi rời xa nhận thức trực giác của mình và tạo áp lực cho quá trình làm việc của mình, hạn chế luồng thông tin. Nhưng dù sao đi nữa, tôi vẫn quyết tâm thử.
Vừa đặt chân đến nhà, tôi bật nhạc nền nhẹ nhàng, thắp một thanh nhang, và ngồi trên sàn với tư thế chân ngồi, không chắc chắn về điều gì mình mong đợi sẽ xảy ra. Sau một thời gian, tôi nhận ra là việc cố ý không nghĩ làm ngược lại mục đích. Vì vậy, thay vào đó, tôi thả lỏng. Tôi tập trung vào hơi thở của mình. Không có gì xảy ra.
Tôi nghỉ ngơi một lát. Khi trở lại, tôi đặt thời gian và thiền thêm một nửa giờ nữa. Vẫn không có gì xảy ra. Tôi cảm thấy thất vọng, nhưng tôi vẫn tiếp tục thiền trong vài ngày tiếp theo, nhưng vẫn không thành công trong việc kết nối, ngoại trừ những ấn tượng thông thường. Tôi cảm thấy được dẫn dắt để giao tiếp với các hướng dẫn của mình, nhưng tôi không nghe được phản hồi từ họ.
Sau vài tuần thất bại trong việc tìm được sự hướng dẫn cá nhân của riêng mình, tôi cảm thấy thất bại. Tôi bối rối về việc tại sao những hướng dẫn tâm linh của tôi không đến với sự rõ ràng mà thường xuyên làm như vậy với những người thân yêu đã ra đi của người khác. Tại sao hướng dẫn của tôi, người được dành để giúp đỡ tôi, lại ít được nghe thấy nhất?
Sau nhiều lần thử mỗi ngày để kết nối với các hướng dẫn của mình mà chưa có kết quả khả quan, tôi quyết định để họ đến với tôi. Đến thời điểm này, những đêm của tôi được lấp đầy bởi những giấc mơ sống động, các lượt thăm đều đặn và một sự mơ hồ của các quan điểm luôn thay đổi. Trong khi vẫn đang học cách mài giũa khả năng tỉnh táo của mình, tôi đặt mục tiêu cải thiện giao tiếp trong giấc mơ bằng cách cố gắng nhớ những phần thông tin quan trọng nhất và bỏ qua những điều dường như là bọt bong bóng ồn ào
Trong khi tôi đang trong quá trình hoàn thiện việc tìm kết nối với các thiên thần( người hướng dẫn) của tôi hàng ngày, tôi bàng hoàng nhận ra sau nhiều tháng gần như mỗi đêm được thăm viếng, tất cả đột ngột dừng lại. Thay vào đó, những giấc mơ lặp đi lặp lại về việc bị chìm dưới nước dường như thay thế tất cả những giấc mơ tôi thường có thể nhớ được – có thần bí hoặc không. Trong vài đêm đầu tiên, giấc mơ không thời gian, không hình dáng này có vẻ dịu dàng. Mặc dù tôi tỉnh táo, nhưng cái cảm giác được đắm mình trong nước ấm là một sự giải thoát dễ chịu khỏi sự thường xuyên kết nối hằng đêm làm cạn kiệt tinh thần.
Trạng thái này mang một cảm giác quen thuộc lạ lùng, giống như một ký ức trong tiềm thức sắp báo động cho tôi biết một điều gì đó. Dù giấc mơ này bắt đầu bình yên, có một cảm giác không dễ chịu trong không gian giống tử cung khiến tim tôi đập nhanh.
Mỗi đêm trôi qua, tôi thức dậy vào buổi sáng nhớ thêm một chi tiết mới với mỗi lần lặp lại giấc mơ. Tiếp tục sang tuần thứ 2 , những giấc mơ lặp lại của tôi dần biến thành một loạt các cơn ác mộng. Đến cuối tuần thứ ba, chứng mất ngủ đã xuất hiện. Tôi vật lộn để ngủ trong thời gian dài, vì tôi thường xuyên tỉnh dậy để nghỉ ngơi sau mỗi giấc mơ. Bạn sẽ làm gì khi chính sự nghỉ ngơi làm bạn kiệt sức?
Các dòng linh hồn đi qua tôi hàng đêm cũn là một loại mệt mỏi khác. Họ ít nhất là quen thuộc và thoải mái. Bất cứ điều gì cũng tốt hơn là cảm giác nặng nề, áp đảo tâm trí của tôi. Khi đi vào giấc ngủ, tôi cảm nhận được sự ấm áp thông thường của việc chìm dưới nước và cảm giác chóng mặt đã tăng lên theo thời gian.
Không biết từ đâu 1 lực kéo lại. Cảm giác chóng mặt bị gián đoạn bởi một lực kéo mạnh vào cánh tay trái, làm tôi hoảng sợ khi cảm giác quay vòng đột ngột dừng lại. Vẫn đang chìm trong biển cả và không thể nhìn thấy, tôi nghe thấy một giọng nói trực tiếp: “Bạn không nhớ điều này, tôi đã giúp bạn một tay.”
Tôi rất bối rối, nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe một giọng nói khác. Giọng nói không có vẻ có một nguồn gốc cụ thể, nhưng nó nghe giống như một chàng trai trẻ. Có một cảm giác quen thuộc dường như tỏa ra tận tâm hồn của tôi – tôi cảm thấy như đã biết giọng nói đó từ lâu hơn so với bất kỳ ai trong cuộc sống hiện tại của mình. Đó giống như nhận ra một người mà tôi không thể đặt tên.
“Walter,” giọng nói nói. “tôi là người mà bạn biết đúng không.”
Tôi muốn tương tác với sự hiện diện lạ lẫm nhưng quen thuộc này, nhưng khi tôi lơ lửng không mục đích, tôi không thể nói. Mặc dù cảm giác chóng mặt đã ngừng, tôi quá sợ hãi để mở miệng và sợ nước sẽ đầy phổi. Mọi thứ bên trong tôi đều chống lại sự cám dỗ để nói – một trận chiến tôi đã thua. Môi tôi mở ra, và những gì dường như một đống áp lực của biển đổ vào. Tôi giật mình tỉnh dậy, thở hổn hển. Khi tôi đứng dậy để gọi mẹ tôi, bà ấy nói tôi trông tái mét và đưa tôi một ly nước. Một cách lịch sự nhất có thể, tôi từ chối.
Khi tôi kể về loạt cơn ác mộng khiến tôi khó thở với mẹ, tôi có thể nhìn thấy sự quan ngại trên gương mặt của bà. Mặc dù bà luôn sẵn lòng lắng nghe về những tình huống mà bà không thể đồng cảm được, nhưng tôi biết bà không hiểu được mức độ ảnh hưởng của những giấc mơ này đối với tôi. Tôi hy vọng rằng nếu tôi chia sẻ với bà những gì người đàn ông Walter này đã nói, có lẽ bà sẽ có thể điền vào những khoảng trống, và những cơn ác mộng sẽ dừng lại.
Một cách hợp lý, bà đã gợi ý rằng giấc mơ của tôi có thể liên quan đến một trải nghiệm đáng sợ trước đó liên quan đến nước. Bà nhắc nhở tôi về một sự cố trong kỳ nghỉ ở Hawaii khi tôi còn nhỏ. Cha tôi và tôi đã đi ra ngoài để khám phá các hồ nước khi thủy triều xuống, vì khi đó tôi còn quá nhỏ để lặn. Với lưng hướng về đại dương, một tường nước cao sáu feet nổi lên phía sau chúng tôi và đẩy chúng tôi lên những tảng đá lửa sắc nhọn dưới chân. Theo lời mẹ tôi, bà đã nhìn thấy một cách bất lực khi những con sóng gần như cuốn tôi ra khơi – một trùng hợp là sau đó bố mẹ tôi mới biết rằng việc này đã xảy ra tương tự với một vận động viên bơi lặn khác cùng ngày, tại cùng một bãi biển, với kết quả bi thảm.
Tôi hoàn toàn bối rối về việc tại sao tôi không nhớ về trải nghiệm gần chết trong tuổi thơ, và tại sao nó lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi lúc này. Khi tôi cố gắng lấy thông tin từ cha về sự cố, ông nói rằng đó là một chủ đề đau lòng, đầy cảm xúc mà ông không bao giờ có ý định đề cập.
Trong một khoảnh khắc, ông đã dựa vào dòng nước để nhẹ nhàng đẩy cơ thể tôi vào tầm với của ông, cho phép ông nắm lấy cánh tay trái của tôi và kéo tôi về phía bờ. Tôi bắt đầu tự hỏi liệu Walter có cách nào đó can thiệp, giúp tôi nhận được sự đẩy về phía an toàn — và cứu lấy cuộc sống của tôi.
Nhận được những câu trả lời từ cha mẹ xem như tôi đang đi đúng hướng, nhưng nó đã mở ra cho tôi thêm nhiều câu hỏi hơn. Nếu Walter đã giám sát tôi khi tôi còn nhỏ, lâu hơn trước khi tôi mất đi ai trong số những người tôi biết, thì ông ta chính xác là ai? Và nếu ông ta không phải là ai tôi biết trong cuộc đời này, thì tại sao ông ta lại giúp đỡ tôi?
Cơn ác mộng lặp đi lặp lại đã không bao giờ quay trở lại. Giống như những ấn tượng ấy luôn ở lại với tôi cho đến khi được diễn giải và truyền đạt, cơn ác mộng này tan biến ngay sau khi tôi hiểu được ý nghĩa của nó. Walter—dù ông là ai—giới thiệu bản thân vào cuộc đời của tôi bằng cách cho tôi thấy cách ông đã cứu lấy nó.
Những cơn ác mộng đã dừng lại, nhưng những lần gặp gỡ với Walter tiếp tục diễn ra thỉnh thoảng, thường đi kèm với các biểu tượng phức tạp và hình ảnh xuất hiện trong giấc mơ. Tôi bắt đầu nhận ra rằng sự hiểu biết của Walter về cuộc đời của tôi—sự nhận thức của ông về nó—phản ánh rằng ông biết nhiều hơn về tôi so với những gì tôi biết về ông, điều đó gần như là không có gì. Mặc dù tôi không luôn thấy gương mặt của ông trong những giấc mơ mà ông ghé thăm, sự hiện diện của ông trở thành một cảm giác dễ nhận biết.
Mỗi khi tôi chú ý và quan sát đến những dấu hiệu và sự đồng bộ mà ông gửi đi, càng nhiều dấu hiệu tương tự xuất hiện, liên tục và nhanh chóng. Tôi không thể không tự hỏi những người hướng dẫn này có bao nhiêu quyền lực trong việc kiểm soát cuộc sống của tôi — và họ thu được lợi ích gì từ việc này?
Như sau này tôi học được rằng, mọi linh hồn đều liên kết với nhau, nhưng một số lại có vai trò nổi bật hơn trong cuộc sống của người khác để giúp dạy những “bài học linh hồn” cụ thể. Những mối quan hệ được tập trung vào việc dạy dỗ này đôi khi được gọi là hợp đồng linh hồn, và chúng có thể tồn tại dưới nhiều hình thức khác nhau (sẽ được nói kỹ hơn sau). Nhiều hợp đồng linh hồn của chúng ta là với những người có mục đích sâu sắc trong việc giúp chúng ta hiểu được ý nghĩa của việc làm người, trong lúc chúng ta đang trải qua một trải nghiệm nhân loại.
Trong một số trường hợp, các hợp đồng linh hồn không chỉ giới hạn ở những người sống. Những kết nối này có thể — và thường là — tồn tại với các hướng dẫn tâm linh của chúng ta. Tùy thuộc vào những bài học mà cả hai linh hồn đang học, họ sẽ đảm nhận những vai trò mà sẽ tạo cơ hội cho việc học những bài học đó.
Điều quan trọng cần lưu ý là vai trò của các hướng dẫn tâm linh này — giống như tất cả các vai trò khác — là tạm thời. Cuối cùng, sự thay đổi là không thể thiếu đối với sự phát triển. Linh hồn của các hướng dẫn tiếp tục tồn tại, giống như chúng ta, và họ cũng có những bài học và thách thức riêng mà họ phải đối mặt. Bất kể vai trò mà linh hồn đó đảm nhận trong bất kỳ một hình thái nào, trong thế giới này hoặc ở một thế giới khác, thì đó đều là những vai trò tạm thời trong quá trình thay đổi và tiến hóa của linh hồn.
Walter hiện thân một cách khác nhau, phụ thuộc vào tình huống mà ông giúp đỡ. Nếu tôi cần được an ủi, ông sẽ đến trong một giấc mơ dưới hình hài của một người bạn đồng cảm, giống con người. Nếu một thông điệp đặc biệt nghiêm trọng, ông sẽ dành năng lượng của mình để chỉ cho tôi những giải pháp, chỉ với cảm giác quen thuộc của mình để tiết lộ mình là nguồn gốc. Việc đến qua giấc mơ là lý tưởng, vì nó cho phép giao tiếp rõ ràng mà không bị ảnh hưởng bởi các định kiến của ý thức. Tuy nhiên, càng chú ý để mở lòng và tiếp nhận, tôi càng bắt đầu thấy những dấu hiệu không thể phủ nhận trong cuộc sống thực.
Thông qua việc ghi chép những cảm giác, suy nghĩ lặp lại ngẫu nhiên và những giấc mơ ban ngày đôi khi, tôi nhận ra đây đều là các phương tiện giao tiếp từ các hướng dẫn tâm linh của mình. Đối với cá nhân tôi , thiền trong nghĩa truyền thống không quan trọng để “nghe” họ. thông qua việc thử và giải mã, tôi học cách giải mã thông tin tượng trưng. Tôi đã dành một giờ mỗi ngày để thiền, nhưng hiếm khi thành công trong việc thu được bất cứ thông tin gì. Sau đó, tôi sẽ ra ngoài công cộng và thấy mình tương tác với môi trường và có những khoảnh khắc thư giãn mà trong đó sẽ luôn có một điều gì đặc biệt đó cụ thể gần như luôn hiện ra.
Một trong những ví dụ sâu sắc nhất xảy ra khi tôi còn đang ở độ tuổi thiếu niên, khi mẹ tôi và tôi quyết định đi ăn tối tại một quán pizza địa phương. Từ lúc tôi bước vào, đôi mắt của tôi được thu hút bởi một bàn cao trống trơn đứng dưới một biển quảng cáo bia. Lạ thay, trực giác của tôi dường như đang nhận được một “ping” ở hướng chung đó, mà không có nguồn gốc nào xuất hiện. Mỗi khi nhìn vào đó, tôi cảm thấy một cảm giác gấp rút trỗi dậy bên trong tôi, như là tôi đã quên đi một điều rất quan trọng nhưng không thể xác định được là gì. Cảm giác này làm tôi mất tập trung hoàn toàn, nhưng dù cố gắng đến đâu, tôi cũng không thể loại bỏ nó. Tôi không chắc chắn thậm chí cả về cách mô tả những gì tôi đang trải qua, mặc dù ở thời điểm này, tôi biết rằng mẹ tôi có thể hiểu được những hành động kì lạ của tôi
Khi tôi cố gắng lướt qua khu vực chỗ ngồi có ánh sáng lờ mờ (và suy nghĩ về việc mang thức ăn đi), hai người đàn ông phía trước chúng tôi đặt đơn hàng của họ và đi tìm một chỗ ngồi. Khi họ đi qua quầy, tôi thấy một trong những người đàn ông đi đến bên chiếc bàn trống đã thu hút sự chú ý của tôi trước đó. Trong khoảnh khắc đó, cảm giác gấp rút sâu sắc mà tôi đã cảm thấy đã tăng lên một cấp độ mới, bây giờ kết hợp với các cảm giác gấp rút đó là những tia chớp hình ảnh liên tục lóe lên trong đầu tôi, hình ảnh của một người đàn ông cao lớn gầy gò mặc quần áo thập niên 1980, sau đó là một chiếc xe cũ đua trên đường phố, và sau đó đột nhiên: vị kim loại trong miệng tôi.
Một người lạ có lẽ sẽ không bao giờ đoán được điều gì đang xảy ra với tôi, nhưng mẹ tôi đủ hiểu biết để nhìn thấy những gì đang xảy ra với tôi. Bà ấy có thể thấy rằng với mỗi vấn đề trông tôi sẽ thay đổi thế nào qua cách cơ thể tôi căng cứng và ớn lạnh, lông trên tay tôi dựng đứng
“Tyler, con có vấn đề gì không? Hãy nói cho mẹ biết!” cô ấy ép buộc.
Khi tôi cố gắng hết sức để nói cho mẹ tôi nghe về những gì tôi đang cảm nhận được, mô tả càng chi tiết càng tốt những hình ảnh đang xảy ra trong đầu tôi, tôi nhận thấy nét mặt của mẹ tôi có sự thay đổi. Nước mắt bắt đầu chảy dài từ mắt của mẹ, những sợi lông trên cánh tay bà dựng đứng. Tôi cảm thấy mẹ tôi bây giờ trông như bị áp chế hoàn toàn .
“Người đàn ông đó, ngồi dưới biển quảng cáo, là một người bạn mà mẹ đã đi học cùng,” bà nói. “Người anh trai của chú ấy đã bị tai nạn xe hơi và qua đời khi anh ấy ở độ tuổi hai mươi.”
Ở thời điểm này, chúng tôi đều không chắc chắn nên làm gì. Mẹ tôi khuyên tôi nên đi đến gặp người đàn ông đó, nhưng có điều gì đó bảo tôi không nên làm vậy. Ở đây, tôi đang ở trong quán pizza ngẫu nhiên này, hoàn toàn đắm chìm trong một cảnh chỉ cách mặt tôi vài bước chân, nhận một thông điệp cho một người hoàn toàn lạ. Nhưng tôi ăn pizza của mình và giả vờ như không có gì xảy ra, cho đến khi cảm giác biến mất. Trong tâm hồn sâu thẳm, tôi cảm thấy rằng điều này là một bài học, nó cho tôi thấy sự quan trọng của việc quyết định chia sẻ một thông điệp nhận được. Nếu ai đó đang trong một tâm trạng quá yếu đuối,trong một trường năng lượng hoàn toàn yếu thì việc biết rằng có 1 thông tin, hay một thông điệp từ người thân của họ cũng sẽ gây thêm đau buồn cho họ. Tôi có thể không kiểm soát những thông điệp mà tôi nhận được, nhưng tôi phải chịu trách nhiệm về cách tôi xử lý và chia sẻ những thông điệp đó
Tôi ước gì tôi có thể nói rằng sau một thời gian, các hướng dẫn tâm linh của tôi đã đến và gặp gỡ. Thực tế là, những thông điệp và ảnh hưởng của họ đã chứng minh được là khó nắm bắt cũng như sâu sắc. Trong nhiều năm qua, tôi đã cố gắng đặt tên và nhớ những gương mặt của các hướng dẫn tâm linh của mình – để làm cho họ trở nên con người hơn và cố gắng có được một số giải thích từ họ. Từ đó, tôi đã tin rằng có những điều mà tôi không được biết. Không còn nghi ngờ gì nữa, “đội ngũ” của tôi rất hữu ích trong quá trình giao tiếp, và họ chỉ dẫn tôi suốt cuộc đời – ngay cả khi tôi không luôn luôn nhận thức được điều đó. Các lực lượng đứng sau khả năng của tôi cũng là một điều bí ẩn đối với tôi cũng như với người khác. Một điều tôi biết chắc chắn là mỗi thông điệp được đưa vào cuộc sống của tôi với một lí do, và đó là mục đích của tôi để đáp ứng nhu cầu đó.
Trong khoảnh khắc đó – với mẹ tôi, tại nhà hàng – tôi nhớ được một sự thay đổi ý thức. Các hướng dẫn của tôi đã hiện diện, và mặc dù sự liên lạc của họ là tinh tế, nhưng tôi luôn có cảm giác nhận ra khi tôi cần phải làm như vậy. Sau khi không tiếp cận người đàn ông ở bàn, nhưng vẫn nhận được sự xác nhận về tính chính xác của thông điệp từ mẹ, tôi cảm thấy bắt buộc phải tìm những người muốn nghe những thông điệp mà tôi nhận được. Tôi quyết tâm bắt đầu học cách nhận và trao đổi thông điệp của chủ thể một cách tinh tế hơn. Tôi biết rằng tôi nhận thông tin cơ bản theo hai cách:
1. Bằng cách đọc các sự kiện cuộc sống/thông tin trực tiếp từ năng lượng của khách hàng. Khi đến việc hiểu cảm xúc của chủ thể về một tình huống, hoặc nhìn vào những khía cạnh cá nhân nhất của cuộc sống của họ, nguồn thông tin tốt nhất thường là chủ thể của chính mình. Khi tôi nhìn vào quá khứ, hiện tại, hoặc tương lai của mối quan hệ, sức khỏe và sự mãn nguyện cá nhân của một cá nhân, tôi thường làm như vậy bằng cách đọc năng lượng của người đó, nơi giữ lại những trải nghiệm của họ và đang dẫn họ đi theo một con đường cụ thể. Nếu một người quá đau buồn, không khoẻ mạnh, hoặc do họ tự xây lên xung quanh mình bức tường khó tiếp cận, thì phương pháp đọc này có thể không đáng tin cậy bằng
2. Bằng cách đọc thông tin/nhận thông điệp từ một linh hồn. Các linh hồn xuất hiện và chia sẻ thông điệp để cung cấp cái nhìn từ quan điểm của họ – đó là ý nghĩa cơ bản. Tuy nhiên, vì những gì tôi trình bày là “thông tin” dựa vào những gì họ truyền đạt, tôi phải tin rằng điều đang được truyền đạt là sự thật hoàn toàn. Ngoài ra, vì ngôn ngữ của họ thường là ngôn ngữ của biểu tượng và hình ảnh, thông tin có thể bị mất trong quá trình dịch thuật, nếu một người trung gian không cẩn thận.
Tôi đang dần hiểu rằng những buổi đọc( phiên dẫn kênh, đón nhận thông tindanhf cho các chủ thể) tốt nhất là sự kết hợp của cả hai phương pháp được liệt kê ở trên. Tôi tin rằng một người trung gian (người dẫn kênh) thực sự có thể điều hướng đọc linh cảm về năng lượng của khách hàng, đồng thời diễn giải thông tin từ các hướng dẫn tâm linh và người thân yêu của họ. Có thể hiểu được thông tin theo nhiều cách là quan trọng, trong trường hợp một phương pháp bị chặn hoặc không thể truy cập được. Kết hợp cả hai phương pháp tạo ra một buổi đọc thành công tổng thể từ nhiều góc nhìn khác nhau. Mặc dù đó là mục tiêu, nhưng tôi không có kinh nghiệm chính thức trong việc thực hiện 1 buổi đọc, và tôi không chắc chắn rằng việc tùy chỉnh thực hành này sẽ như thế nào. Đối với những câu hỏi tôi có, tôi biết rằng cửa hàng là câu trả lời của tôi. Để mở rộng những gì tôi làm tự nhiên, tôi phải tự mình thử sức. Làm việc tại cửa hàng là bước tiếp theo hợp lý nhất (và cũng là sự lựa chọn trực giác!) Để làm điều này, tôi phải xin phép của Mark để thực hiện.
Điều này rõ ràng là một mối quan tâm, vì tôi đã tránh việc chia sẻ phần trung gian của bản thân trong nhiều cuộc trò chuyện về chính vấn đề đó. Để làm điều đó một cách tự nhiên, sau một thời gian dài như vậy, có thể khiến tôi trông như một người lừa dối, điều đó tất nhiên là đúng. Một vài ngày sau đó, tôi bước vào cửa hàng ngay khi nó mở cửa. Tôi hy vọng sẽ nói chuyện với Mark, và như thường lệ, anh là người đầu tiên vào. Tôi không có nhiều kinh nghiệm trong việc kể câu chuyện của mình. Ở tuổi đó, tôi vẫn rất nhút nhát, và tôi lúng túng vấp váp trong việc kể cho Mark nghe khoảnh khắc kết nối đầu tiên sau khi bà ngoại qua đời. Mark gật đầu im lặng khi tôi nói rằng tôi muốn thực hiện những buổi đọc từ phòng bên cạnh. Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của anh đang nhìn tôi khi tôi nói, nhưng tôi không thể đoán được ý nghĩ của anh. Theo một cách nào đó, tôi cho rằng đây là cuộc phỏng vấn xin việc đầu tiên của tôi.
Mark đã yêu cầu tôi thực hiện một buổi đọc ngay lập tức, để xem liệu tôi có thể “nhận biết được bất cứ điều gì” ngoài một chút nghi ngờ. Cuối cùng, anh ấy muốn đảm bảo rằng ai đó làm việc tại cửa hàng của anh ấy là đáng tin cậy. Chúng tôi vào phòng bên. Chúng tôi ngồi ở một bàn, và tôi thỏa thuận với Mark các chi tiết của quy trình sẽ diễn ra. Khi tôi giải thích rằng thường tôi giữ các vật phẩm cá nhân để giúp thiết lập một mối liên kết với một người thân cụ thể, anh hỏi tôi giữa chừng và hỏi, “Một bức ảnh của người tôi muốn kết nối có được không, hay phải là một vật gì đó của họ?”
Ngay từ lúc đầu, tôi có thể nhận ra Mark không có vật gì đó. Đây cũng là một trở ngại mà tôi sẽ phải vượt qua trong nhiều case làm kênh dẫn trong tương lai, và trong khoảnh khắc này, tôi cảm thấy sởn gai ốc khi nghĩ rằng có thể tôi sẽ không thể kết nối được. Linh hồn dường như xuất hiện, phần nào, dựa trên ý định của người sống muốn giao tiếp với họ. Người nào càng mở lòng, càng có khả năng tiếp thu một “trải nghiệm tâm linh”. Bằng cách mang theo một vật của một người thân cụ thể, chủ thể sẽ nghĩ về người mà họ muốn kết nối mỗi khi họ nhìn vào vật đó. Trong phiên làm việc,việc cầm vật này giúp cả tôi và chủ thể giữ được sự tập trung mà dễ dàng làm cho khách hàng không bị phân tâm bởi quá nhiều thông tin,
Khi tôi ngồi khoanh tay và mắt nhắm lại, Mark chờ đợi. Tôi tập trung vào hơi thở của mình và quả quyết rằng sẽ có điều gì đó xảy ra. Ban đầu, không có gì. Tôi nhớ lại các cảnh của Nolan và tôi thực hành các bài tập về tâm linh, trong đó tôi sẽ nhắm mắt và anh ấy sẽ thả một món đồ cổ vào tay tôi, giấu sau lưng. Trong bài tập này, mục đích được đưa là chi tiết về vật thể – thời kỳ của việc tạo ra nó,nó đến từ đâu, hoặc ai đã sở hữu nó. Nhìn lại, sở thích của chúng tôi khi còn là thanh thiếu niên có vẻ hơi kỳ lạ.
Sau vài khoảnh khắc, bóng tối sau mí mắt tôi dần biến thành một chữ số đỏ sáng “2,” và sau đó là một mảnh ren rách. Tôi biết, nhờ những trải nghiệm từ các phiên đọc khác, rằng ren rách là biểu tượng cá nhân của tôi về cuộc ly dị. Tôi nói về hai cuộc hôn nhân trước đó, và Mark nhận biết rằng anh đã kết hôn hai lần. Tiếp theo, tôi thấy một chữ số màu xanh “3,” sau đó biến thành một người đàn ông gần như giống hệt Mark, ngoại trừ cái mũi của anh đỏ và sần sùi. Những biểu tượng này không rõ ràng như những người vợ cũ của anh, vì vậy tôi phải mô tả những gì tôi đang thấy một cách không thiên vị nhất có thể. Sau khi làm như vậy, Mark xác nhận rằng người này là em trai của anh – một người nghiện rượu, người vào thời điểm hiện tại đang ở đáy của sự nghiện ngập. Anh ta cũng là vấn đề của một trong ba người anh em.
Ở điểm này, rõ ràng là tôi đã đọc vào những vấn đề trong cuộc sống của Mark mà anh đang lo lắng nặng nề. Chỉ trong vài tấm hình ngắn ngủi, tôi cảm thấy như tôi biết nhiều hơn về những điều quan trọng với anh hơn là anh đã từng tiết lộ trong suốt thời gian chúng tôi biết nhau. Rõ ràng là bị ảnh hưởng, Mark dịch chuyển trong ghế ngồi của mình. Tôi mô tả về động lực gia đình diễn ra, do hành vi tự hủy của em trai nghiện rượu của anh. Mark và tôi không mong đợi rằng có ít hình ảnh nhưng lại mang lại cho những thông tin quan trọng như vậy! Tôi cảm thấy hài lòng với bản thân vì đã vượt qua được rào cản của việc thiếu một đối tượng tập trung, nhưng sau đó tôi nhìn thấy rằng Mark đã trở nên mở lòng một cách rõ ràng. Anh có đủ động lực để tôi làm việc ở đó, và đó là giới hạn mà anh sẵn lòng tiến sâu vào một phiên đọc bài – ít nhất là cho đến bây giờ.
Với cuộc đọc bài bị cắt ngắn, tôi chỉ cảm thấy hạnh phúc vì đã chứng minh được bản thân mình. Một cách mỉa mai, tôi vẫn không thể thực sự đọc được cảm xúc của Mark về tôi. Sau vài khoảnh khắc lúng túng im lặng, Mark đồng ý cho tôi thuê phòng với hai điều kiện: tôi phải tính phí và trả 25 phần trăm của khoản phí của mình cho cửa hàng, và vì là người dưới 18 tuổi, tôi phải có sự cho phép hoàn toàn từ cả hai phụ huynh. Ban đầu, tôi không chắc chắn cái nào làm tôi xấu hổ hơn: việc tính phí cho các phiên đọc bài hay việc hỏi ông bố bảo thủ của tôi xem liệu tôi có thể sử dụng khả năng của mình để nói chuyện với những linh hồn đã qua đời—một khả năng mà ông ta thậm chí còn không biết tồn tại. Nhưng, tôi phải thử làm điều đó.
Đầu tiên, tôi đã đến gặp mẹ. Tôi hỏi ý kiến của bà về việc làm việc một cách công khai như một người kênh dẫn và, quan trọng hơn, làm cách nào tôi có thể nói chuyện với bố của tôi về vấn đề này. Tôi biết rằng những yêu cầu của Mark đối với tôi sẽ đòi hỏi tôi phải suy nghĩ nghiêm túc. Và có vấn đề làm cho mọi thứ phức tạp hơn nữa, đó là tôi biết rằng nếu ai đó tính phí cho món quà của mình, họ sẽ đối mặt với nguy cơ mất nó. Tôi chưa bao giờ làm việc này hay dẫn kênh cho ai một cách chuyên nghiệp, hoặc thậm chí là liên tục. Tôi còn phải học rất nhiều. Mẹ tôi, luôn ủng hộ từ đầu, nói rằng bà sẽ khuyến khích bất cứ điều gì làm cho tôi hạnh phúc.
Vấn đề còn lại là bố tôi. Tôi cảm thấy lo lắng hơn khi nói chuyện với ông hơn cả khi nói chuyện với Mark—ít nhất Mark được mong đợi sẽ mở lòng, vì ông điều hành một cửa hàng đang bán các sản phẩm về tâm linh. Còn bố, ông không phải là như vậy. Lo lắng đợi ông tan sở đi làm về, tôi viết ra lời nói của mình dưới dạng các điểm chính trên một tờ giấy ghi chú. Tôi luyện tập lời nói của mình trước gương. Bố mẹ tôi luôn nói rằng tôi sẽ là một luật sư giỏi, và tôi đang sắp đặt điều này vào thử thách. Tuy nhiên, không có một lượng chuẩn bị nào có thể chuẩn bị tôi cho phản ứng của ông. Khuôn mặt ông chuyển từ sự nhầm lẫn đến sự không tin nổi đến cái gì đó trông giống như… thương hại? Phản ứng của ông: “Tuyệt đối không.”
Đó là một ngày khó khăn. Một điều là cha mẹ không ủng hộ ước mơ nghề nghiệp của bạn, nhưng trở thành một người trung gian (dẫn kênh) chính là bản thân tôi. Đó là lời kêu gọi của tôi, và bây giờ tôi không thể theo đuổi con đường duy nhất tôi biết. Có lẽ tôi nên đã nói chuyện với cha mình sớm hơn, nhưng tôi đã sợ phản ứng của ông. Và bây giờ nỗi sợ của tôi chỉ mới được xác nhận.
Tôi vào phòng và vứt bỏ bất kỳ lời nhắc nào về cửa hàng và bất cứ thứ gì tôi đã mua ở đó (hãy nhớ, tôi là một thanh thiếu niên đầy kịch tính). Với tôi, đó không chỉ là đồ đạc. Đó là một phần của hành trình tự khám phá của bản thân tôi. Mặc dù tôi không chắc chắn tôi tin vào chakras đến mức nào, nhưng các cuốn sách Hindu của tôi nhắc nhở tôi rằng có những cách suy nghĩ khác, vượt ra ngoài những niềm tin cứng nhắc tôi gặp phải ở trường. Nó giải phóng tôi khỏi những ràng buộc của tư duy dựa trên nỗi sợ hãi mà rất phổ biến trong cộng đồng chúng tôi. Bây giờ tất cả những điều đó đều nằm giữa phòng, nằm xếp thành một đống tôi không muốn nhìn thấy nữa.
Sau đó, tôi rơi vào tâm trạng u ám. Tôi không nói chuyện với bố nhiều. Tôi đau đớn sâu lắng vì nhiều lý do, nhưng lớn nhất là ông đã bỏ lỡ một phần lớn về bản thân tôi. Không chỉ là tôi không thể chia sẻ món quà của mình với những người đến cửa hàng, ông còn không mở cửa để nó được chia sẻ với ông. Làm thế nào chúng ta có thể bị mất kết nối đến vậy?
Bố tôi, tất nhiên, đã chú ý đến hành vi của tôi. Cuối cùng, ông đã đề cập đến chủ đề này một lần nữa, lần này êm đềm hơn. Tôi tiếp tục xây dựng lập luận của mình. Cuối cùng, sau nhiều cuộc thảo luận, giải thích, và sự chân thành của tôi, ông bố đã hiểu. Ông không hiểu lúc đầu, nhưng ông đã chứng minh tình yêu của mình dành cho tôi vượt qua tất cả. Yêu thương tôi vì bản thân tôi cuối cùng có nghĩa là chấp nhận khả năng của tôi (mặc dù điều này mất rất nhiều thử nghiệm và câu hỏi). Sự đồng ý của ông làm tôi vui mừng, nhưng ông cũng nhấn mạnh rằng ông vẫn lo lắng về cách tôi sẽ được tiếp nhận bởi mọi người trong cộng đồng của chúng tôi. Và thực sự, tôi cũng vậy.
Tôi đã thực hiện các phiên đọc bài ra khỏi cửa hàng trong vài tháng tiếp theo, trong những thời điểm chứng tỏ sẽ là một trong những giai đoạn biến đổi nhất của cuộc đời tôi. Mặc dù gia đình của tôi khích lệ và hỗ trợ quyết định của tôi để làm việc một cách công khai, nhưng không cách nào dự đoán được phản ứng của một người nào đó hoặc cách họ sẽ ứng xử khi gặp tôi. Một trong những phiên kết nối đầu tiên của tôi tại cửa hàng, một ông lão nhỏ thấp, khoảng 60 tuổi, đã đi qua cửa hàng. Ông ta dường như lạc lõng, nhưng khi nhìn thấy tôi, ánh mắt của ông sáng lên. Dường như ông nhận ra chính xác ai mà ông đang tìm kiếm. Tôi cảm thấy như là mình được định sẵn để đóng một vai trò trong cuộc sống của người này. Chúng ta đều được nhận các dấu hiệu như vậy từ lúc này qua lúc khác—đã từng gặp là chỉ một trong số đó. Người đàn ông tiếp cận tôi, nói xin chào, và hỏi liệu chúng ta có thể đi vào không gian nhỏ nơi tôi thực hiện các cuộc đọc bài. Năng lượng của ông thân thiện như một người cha. Bằng cách nào đó, ông ta rất quan trọng.
Ông ta nói với tôi rằng ông cần một phiên đọc bài, và ông đồng ý với mức giá cơ bản mà cửa hàng tính phí cho chúng tôi để thuê không gian. Khi chúng tôi ngồi đối diện nhau, tôi cảm thấy lo lắng. Tôi vẫn còn mới mẻ với các cuộc đọc bài chuyên nghiệp, và số lượng lớn các cuộc đọc tập mà tôi đã thực hiện chủ yếu là cho phụ nữ. Ở nơi tôi sống, đàn ông ít nói chuyện về tâm linh (tuy nhiên, tôi vẫn nhận được nhiều yêu cầu từ phía các vợ yêu cầu đọc bài cho thay mặt cho chồng của họ!). Người đàn ông ngồi trước mặt tôi dường như không kín đáo theo cách đó. Ông ta tỏ ra rất chân thành và hào hứng.
Tôi bắt đầu bằng việc giải thích rằng trong suốt phiên của chúng tôi, tôi muốn anh ít nói về bản thân mình càng tốt. Đối với tôi, việc cảm nhận một cách trực giác qua suốt giờ phút, mà không thiên vị, là rất quan trọng. Điều đó có nghĩa là giữ sự xác nhận ở mức đồng ý hoặc không đồng ý, và chỉ giải thích kỹ hơn sau khi cuộc đọc bài kết thúc. Khi tôi dần dần bắt đầu phiên đọc bài, tôi làm chậm lại tâm trí của mình, tập trung vào hơi thở của mình và nhắm mắt lại.
Điều đầu tiên tôi nghe là tiếng chim hót, tiếp theo là tiếng cây cọ đổ—có lẽ trong một cơn bão? Các sắc màu xanh rực rỡ thay thế cho bóng tối, chiếu sáng tầm nhìn của tôi, mặc dù mắt tôi vẫn nhắm chặt. Một lát sau, một chấm màu nâu trong một cuộn sóng màu xanh trở nên rõ ràng hơn, tiết lộ một người đàn ông mặc trang phục bộ lạc—nghĩa là, không nhiều ý nghĩa lắm. Đôi mắt của anh ta nói lên tuổi tác của anh ta, và miệng anh ta là một nếp nhăn thẳng. Anh ta nhìn thẳng vào tôi.
Ngay khi tôi bắt đầu xử lý những chi tiết này, chúng tan biến vào bóng tối. Tôi chiến đấu để không cảm thấy bực bội. Dường như tôi không bao giờ có thể kiểm soát được độ dài của những tưởng tượng. Ngay cả hôm nay, tùy thuộc vào kỹ năng của người trung gian, một số tưởng tượng diễn ra rất nhanh đến mức tôi bỏ lỡ chúng, và một số khác kéo dài như thế nào cũng không hết. Tôi đã học cách xử lý các chi tiết nhanh chóng và làm cho mỗi giây trôi qua có ý nghĩa. Trong cuộc đọc bài này, sau chỉ một khoảnh khắc ngắn, tôi mở mắt ra để thấy khách hàng của mình vẫn ngồi đối diện, chờ đợi mong manh. Bản ngôn ngữ trên gương mặt ông ấy là một điều tôi đã thấy nhiều trong công việc của tôi—một cái nhìn đầy hy vọng. Ông ấy đang tìm kiếm một thông điệp cụ thể có thể giải quyết bất kỳ vấn đề phức tạp nào mà ông ta đang gặp phải.
Tôi cố gắng tự bình tĩnh nhất có thể, tôi giải thích với chủ thể của tôi, người mà tôi mới gặp chỉ vài phút trước đó—rằng tôi vừa nhìn thấy một người đàn ông mặc áo triễng trên một khu rừng nhiệt đới. Trong khi tôi mong đợi sự cười nhạo hoặc sự coi thường, thay vào đó tôi thấy nước mắt. Run rẩy, người đàn ông này rõ ràng tự trọng nhiều đã giải phóng những cảm xúc nén lại trong nhiều năm. ông ấy nhận thức rằng người mà tôi mô tả có ý nghĩa to lớn đối với anh ấy. Đó là một người thân không có vẻ là lựa chọn dễ dàng: thầy pháp.
Người đàn ông giải thích rằng trong quá trình tìm hiểu tâm linh của mình, ông ấy đã đi khắp Nam Mỹ và học hỏi một cách tỉ mỉ với những người thầy thuốc và các cụ già bản địa. Một trong những cụ già như vậy chính là người đã xuất hiện trước mặt tôi, người đã qua đời chỉ vài tháng trước. Mặc dù đây là hình ảnh lớn nhất hiện ra trong tôi, nhưng đối với người đàn ông này, nó có ý nghĩa sâu sắc. ông ấy cảm thấy mình đang kết nối lại với người hướng dẫn và nguồn sáng dẫn dắt của mình. Đối với tôi, điều đó làm tôi cảm thấy an lòng khi thấy rằng bất kể người đàn ông đến với điều gì trong kỳ vọng—và bất kể điều gì vẫn còn bỏ ngỏ—tôi có thể mang lại điều này ông ấy Đó là bằng chứng không thể chối cãi rằng mối quan hệ của họ vẫn tiếp tục ngay cả sau cái chết. Nó làm giảm bớt sự căng thẳng của rất nhiều câu hỏi áp đặt, cho cả hai chúng tôi.
Khi người đàn ông và tôi nói lời tạm biệt, tôi bị ấn tượng bởi một cảm giác quen thuộc mạnh mẽ. Tôi tự hỏi liệu có phải là các hướng dẫn tâm linh của tôi đang nói cho tôi biết rằng có điều gì đó để học ở đây không. Đó sẽ là một trong những cuộc đọc bài trong đó tôi cảm thấy mình vừa như giáo viên vừa như học sinh.
Chỉ vài tháng sau đó, tôi lại gặp người đàn ông này. Mặc dù tôi đang bắt đầu thực hiện nhiều cuộc đọc bài ra khỏi cửa hàng hơn, nhưng tôi cũng gần đây đã quyết định chọn một lối đi an toàn, thực tế hơn cho cuộc sống của mình. Tôi đã đăng ký các lớp điều dưỡng tại một trường cao đẳng tại địa phương. Ngày tôi đăng ký, tôi bất ngờ gặp lại người đàn ông đó. Hóa ra anh ta là hiệu trưởng sắp nghỉ hưu của trường cao đẳng này. Ông ấy nhớ tôi từ cuộc đọc bài, tất nhiên, và nói rằng ông ấy ngạc nhiên khi tôi đang theo đuổi ngành y. Với một tài năng như tôi, tại sao tôi không làm việc như một trung gian, toàn thời gian?
Chúng tôi nói chuyện một lúc, và mặc dù tôi tiếp tục với kế hoạch của mình và đăng ký các khóa học, nhưng tôi trở về nhà với cảm giác rằng ngày hôm đó đã được sắp đặt. Dù tôi rất háo hức bắt đầu đi học trở lại—tôi biết rằng sẽ học được nhiều, gặp gỡ những người mới và có thể tìm được một nghề nghiệp—nhưng theo trực giác, tôi cảm thấy hào hứng hơn với điều gì đó khác. Việc nghe lại cùng một cảm xúc từ một người đàn ông nhìn nhận rõ ràng giá trị của giáo dục, người đã biến nó thành công việc trong cuộc sống của mình, chắc chắn đã xác nhận cho tôi điều đó. Những gì tôi học được từ cuộc gặp gỡ thứ hai này là ý tưởng rằng, với tôi, có lẽ ngành điều dưỡng không phải là con đường mà tôi định sẽ đi. Lúc đó, tôi cảm thấy lo lắng khi xem xét ý tưởng này. Nếu tôi theo đuổi nghề điều dưỡng cho các bệnh nhân ở giai đoạn cuối của cuộc sống, tôi có thể kiếm sống tốt với vai trò người chăm sóc, sử dụng món quà của mình đôi khi, và vẫn giữ được sự ẩn danh. Nếu tôi làm việc như một người trung gian, và nếu tôi thực sự thành công (một “nếu” lớn), việc sống một cuộc sống yên bình có thể trở nên khó khăn hơn nhiều.
Lấy những hiện tượng đồng bộ như những dấu hiệu mà chúng là, tôi quyết định thử nghiệm giới hạn của khả năng của mình. Nếu đây là điều gì đó tôi thực sự được định làm, tôi muốn xem tôi có thể trải rộng đến đâu. Tôi sẽ đánh giá phạm vi mức độ mệt mỏi của mình và hiểu rõ hơn cách tự điều chỉnh tốc độ trong tương lai. Tôi quyết định xem cộng đồng địa phương sẽ phản ứng như thế nào với một phiên đọc bài nhóm miễn phí, một tháng một lần. Tôi nghĩ đó sẽ là cơ hội để rèn luyện kỹ năng của mình và nhận phản hồi và xác nhận từ người khác. Tôi cũng muốn mở cánh cửa cho những người có thể hoài nghi hoặc lo lắng về việc gặp tôi một cách riêng tư. Trong đêm đầu tiên, tôi mời bố đến xem.
Dự kiến khoảng ba mươi người tham dự, chúng tôi đã sắp xếp phòng trên với số ghế càng nhiều càng tốt. Chúng tôi bất ngờ khi thấy chỗ ngồi nhanh chóng được lấp đầy. Mẹ tôi và tôi đang đợi sự xuất hiện của bố. Sau đó, giữa dòng người không quen biết đổ vào, một khuôn mặt quen thuộc đi qua cửa, không phải bố tôi, mà là cô giáo lớp một của tôi, cô Whitmore. Cô giáo ngay lập tức nhận ra tôi và ôm tôi trong một cái ôm. Tôi nhớ cô là một phụ nữ nghiêm nghị và đôi khi la mắng tôi vì không chú ý. Tôi bất ngờ khi thấy cô giáo ở đây, bây giờ, trong đám đông này, trông già hơn và ít đáng sợ hơn so với trí nhớ của tôi.Cô giáo nói rằng cô đã đi dạo dọc con đường và nhận thấy đám đông đứng xếp dọc theo vỉa hè, đợi sự kiện diễn ra. Đến nay, nhiều người trong thị trấn đã biết về phần của bản thân mà tôi đã giữ kín bấy lâu, và cô không phải là ngoại lệ. Trên thực tế, cô gần như không thể giấu được sự tò mò của mình.
“Tyler, em có cảm nhận gì về cô không?” cô ấy hỏi thẳng.
Tôi muốn làm theo ý của cô ấy, nhưng tôi bị phân tâm. Tôi tập trung vào việc tôi sắp thực hiện một phiên đọc bài cho nhóm lớn, tại quê hương của mình, lần đầu tiên từ trước đến nay. Mặt khác, đây là cô giáo cũ của tôi, và tôi muốn làm vừa lòng cô ấy. Tôi gợi ý chúng ta đi qua một khu vực riêng tư hơn. Tôi dắt cô ấy vào căn phòng nhỏ bên cạnh, nơi chúng tôi ngồi im lặng trong vài phút. Cảm giác lúng túng khi phải tỏ ra phía bên trong cá nhân sâu kín này với một người từng là cơ quan quyền lực, nhưng cô ấy rõ ràng là mở và háo hức lắng nghe những gì tôi muốn nói. Có lẽ có một lý do nào đó khi cô ấy tình cờ đi ngang qua cửa hàng vào ngày đó.
Tôi nhắm mắt lại và thở sâu vài hơi. Khi tôi ngồi im lặng, cố gắng kết nối, không có ấn tượng rõ ràng nào đến. Lo lắng rằng tôi sẽ không nhận ra bất cứ điều gì bắt đầu tràn ngập suy nghĩ của tôi. Làm thế nào để tôi giải thích điều này, khi có hơn một trăm người đang đợi ngoài phòng để tham gia buổi đọc bài nhóm? Càng phân tích nhiều, tôi càng trở nên hoảng sợ. Tôi có cảm giác những ánh mắt của cô ấy đang theo dõi tôi từ phía bàn, đang chờ đợi. Nếu tối nay là một thất bại hoàn toàn thì sao? Những ấn tượng thường tự nhiên hiện ra. Trong khoảnh khắc này, tôi cảm thấy mình bị ngắt kết nối như bao giờ. Suy nghĩ và lo lắng chỉ làm cho quá trình thảo luận trở nên khó khăn hơn. Đây là một tình huống mà tôi sẽ phải học cách điều hướng trong suốt sự nghiệp của mình. Để đáp ứng mong đợi của một buổi đọc bài, việc tách ra khỏi mong đợi kết quả là rất quan trọng. Khi những phút trôi qua trong một im lặng không ngừng, cuộc lo lắng trong tâm trí của tôi bị gián đoạn bởi một giọng nói vang từ phía bàn đối diện.
“Đừng nghĩ quá nhiều! Điều này rất nghiêm trọng,” cô ấy nói. Với đôi mắt vẫn đóng, tôi giật mình với ý nghĩa rằng cô giáo đang mắng tôi—trong buổi đọc của cô ấy. Tôi thì thầm rằng tôi cần một khoảnh khắc để tự tập trung lại. Một giọng điệu hoàn toàn khác nói, “Hãy dành thời gian cho bạn, sự im lặng là yên bình.” Tôi mở mắt, bất ngờ, khi cảm giác lạnh leo xuống cột sống và dọc theo cánh tay của tôi. Tôi không có hình ảnh, không có hình ảnh nào cả, nhưng ánh mắt của tôi và của cô giáo tôi bị kẹt lại. Tôi nghe thấy giọng nói thứ hai lần nữa, rõ ràng như ban ngày: “Cháu gái tôi mắc bệnh ung thư tử cung. Đây là một tình huống khẩn cấp.”
Sự rõ ràng của thông điệp làm tôi kinh ngạc. Giọng nói thứ hai này thuộc về một người mà chỉ mình tôi nghe thấy, có lẽ là người bà của cô giáo tôi. Chưa bao giờ có sự việc như vậy xảy ra trước đây, và chưa bao giờ lại mạnh mẽ như vậy. Lo lắng và không chuẩn bị để truyền đạt một thông điệp trực tiếp như vậy, tôi chỉ có thể nói rằng tôi cảm thấy cô giáo của tôi nên đi kiểm tra với một bác sĩ phụ khoa. Cô ấy nhíu mày khi trả lời, “em có chắc không? Cô vừa mới có cuộc hẹn gần đây. Cô đã được kết luận là khỏe mạnh.” Bây giờ tôi cảm thấy cảm thấy ngượng hơn trước đó. Tôi biết những gì tôi nghe thấy, nhưng đây là vấn đề nhạy cảm. Tôi đã làm điều tôi có thể, đó là khuyến khích cô ấy đi kiểm tra sức khỏe thêm lần nữa. Giọng nói rõ ràng ấy không bao giờ được phát ra lại. Cảm thấy thất vọng, tôi giải thích rằng tôi không nhận được thêm bất cứ điều gì nữa. Cô ấy có vẻ thất vọng. Tôi không đáp ứng được mong đợi của cô về những gì cô ấy hy vọng nghe thấy. Tôi đang bắt đầu nhận thức được rằng thất vọng đôi khi đi kèm với việc là một công cụ: tôi không có kiểm soát nào về những gì sẽ xảy ra, chỉ cách tôi chọn để truyền đạt nó.
Khi tôi đi ra khỏi phòng và vào cửa hàng, mọi ánh mắt đều nhìn về phía tôi. Các ghế đã đầy, với nhiều người đứng ở phía sau. Nhiều người tham dự đứng xếp hàng ở cửa, tất cả đều hy vọng có một kết nối. Một số người mang theo những vật thuộc về các thành viên trong gia đình đã qua đời. Người khác đến với các thành viên trong gia đình vẫn còn sống, với hi vọng tạo ra một kết nối mạnh mẽ hơn. Sự phấn khích nhộn nhịp trong căn phòng chật hẹp đã chứng minh là gánh nặng hơn là làm cho tôi cảm thấy sảng khoái. Lần đầu tiên trong đời, tôi sợ rằng mình sẽ không thể giải thích đúng các thông điệp trên một quy mô lớn như vậy. Để làm cho tình hình tồi tệ hơn, vào lúc này bố tôi đã đến để xem. Tôi có thể thấy ông ngồi gần phía sau với mẹ tôi. Nếu mọi chuyện không suôn sẻ, tôi phải giáp mặt tất cả những người này xung quanh thị trấn, ở trường và trong cộng đồng. Và cũng như bố tôi. Không có cách nào chạy trốn.
Tôi không biết nên bắt đầu từ đâu. Nuốt nước bọt, tôi không thể loại bỏ cảm giác rằng tôi không chuẩn bị cho những gì tôi đang tiến vào. Nhưng ngay khi tôi bắt đầu giải thích cho khán giả cách tôi tiến hành quá trình thực hiện phiên làm việc, một phép lạ đã xảy ra. Nhiều người bắt đầu xuất hiện, rõ ràng và rõ ràng. Dường như ai đó bất ngờ bật công tắc. Tâm trí tôi trở nên sáng sủa, và tôi nói trong năm giờ. Tôi truyền tải thông tin liên tục cho hơn sáu mươi trong số trăm người đến tham dự sự kiện. Các giờ trôi qua nhanh chóng, khi tôi đọc cho một người sau một người khác. Điều này là điều tôi học được về quy trình, khi áp dụng trên quy mô lớn: Tôi tập trung vào việc truyền đạt thông điệp rằng một khi thông tin được chia sẻ, tôi chuyển sang người tiếp theo. Tôi không thể suy nghĩ nhiều về hậu quả của những gì tôi đang nói. Bố mẹ tôi theo dõi từ khán giả, nhưng tôi không để ý đến phản ứng của họ. Thậm chí nếu tôi muốn. Thực hiện các bản đọc có nghĩa là chia sẻ không gian đầu óc của tôi với nhiều cá nhân đến, và tôi hoàn toàn không nhận biết được môi trường xung quanh. Trong một trường hợp, em gái của một bà lão đã qua đời xuất hiện dưới hình dạng một đứa trẻ. Cô ấy nói với tôi rằng cô đã chết trong một tai nạn ngựa thảm khốc. Trước khi tôi có thể truyền đạt điều này, sự chú ý của tôi đã được dành cho một người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau, rất kiên nhẫn và im lặng. Khi tôi tập trung vào người này, một nhóm người đàn ông giống như cha của anh ấy đến. Họ thừa nhận rằng tất cả họ đã phải đối mặt với các vấn đề tim. Tất cả họ muốn tôi đề cập đến sự dễ bị ảnh hưởng bởi di truyền của người đàn ông này. Khi tôi nói mà không nhận được bất kỳ xác nhận nào từ anh ấy, vợ của anh ấy làm ngắt lời. “Anh ấy đã trải qua nhiều cuộc phẫu thuật tim,” cô nói. “Và bệnh về tim là truyền trong gia đình anh ấy. Anh ấy chỉ là không nói lên thôi!”
Người đàn ông mỉm cười như thể anh ấy hiểu những gì tôi đang nói. Tôi tiếp tục truyền đạt những thông điệp. Khi đêm trôi qua, mọi người đến và đi qua cửa hàng. Đó là một trong những sự kiện lớn nhất mà cửa hàng từng có. Bất kể ý kiến của Mark về khả năng đọc thông điệp, anh ta rõ ràng rất hạnh phúc khi mọi người đang đổ về. Sau đó, mọi người khen ngợi anh về những trải nghiệm của họ. Mặc dù niềm vui của anh ta rõ ràng, nhưng tôi chỉ cảm thấy nhẹ nhõm khi buổi đọc nhóm đầu tiên của tôi đã thành công. Đó là cảm giác mệt mỏi tột đỉnh!
Bố mẹ tôi đã rời đi giữa chừng sự kiện. Khi tôi về đến nhà vào buổi tối, tôi thấy họ đang ngồi trên ghế, đợi tôi. Bố tôi đã khóc, khi ông ấy kể cho tôi biết ông ấy đã bị áp đảo bởi phản ứng mà tôi nhận được. Mọi người đã đến gặp ông ấy, hỏi vô số câu hỏi—câu hỏi mà ông ấy chưa bao giờ nghĩ đến. Lần đầu tiên, ông ấy thấy được sự chữa lành mà những phiên đọc thông tin này có thể mang lại. Điều đó làm cho ông ấy cảm động khi mọi người rời đi với niềm tin thực sự, và bằng chứng cá nhân, rằng người thân của họ thực sự đã giao tiếp thông qua người bố tôi gọi là con trai. Từ ngày đó, bố mẹ tôi trở nên ủng hộ sự nghiệp và mục đích sống của tôi tới tận cùng. Trong một đêm, tôi đã từ cảm giác bị tẩy chay và hiểu lầm căn bản, sang một mối quan hệ trung thực và mở cửa hơn với bố mẹ về người tôi là ai. Phần của tôi mà dường như thu hút rất nhiều sự chú ý—mà tôi đã phải đấu tranh để quản lý—bây giờ là niềm tự hào của gia đình.
Gần một năm sau sự kiện đầu tiên đó, điện thoại của tôi reo. Không nhận ra số trên màn hình, tôi gần như không nhấc máy. Trên lần reo cuối cùng trước khi nó chuyển sang hộp thư thoại, tôi nhấc máy. Tôi nghe thấy một giọng nói nghe có vẻ quen thuộc. Người phụ nữ ở bên kia đầu dây là giáo viên mà tôi đã đọc vào đêm đọc nhóm. Cô ấy gọi để nói với tôi rằng ngay sau phiên nhận thông điệp đó, cô ấy về nhà và kể cho gia đình về những gì tôi đã nói. Mặc dù cá nhân cô ấy không quan tâm đến việc đi khám sức khỏe lại lần nữa, nhưng gia đình cô ấy đã thúc cô ấy đi nhưng cô ấy vẫn phản kháng lại đi để làm gì? Đó có thể làm tổn thương gì?nhưng cuối cùng cô ấy vẫn đi khám và hôm nay Cô ấy gọi để nói với tôi rằng nếu cô ấy không nhận được lời khuyên đi khám lần thứ 2 đó, căn bệnh ung thư tử cung giai đoạn 3 của cô ấy có thể không được phát hiện kịp thời. Sau những liệu pháp mạnh mẽ, cô ấy cho biết cô ấy đang trên đường phục hồi. Cô ấy nói rằng cuộc đọc của tôi đã giúp cứu sống cô ấy. Tôi trả lời, “Cảm ơn người bà của cô —chính bà ấy là người đã nói cho tôi!”.
Sự kiện quan trọng đó sẽ là một trong nhiều trường hợp sâu sắc của thông tin y tế mà sẽ được truyền qua các buổi đọc. Đó là một kỹ năng đặc biệt mà tôi vẫn chưa hiểu rõ, nhưng tôi cũng không cảm thấy cần phải hiểu rõ nó. Điều quan trọng là tôi biết mình có thể giúp được. Sau những buổi đọc, mọi người bắt đầu liên hệ với tôi một cách dồn dập thông qua truyền miệng. Trong sự nhiệt tình quá đỗi của mình, tôi thường xuyên làm đến tám phiên đọc thông điệp liên tiếp mỗi ngày. Những phiên làm việc kéo dài một giờ này mất rất nhiều năng lượng tinh thần, khiến tôi cảm thấy luôn căng thẳng và kiệt sức. Tôi tiếp tục thách thức giới hạn của mình, thử nghiệm ranh giới của những gì mình có thể làm, với hy vọng hiểu rõ hơn về phạm vi của giác quan thứ sáu này.
Cuối cùng, tôi sẽ học cách tự điều chỉnh. Nhưng trong lúc này, với sự ủng hộ toàn diện từ bố mẹ và một cộng đồng đang dần chấp nhận khả năng độc đáo của tôi, tôi cảm thấy mình đang sống với mục đích lớn nhất của mình—lần đầu tiên trong cuộc đời, và một cách rất công khai. Chẳng ngờ rằng nó sẽ trở nên nổi tiếng đến như vậy.
0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận