Cuốn sách: Your Soul Purpose_ Learn How to Access the Light Within-HarperOne
Tác giả: Kim Russo
Tên Tiếng Việt: Mục đích của linh hồn – Học cách chạm đến ánh sáng bên trong
Người dịch: Thu Lee
CHƯƠNG III: LÀM THẾ NÀO TÔI ĐẾN ĐƯỢC ĐÂY? KHÁM PHÁ LẠI TRỰC GIÁC TRẺ THƠ, LÀM CHỦ CUỘC SỐNG VÀ TRỞ VỀ BẢN CHẤT CHÂN THẬT
“Mọi vẻ đẹp được nhìn thấy ở đây bởi những người có nhận thức đều giống với nguồn gốc thiêng liêng mà tất cả chúng ta đều bắt nguồn từ đó” – Michelangelo
Được rồi, tôi chắc chắn bạn biết đến đây bằng cách nào về mặt sinh học. Tôi hy vọng ít nhất bạn biết được điều này. Nhưng làm thế nào mà bạn đến được đây? Ở vị trí hiện tại trong cuộc sống của bạn? Trong chương này, chúng ta sẽ khám phá những con người, cách thức và niềm tin đã dẫn dắt bạn tới vị trí chính xác mà bạn đang ở đây vào bây giờ – về mặt thể chất, cảm xúc, sự nghiệp, mối quan hệ. Đến cuối chương này, bạn sẽ hiểu lý do tại sao bạn có mặt ở đây.
Mọi thứ thậm chí còn đang rất tốt vào thời điểm hiện tại; không phải ai đi tìm kiếm mục đích của linh hồn đều đang đang ở trong cơn khủng hoảng. Nhưng ngay cả khi cuộc sống suôn sẻ – bạn hạnh phúc với công việc của mình, bọn trẻ khỏe mạnh, vui vẻ, và người vợ/chồng của bạn hài lòng – bạn có thể vẫn đau đáu một câu hỏi tại sao bạn lại ở đây ngay vị trí này. Mỗi ngày khi bạn bước ra thế giới ngoài kia, bạn có thể nhìn xung quanh và thấy sự sống vô tận với những khả năng vô tận. Có thể bạn đã sống trong ngôi nhà đó, hoặc kết hôn với người đó, hoặc đi theo con đường sự nghiệp đó thay vì những gì bạn đang có ở hiện tại? Khi bạn đi du lịch, chắc hẳn nhiều bạn sẽ tự hỏi liệu sẽ như thế nào nếu bạn sống ở nơi mà bạn đến đó, hay sống như những con người ở đó. Bạn của tôi, anh David rất yêu nước Ý, nơi mà cha của tôi đã lớn lên ở đó. Mỗi lần anh ấy đến Napoli, anh ấy tưởng tượng chính mình đang sở hữu một quán cafe nhỏ, nơi anh ấy phục vụ món bánh pizza ngon nhất thế giới. Anh ấy đến thăm nước Ý hàng năm, và mỗi năm khi ngồi trên chuyến bay trở lại Baltimore, anh ấy đều tự nhủ rằng mình đang sống một cuộc đời sai lầm.
Sự thật là David chẳng sở hữu quán cafe nào ở Ý cả. Và bạn cũng không phải là người phụ nữ mà bạn đã chứng kiến cô ấy nhận giải Oscar vào tháng 3 năm ngoái. Và chỉ có một người đàn ông duy nhất giành huy chương vàng môn trượt tuyết đổ đèo ở Thế vận hội mùa đông năm ngoái, và anh ấy không phải là bạn. (Trừ khi anh ấy đang đọc cuốn sách này, nếu vậy thì xin chào đón anh nhé!)
Bạn là bạn. Và bạn đang ở đây. Ở một nơi cụ thể, với những con người cụ thể, đang làm việc hoặc không làm một công việc cụ thể. Và dù cho hiện tại mọi thứ có ổn tới đâu, thi thoảng chúng ta vẫn dừng lại để đặt câu hỏi: Làm thế nào mà tôi đến được đây? Đây có phải là điều mà tôi định làm không? Có phải đây là người mà tôi sẽ kết hôn hay chung sống? Đây có phải là cách mà tôi cần phải thực hiện như một người trưởng thành? Đây có phải là con người của tôi không? Đây có phải là cuộc sống của tôi không? Cuộc sống và những thứ chúng ta mong muốn đối với mỗi người là khác nhau. David muốn một tiệm pizza ở Napoli. Stella, vợ anh ấy muốn một căn hộ penthouse ở New York. Bạn của tôi Elizabeth muốn sống trong một chiếc lều tròn ở vùng Adirondacks. Và hàng xóm của tôi, Buddy muốn ở trên một chiếc thuyền chèo dọc sông Mississippi. Mẫu số chung của những cuộc sống tưởng tượng này là mong muốn được thuộc về. Khi buộc phải đưa trí tưởng tượng đi xa hơn, mỗi người ở trên sẽ tạo ra một loạt những mong muốn của họ. David thấy anh ấy đang nói tiếng Ý, và đang buôn chuyện với những người thợ bánh pizza trong thị trấn. Stella thấy cô ấy đang quây quần cùng với bọn trẻ và những người bạn thân ở phòng ăn trong một bữa tối kéo dài hàng tiếng đồng hồ (do người khác chuẩn bị), hát bên chiếc dương cầm, và nhảy theo điệu nhạc disco. Elizabeth muốn sống trong một khu lều tròn, nơi phụ nữ nắm giữ. Và Buddy muốn một chú chó săn và một người phụ nữ mạnh mẽ, thích những món ăn anh nấu trên chiếc thuyền chèo.
Thôi thúc muốn kết nối, muốn gắn bó với những người khác vốn tự nhiên như hơi thở. Đúng là một số người trong chúng ta muốn kết nối với ít người hơn (như Buddy) và một số trong chúng ta muốn kết nối với toàn bộ cộng đồng (như David). Cốt lõi của vấn đề là, chúng ta đều khao khát cùng một thứ – nó tạo nên con người của chúng ta. Trẻ sơ sinh không được bế sẽ phải chịu đựng một vấn đề gọi là sự thất bại trong việc phát triển. Tổn hại từ việc không được bế ẵm có thể là sự mất kết nối với người khác hoặc cảm giác không an toàn, cho tới những căn bệnh dẫn tới tử vong.
Sự thôi thúc kết nối, là một phần thiết yếu của sự tồn tại, thường bị bỏ qua khi chúng ta lớn lên và dần mất đi những nhu cầu về mặt tâm linh. Đối với trẻ em, mối quan tâm đến nhu cầu “được thuộc về” thường đến một cách tự nhiên. Trong bất kỳ một khu phố hoặc công viên nào đó mà bạn để ý, bạn sẽ thấy một đám con nít tụ tập chơi cùng nhau. Ở những khu dân cư khó khăn, nơi mà người ta đang phải đối mặt với những vấn đề cực kỳ căng thẳng, như nghiện ngập và nghèo đói, bạn vẫn sẽ thấy những đứa trẻ hồn nhiên vui chơi cùng nhau. Ngay cả ở quanh khu vực tôi đang sinh sống, bạn có thể lái xe lòng vòng cả ngày và không bao giờ gặp được một người lớn nào – bạn sẽ chỉ nhìn thấy trẻ em. Ở hầu hết các hộ gia đình ở Mỹ, người lớn lái ô tô của họ vào trong gara, bấm nút hạ thấp và cửa gara đóng chặt phía sau lưng họ, và tiếp đến họ đi vào nhà, rồi bạn chỉ lờ mờ nhìn thấy họ thông qua cửa bếp. Trẻ em thì rất khác biệt đấy, chỉ thích được tung tăng ngoài trời. Và thậm chí nếu chúng không thể tìm thấy đứa trẻ nào để chơi cùng ngoài vỉa hè, chúng sẽ nài nỉ ba mẹ chúng để lên lịch một cuộc hẹn để gặp gỡ và chơi chung – gọi là phương pháp kết nối hiện đại.
Bạn thấy đấy, không giống như người lớn, trẻ em không hề che khuất tâm hồn mình bằng tất cả những thứ bao trùm lên chúng ta: nỗi sợ hãi, cảm giác tội lỗi, xấu hổ, tức giận. Đối với chúng, rõ ràng đó là sự biểu hiện của của tâm hồn ra ngoài đời sống. Bằng trực giác, chúng hiểu cuộc sống là như thế nào, và làm thế nào chúng đến được đây. Cách đó không lâu, chúng đã tồn tại trong niềm hoan ca rực rỡ của thế giới bên kia – nơi không có những vai diễn, những chức danh hay địa vị xã hội.
Mọi người thường hỏi tôi rằng, tôi có cảm giác phấn khích hay cuồng mộ khi quay phim với những nhân vật nổi tiếng trong “The Haunting Of…” hay trong những cuộc trò chuyện riêng của tôi với họ hay không. Câu trả lời luôn là không. Thông qua việc giao tiếp của tôi với thế giới linh hồn, tôi biết chắc một điều rằng, không có ai, ở bất cứ nơi đâu, tốt hơn hay vượt trội hơn bất kỳ một ai khác. Đấng Tạo Hóa không thiên vị, và không có bất kỳ một sự đối đặc biệt nào dành cho ai, vì tất cả mọi linh hồn đều bình đẳng trong đôi mắt của Ngài. Loài người đã tạo ra hệ thống xếp hạng và những cấp bậc địa vị, không phải là Ngài. Tôi có thể nghe thấy bạn đang nói: vậy là bạn đang nói với tôi rằng Oprah, với rất nhiều dinh thự và hàng tỷ đô la, chẳng hề tốt hơn tôi – một người đang sống trong căn hộ bé xíu của mình ở Chicago ư? Đúng vậy, tôi đang nói với bạn như thế đấy, và bạn có thể tin điều đó là sự thật. Oprah cũng giống như bạn và tôi. Linh hồn trú ngụ bên trong cô ấy, được kết nối với nguồn sáng từ Trí Tuệ Thiêng Liêng, giống hệt như linh hồn bên trong tôi và bạn. Hỡi những người bạn của tôi ơi, vấn đề là ở chỗ đó. Ngôi nhà của Oprah ở Santa Barbara chẳng là gì trong thế giới linh hồn sất, cả những thứ vật chất nữa, chúng chẳng có mục đích gì ở đó cả – chúng chỉ là những thứ giả tạm và chẳng tồn tại mãi. Bạn chính là một linh hồn vĩnh cửu, sẽ tồn tại mãi mãi.
Hãy nghĩ đến bất kỳ một đứa trẻ 2 tuổi nào mà bạn biết, và bạn sẽ thấy điều đó rất đúng. Nếu bạn tặng chúng một chiếc đồng hồ đắt tiền đựng trong một chiếc hộp xinh xắn, chúng sẽ thích cái nào hơn: cái hộp hay cái đồng hồ? (Có lẽ sẽ có sự phân vân nào đó, nhưng cuối cùng, chắc là cái hộp rồi). Bây giờ, hãy tiếp tục cho đứa trẻ hai tuổi đó gặp hai người, và xem rằng chúng hạnh phúc hơn khi gặp ai: ngôi sao nổi tiếng – người vừa giành giải Oscar, hay một người thân của đứa trẻ. Yeah, người thân trong gia đình sẽ luôn là câu trả lời. Một đứa trẻ hai tuổi hiểu được những thứ mang giá trị thực sự; chúng không phải tìm kiếm sự kết nối về tinh thần với những người bên cạnh. Đó là bởi vì trẻ em rất hồn nhiên và thuần khiết khi chúng quay trở lại đời sống vật lý; cộng với việc chúng nhớ nhiều hơn những thứ mà người lớn chúng ta đã quên. (Hãy tham khảo cuốn sách đầu tay của tôi – The Happy Medium: Life Lessons from the Other Side – để bạn có thêm hiểu biết về luân hồi hoặc tiền kiếp, và cùng thảo luận thêm về chủ đề đó trong Chương 4 của cuốn sách này.) Không có những chức danh, tiền bạc, danh tiếng, hay tài sản, trẻ em trực tiếp làm những thứ mà mình cảm thấy hứng thú, đó chính là điều tối quan trọng: trung tâm tinh thần của mỗi một sinh linh. Và chúng kết nối với nhau trong một sân chơi bình đẳng, không ý thức được rằng những tầng tầng lớp lớp của sự giả tạo đã và đang chất đống trên sân theo thời gian. Thời gian trôi đi, và chúng ta dần lớn lên, chúng ta không được khuyến khích hay được nuôi dưỡng để trở thành người mà chúng ta được sinh ra để trở thành. Thay vào đó, cha mẹ của chúng ta – phần lớn họ đều đã có những ý định tốt đẹp nhất – tập trung vào việc uốn nắn những hành vi của chúng ta theo cách mà hành vi của họ đã được uốn nắn. Họ lờ đi trung tâm cảm xúc và chỉ tập trung để ý vào vai trò và hành động bên ngoài. Và những gì chúng ta đạt được sau quá trình này là trở thành những người lớn (đôi khi chỉ là sự to xác) đi làm, khao khát, khao khát và khao khát. Khi công việc, khát vọng, tham vọng và những ham muốn chồng chất lên nhau, chúng che khuất lối vào tâm hồn, giống như quần áo bẩn chất đống lên sàn thông gió. Bạn không thể cảm nhận được không khí, hơi ấm, năng lượng từ lỗ thông gió với quá nhiều thứ chồng chất lên đó.
Hãy nhìn lại tuổi thơ của tôi ở Queens, New York.
Cha tôi là một người nhập cư và chúng tôi sống ở một khu phố của những người nhập cư, chủ yếu đến từ Ý, Ba Lan và Ireland. Chẳng có ai giàu có ở đó cả. Và có thể một số người còn nghèo nữa, mặc dù tất cả các gia đình dường như giống với gia đình tôi. Đó là một khu phố gồm những ngôi nhà tầm trung, hẹp và hai tầng. Hầu hết chúng được xây dựng cùng năm và gần như giống hệt nhau, xếp thành hàng, trông đều tăm tắp một cách hoàn hảo như những hạt ngô trên một chiếc bắp.
Anh em họ của tôi sống ở nhà bên cạnh. Chúng tôi chơi cùng nhau và tự tạo niềm vui, nhưng chúng tôi vẫn có những nhóm bạn riêng. Chúng tôi suốt ngày gặp nhau và dạo chơi trên những bậc thềm – những bậc thang dẫn đến hiên trước mỗi ngôi nhà. Chúng tôi chạy từ thềm này qua thềm khác, chơi đùa bóng ném, làm sân nhảy lò cò bằng phấn, nhảy dây và ca hát: “Miss Lucy had a steamboat” hoặc quấn dây quanh tay để chơi trò cat’s cradle. Khi trời không có tuyết hoặc mưa, chúng tôi đạp xe dọc vỉa hè hoặc trượt patin trên những đôi giày trượt giống như những tấm ván mà bạn buộc vào đế giày. Giày trượt được điều chỉnh theo kích thước bàn chân của bạn, vì vậy bạn có thể sử dụng đôi giày rất lâu khi bạn lớn lên. Tôi sẽ không bao giờ quên những chiếc chìa khóa dày bằng đồng đi kèm với đôi giày trượt đó. Tôi đã đeo chúng quanh cổ của mình bằng một sợi dây và nghĩ rằng trông mình ngầu lòi.
Những kỷ niệm đẹp nhất của tôi là những tháng ngày ở cùng anh chị em ruột và anh em họ ở sân sau của chúng tôi, bơi trong hồ, ca hát và nhảy múa. Chị họ thân yêu của tôi – Mary là “cơ trưởng”. Cô ấy là chị họ lớn tuổi nhất, và thích sáng tạo và chỉ đạo các vở nhạc kịch mà chúng tôi đã diễn, hết mùa hè này qua mùa hè khác, tại một khu nghỉ dưỡng gia đình nằm trên ngọn đồi của dãy núi Pocono; một nơi giống một cách kỳ lạ với khu nghỉ dưỡng trong bộ phim nổi tiếng Dirty Dancing. Mary phân vai cho mỗi chúng tôi một vai diễn cụ thể và không bao giờ bị người khác thuyết phục để thay đổi suy nghĩ của cô ấy về những vai diễn đó. Ở buổi diễn tập đầu tiên, lại nhớ đến “Giám đốc Hoạt động” của chúng tôi, Jimmy Festa và Cô Barbara, người làm việc tại khu nghỉ mát của chúng tôi, Mary diễn lại từng bước nhảy, để đảm bảo từng động tác khớp với lời bài hát tương ứng. Cô ấy thường xuyên cùng chúng tôi diễn tập như thể chúng tôi sắp sửa xuất hiện trên sân khấu Broadway. Cô ấy phụ trách mọi thứ, kể cả gợi ý những trang phục chúng tôi nên mặc và đảm bảo chúng tôi có trang phục phù hợp ăn ý. Buổi biểu diễn hoành tráng đã diễn ra ở ngay sân sau nhà tôi như một tiết mục chiêu đãi dành cho các bậc phụ huynh sau khi chúng tôi ăn tối xong. Họ yêu thích nó, và chúng tôi cũng vậy. Chúng tôi tưởng tượng mình giống như Brady Bunch hay gia đình Partridge. Cho đến bây giờ, tôi vẫn còn nhớ lời của những bài hát đó và tất cả những bước nhảy.
Khi chúng tôi không diễn kịch, trượt băng, chơi trốn tìm hay chơi trên các bậc thềm, chúng tôi động não. Nói cách khác, khi chúng tôi không tham gia đầy đủ về mặt thể chất vào một hành động, chúng tôi tham gia vào các hoạt động tinh thần. Bằng cách sử dụng não phải, nơi bắt nguồn của những năng lượng sáng tạo, chúng tôi đã tạo ra những trò chơi mới và thương lượng các quy tắc mà chúng tôi muốn. Mỗi chúng ta đều có tầm nhìn rõ ràng về mọi thứ sẽ vận hành như thế nào, chúng tôi đã học và thực hành khả năng thương lượng khi chúng tôi làm tất cả những việc đó. Chúng tôi không chỉ sử dụng khía cạnh sáng tạo của mình mà còn đang học về tài chính. Giống như nhiều đứa trẻ ở Hoa Kỳ, chúng tôi đã thiết kế một quầy bán nước chanh sử dụng bàn chơi bài mà chúng tôi đặt nó ở cuối dãy nhà, đối diện với ga tàu điện ngầm. Với một chiếc khăn trải bàn xinh xắn có hình những quả chanh trên đó, mà dì tôi sống ở Ý đã tặng cho mẹ tôi, và những tấm bìa cứng có hình quả chanh do chúng tôi vẽ và tô màu, chúng tôi đã tạo ra điều mà chúng tôi nghĩ là một “thương vụ bạc tỷ”. Hầu hết khách hàng của chúng tôi là hàng xóm của chúng tôi, hoặc các bậc phụ huynh của bạn bè chúng tôi. Tôi không biết họ thực sự khát nước sau một ngày làm việc vất vả hay chỉ giúp đỡ chúng tôi, nhưng chúng tôi không quan tâm. Chúng tôi đã kiếm tiền như vậy và họ có được một cốc nước chanh mát lạnh sau khi bước ra từ một toa tàu điện ngầm nóng nực và đông đúc.
Cha mẹ chúng tôi có rất nhiều miệng ăn và gần như tất cả mọi người đều đến từ những gia đình chỉ có một nguồn thu nhập duy nhất nên chúng tôi không nhận được tiền từ họ. Thu nhập từ việc bán nước chanh là tất cả số tiền chúng tôi có, vì vậy chúng tôi đã nghĩ rằng cách tốt nhất để sử dụng những đồng tiền này là “đầu tư” vào kem Mr. Softee. Sự rộn ràng tràn ngập không khí khi chiếc xe tải Mr. Softee lái xuống phố của chúng tôi hàng ngày vào lúc 3 giờ và 6 giờ chiều. Tôi sẽ không bao giờ quên tiếng leng keng đó phát ra tiếng ầm ĩ từ chiếc xe tải của anh ta; tôi có thể đặt đồng hồ của mình theo điệu nhạc của anh ấy. Bọn trẻ chúng tôi dừng việc đang làm và chạy xuống khu nhà đuổi theo anh ta, vẫy những tờ đô la đẫm mồ hôi trên tay chúng tôi và hét lên, “Đợi đã! Đợi đã!”
Khi mùa hè đã đến và chúng tôi không phải đến trường, chúng tôi ngấu nghiến bữa sáng rồi chạy ra khỏi cửa, ngoái đầu về phía sau và hét “Mẹ, gặp lại mẹ sau nhé!” Thường thì chúng tôi sẽ không về cho đến giờ ăn. Không có thiết bị theo dõi, không điện thoại di động hoặc iPad. Chúng tôi biết các quy tắc: không chạy vào đường phố, để mắt tới anh chị em của mình, không khạc nhổ hay chửi bới, chơi tử tế và về nhà trước bữa ăn. Hoặc ít nhất là ngồi vào bàn ăn của nhà ai đó trước giờ ăn tối. Thi thoảng, bọn trẻ chúng tôi vào nhà ai đó đang chơi đùa và ăn cùng gia đình đó luôn. Trẻ em được chào đón ở hầu hết các nhà, mặc dù chủ nhà có thể hỏi: “Mẹ con có nói là con ăn ở đây được không?” Tất cả chỉ cần một cuộc điện thoại nhanh về nhà, hoặc nếu anh trai tôi đang trên đường về nhà, tôi sẽ bảo anh ấy nói với mẹ là tôi sẽ ở nhà Norma ăn tối.
Cảm giác rằng bọn trẻ chúng tôi thuộc về mọi người. Nếu bạn cư xử không đúng mực khi ở gần bất kỳ người lớn nào, bất kỳ người có thẩm quyền nào, bạn có thể bị khiển trách. Hiếm khi có ai gọi điện cho bố mẹ bạn để báo cáo vi phạm. Việc họ dành cho bạn cái nhìn nghiêm khắc là đủ rồi.
Trong một môi trường như thế, việc người lớn dõi theo trẻ em và liên kết lại như một tấm lưới khổng lồ treo trên đầu tất cả những đứa trẻ, còn chúng tôi thì lăn vào nhau và nảy lên nảy xuống như những quả bóng nhún, cuộc sống thật đơn giản và tôi cảm thấy an toàn và yên tâm lắm. Như thể tôi thuộc về một vài nơi khác nhau. Đây là những người của tôi và tôi chưa bao giờ nghi ngờ sự hòa nhập của mình với họ. Tôi giống như mọi đứa trẻ ở điểm này: sinh ra hồn nhiên và trong sáng, với một khuynh hướng gắn bó với những người khác một cách tự nhiên (đối với tôi là nhóm bạn hàng xóm), để tạo ra (các trò chơi mà chúng tôi đã phát minh ra hoặc công việc kinh doanh nước chanh của chúng tôi) và thể hiện niềm vui bên trong của tôi (chơi, ca hát, trượt patin với chiếc chìa khóa quanh cổ). Bất kể bạn lớn lên ở đâu hay nói ngôn ngữ gì, khi còn nhỏ, bạn luôn có xu hướng gắn kết với mọi người một cách tự nhiên, sáng tạo từ tâm hồn và trái tim của mình, và thể hiện niềm vui sướng.
Bạn có thể hỏi: “Vậy chuyện gì đã xảy ra?”. “Làm thế nào tôi đến được đây?!”
Thật thú vị, chính không gian đó, nơi mà tất cả chúng ta đều rất an toàn và được kết nối, cũng mang đến cho chúng ta thế giới của người lớn (một số người sớm hơn những người khác) và những nỗi sợ hãi của người lớn, suy nghĩ của người lớn và quyền hành của họ. Và những “nhà chức trách người lớn” này, những người mà tâm hồn của họ bị bao phủ bởi một đống cảm xúc bất ổn, đã chỉ dẫn sai cho chúng ta cách tiến về phía trước. Hoặc có thể họ đã đưa cho chúng ta những công cụ sai lầm. Thay vì lấy chai xịt Windex, để rửa sạch mọi thứ cho tâm hồn chúng ta có thể tỏa sáng, họ đã đưa nhầm cho chúng ta bùn đen. Vấn đề là sai lệch về thông tin. Những niềm tin sai lầm đã được truyền lại cho họ bởi chính cha mẹ của họ (những người đã kế thừa chúng từ cha mẹ của họ, v.v., và cứ thế ngọn nguồn từ Adam mà ra. Hay từ Ardi, hài cốt người 4,4 triệu năm tuổi đã được tìm thấy ở Châu Phi).
Vậy thì, những người được gọi là “nhà chức trách” này thực sự là ai? Hãy khám phá họ và những niềm tin của họ sâu xa hơn một chút. Phần lớn, các nhà chức trách này là những người dám chắc rằng họ đang làm tốt công việc của mình. (Tất cả chúng ta đều có thể liệt kê rất nhiều trường hợp lạm dụng quyền lực đau lòng và đáng sợ, nhưng hãy dành điều này cho một cuốn sách khác.) Những người có thẩm quyền này là cha mẹ của chúng ta, giáo viên, giáo sĩ, linh mục, nữ tu, ông bà, huấn luyện viên, cảnh sát, quân đội và thậm chí cả chính phủ, TV, quảng cáo, tạp chí và báo chí. Họ dạy chúng ta về những giới hạn và những hạn chế bằng cách nói với chúng ta rằng tiền không mọc trên cây mà ra. Họ bảo chúng ta phải làm việc đổ mồ hôi, sôi nước mắt, phải thông minh hơn, được giáo dục tốt, có một công việc an toàn với nhiều phúc lợi, kết hôn với một người hiểu biết và cũng có một công việc tốt, kết hôn với người cùng tôn giáo, rồi đầu tư khôn ngoan, và khi bạn già đi, hãy dùng tiền đó để chữa bệnh viêm khớp, để đi chữa bệnh nếu chân bạn co giật vào ban đêm, nếu mắt bạn bị khô, hoặc nếu mắt bạn quá kèm nhèm, hoặc để duy trì sự sung mãn, hoặc dùng tiền này để chữa trị căn bệnh trầm cảm mà căn nguyên là do chúng ta nghĩ rằng bản thân chúng ta có điều gì đó bất ổn, bởi vì chúng ta không còn quan tâm đến chuyện duy trì sự sung mãn nữa.
Họ cũng bảo chúng ta phải cao lớn hơn, tóc vàng hơn, giảm cân, răng phải đều, tóc duỗi, lưng thẳng, phải mặc quần áo phù hợp, phải giữ cho những ngón chân thật sạch sẽ và giày thì phải sáng bóng. Tiếp nữa, thậm chí chúng ta có thể nghe nói rằng chúng ta cần phải học hành chăm chỉ hơn nữ sinh xuất sắc nhà ở cuối phố đó, và rằng chúng ta phải thông minh hơn kẻ bỏ học cấp ba đi chơi lang thang và hút thuốc ở góc phố đó, để vào một trường đại học nơi chúng ta sẽ kết nối hoặc gặp gỡ một người bạn đời thông minh, phải giảm chục cân để một người bạn đời tiềm năng nào đó sẽ quan tâm đến chúng ta, hay tìm một công việc có lương hưu khi chúng ta già đi và không có việc làm, hay là phải đầu tư vào thứ gì đó sẽ giúp chúng ta vượt qua tuổi già vì cơ hội tìm được một công việc giúp chúng ta vượt qua tuổi già rất hiếm có khó tìm, và cơ hội tìm được một người bạn đời thật xịn khi chúng ta bị thừa cân thậm chí còn mỏng manh hơn – và tại sao chúng ta không thể tử tế và hào phóng đối đãi với nhau như những người anh em?
Bây giờ chúng ta hãy đi xa hơn nữa – tới những thông điệp mà sâu bên trong chúng ta có thể hiểu được. Chúng ta sẽ không bao giờ đủ thông minh, chúng ta sẽ không bao giờ đủ dễ thương, chúng ta sẽ không bao giờ đủ đẹp trai, đủ gợi cảm, đủ gầy, chúng ta sẽ không bao giờ được giáo dục đủ, hoặc đủ khao khát, chúng ta sẽ không bao giờ đủ giàu có, hoặc có đủ những thứ như quần áo, đồ trang sức, ô tô, bất động sản, tàu thuyền, hoặc những đôi giày. (Tôi phải thừa nhận một điều rằng, dù tôi có tiến hóa về mặt tâm linh đến đâu, tôi vẫn sẽ luôn muốn có thêm giày!)
Cuối cùng, những nhân vật có thẩm quyền đã “diễn giải” những thông điệp này có ý nghĩa là: Chúng ta không xứng đáng. Chúng ta là những kẻ thất bại. Và niềm tin rằng không có đủ mọi thứ vẫn làm cho phần lớn chúng ta tiếp tục là con tin cho chính quyền giả dối, hoặc trong một trạng thái sợ hãi và phục tùng liên tục. Đặc biệt là chuyện tiền bạc. Chúng ta chưa bao giờ được dạy về sự phong phú, đủ đầy của Vũ trụ, hoặc Vũ trụ có nguồn cung cấp dồi dào vô tận mọi thứ chúng ta cần để phát triển.
Tất cả những thông tin này giới hạn mỗi chúng ta, ngăn cách chúng ta với tiềm năng thực sự của mình – chúng buộc chúng ta tin rằng chúng ta nên biết vị trí của mình trên thế giới này. Bạn có nhớ cách đây nhiều năm, để trở thành tiếp viên hàng không bạn phải vượt qua một ngưỡng nhất định chiều cao và bên dưới một mức cân nặng nhất định? Các hãng hàng không tuyên bố điều này là để các tiếp viên dễ dàng với tới các thùng hành lý và đi bộ dễ dàng xuống các lối đi. Tôi muốn trở thành một tiếp viên hàng không, nhưng ngay khi tôi đọc được yêu cầu, ước mơ của tôi đã biến mất. Nhà chức trách hàng không nói với tôi rằng tôi không đủ những tiêu chuẩn phù hợp nên tôi phải tìm một nghề mới. Lạy Chúa tôi đã làm vậy, nếu không thì tôi sẽ không viết cuốn sách này mất!
Hãy nói về phương tiện truyền thông một chút. Nhiều điều tốt đẹp có thể đến từ nó, dành cho những người cô đơn hoặc bị cô lập. Ai lại không thích xem một video về những chú mèo con hoặc cảm nhận được sự chung tay giúp đỡ của cộng đồng trong thời gian khó khăn, hay những lúc vui vẻ hạnh phúc chứ? Nhưng phương tiện truyền thông cũng có những mặt trái của nó: Nó có thể giúp duy trì những thông tin sai lệch mà những người gọi là “nhà chức trách” cung cấp cho chúng ta. Có lẽ đã nhiều lần bạn cảm thấy thật tồi tệ về bản thân bạn sau khi lướt Facebook hoặc Instagram. Chỉ cần so sánh số lượt thích trên các bài đăng của bạn bè chúng ta cũng đủ để khiến chúng ta cảm thấy không thỏa đáng.
Vài tháng trước tôi đã ăn trưa ở Los Angeles cùng một nhà sản xuất chương trình truyền hình rất thành công. Là một con người, người phụ nữ này có tất cả mọi thứ: sự nghiệp đáng ghen tỵ, giàu có, những người bạn nổi tiếng, sắc đẹp và sở hữu một trong những chú chó đáng yêu nhất mà tôi từng thấy. Thỉnh thoảng trong bữa trưa, cô ấy xem một bài đăng hiện tại trên Instagram của một người bạn thời trung học của cô ấy. “Cậu có tin không?” cô ấy hỏi tôi. “Nhìn bức hình đó đi! Cô ấy đang mặc đồ tắm. Chụp từ phía sau! Cô ta là người duy nhất ở độ tuổi của chúng ta không có những vết sần vỏ cam ở đùi sau mà tôi biết! Tại sao cô ấy trông hoàn hảo đến vậy?!” Và tôi không thể không thắc mắc người phụ nữ có cặp đùi đáng ghen tị đó có thể nói gì về ảnh Instagram của nhà sản xuất truyền hình: “Nhìn cô ấy đi chơi với sao hạng A kìa! Hãy nhìn hồ bơi của cô ấy! Tại sao cô ấy lại có được sự nghiệp như thế chứ?!”
Bằng cách lặp đi lặp lại, phương tiện truyền thông xã hội có thể tạo ra một “chiếc xe đẩy siêu thị” đầy ma lực, trong đó hàng hóa là sự nghiệp, những chuyến du lịch, vợ chồng, cơ thể và cuộc sống mà chúng ta không có. Nó duy trì những lời nói dối mà chúng ta đã được nghe khi còn nhỏ. Nó củng cố những định hướng sai lầm từ những nhà cầm quyền giả dối thời thơ ấu đó. Một lần nữa, nó lại khiến chúng ta nhớ lại bài học chúng ta đã học khi còn là những đứa trẻ: Bạn không xứng đáng, bạn là một kẻ thất bại.
Tất cả những thông điệp từ những nhà chức trách giả dối và từ mạng xã hội này khiến cho bạn đi chệch hướng khỏi những chỉ dẫn xuất phát từ tâm hồn của bạn, mà bằng trực giác bạn có thể hiểu được khi còn nhỏ. Những thông điệp đó là: kết nối với những người xung quanh bạn. Sống trong hiện tại. Chơi. Sáng tạo nghệ thuật mà không sợ hãi bị phán xét hoặc kiểm duyệt. Hãy tận hưởng cơ thể của bạn với những gì nó có thể làm – trượt patin, chạy bộ – chứ không phải vì nó trông như thế nào. Hãy yêu một cách tự do và cởi mở, không cần phải cảm thấy e thẹn. (Có bao nhiêu bạn yêu thích thú nhồi bông, chăn hoặc một con búp bê? Hãy nghĩ xem bạn sẽ cảm thấy ngại ngùng ra sao nếu bây giờ bạn công khai yêu thích món đồ chơi đó.)
Tuy nhiên, bạn hãy nhớ rằng có một điều đã rất nhiều lần được chứng minh là đúng: Bất cứ khi nào bạn đạt được thành công, rất có thể bạn đã nắm quyền kiểm soát và là người có thẩm quyền trong lĩnh vực đó của cuộc sống. Nếu bạn kiểm tra xem bạn đã đạt được thành công đó như thế nào, bạn chỉ cần áp dụng các quy tắc tương tự trong các lĩnh vực khác mà bạn dường như đang gặp khó khăn. Có lẽ bạn sẽ nhận ra rằng bạn đạt được thành công này rất có thể là do bạn đã tin tưởng vào bản thân và khả năng của bạn hơn là những gì các nhân vật có thẩm quyền đã nói với bạn về những kết quả tiêu cực có thể xảy ra. Tin tưởng vào chính mình cùng với quyết tâm và niềm đam mê, chắc chắn sẽ luôn mang lại kết quả tích cực.
Nếu nói như vậy thì, những câu hỏi mà tôi đang tự hỏi mình gần đây là: Ai đã làm cho những người này trở thành ông chủ của chúng ta theo một cách nào đó? Tại sao chúng ta nên tin họ khi họ bảo chúng ta phải làm gì? Nghe này, tôi là mẹ của ba cậu con trai nên tôi biết bạn đang nghĩ gì khi nói đến những ranh giới và che đậy hành vi xấu. Nhưng tôi không thực sự nói về những thứ đó; tôi không nói rằng bạn nên ngừng dạy dỗ con cái của bạn. Điều tôi đang nói là chính quyền không thực sự là chính quyền. Và những thông điệp chúng ta nhận được từ những nhà chức trách này tách biệt với tâm hồn và những nhu cầu của tâm hồn, do cái cách mà chính quyền của chúng ta đã được dựng lên.
Sự thật là chỉ có một chính quyền duy nhất. Và chính quyền đó là Thượng Đế. Hãy gọi bằng bất kỳ tên gọi nào bạn muốn, miễn là bạn tin tưởng rằng Ngài ở đó và hiểu rằng bạn không tách rời khỏi Ngài. Khi bạn lắng nghe mọi người trong cuộc sống của bạn, người mà bạn cho là chính quyền, người mà bạn cho là họ hiểu biết hơn, và người mà bạn cho là đã nói sự thật, bạn sẽ bị dẫn dụ đi xa khỏi trung tâm của bạn – tâm hồn của bạn. Thượng Đế đã cho bạn tất cả những lời khuyên bạn cần và tất cả các cách để thực hiện lời khuyên đó. Chỉ cần lắng nghe kỹ và làm theo những bản năng bạn có khi còn nhỏ – kết nối, vui chơi, sáng tạo và yêu thương. Khi bạn có thể lắng nghe Ngài, khi bạn có thể chấp nhận Ngài là nhà chức trách duy nhất, bạn sẽ có thể sống theo mục đích tâm hồn của bạn.
Bạn hãy làm bài kiểm tra ở trang sau. Một lần nữa, hãy hoàn toàn trung thực và cởi mở. Dối trá sẽ làm bạn chệch hướng khỏi tâm hồn và mục đích của tâm hồn! Một khi bạn nhìn nhận được cách mà những sự thật sai lầm được truyền lại cho bạn bởi những người gọi là chính quyền, chúng ta sẽ tìm ra cách để hoàn tác điều đó. Đúng vậy, bạn có một việc phải làm trong cuộc đời và nó bắt đầu ngay bây giờ, ở đây, vào chính thời điểm này!
____________________________________________
TÌM KIẾM LINH HỒN PHẦN I: LÀM THẾ NÀO MÀ TÔI ĐẾN ĐƯỢC ĐÂY?
1. Ai là người có quyền mạnh nhất trong gia đình gốc của bạn? Mẹ, cha, ông bà, cha mẹ nuôi, cha mẹ kế?
2. Họ chỉ đạo bạn vô điều kiện hay bằng sự đe dọa và sợ hãi? (Nếu bạn không làm …… thì
bạn không thể có ……!)
3. Liệt kê càng nhiều chỉ thị mà nhân vật có thẩm quyền này đưa ra cho bạn càng tốt mà bạn có thể nhớ được.
4. Bạn hoặc gia đình bạn có phải là thành viên của một tôn giáo có tổ chức không? Hãy liệt kê những quy tắc sống mà bạn tuân theo, là những gì bạn học được từ tôn giáo có tổ chức đó.
5. Ngoài tôn giáo, bạn và gia đình bạn còn tham gia những nhóm nào? Nữ hướng đạo? Các bữa tiệc ở khu phố? Câu lạc bộ làm vườn hữu cơ? Liệt kê các quy tắc đã được trao xuống cho bạn từ người cầm quyền trong những nhóm đó.
6. Gia đình bạn có thuộc nhóm dân tộc thiểu số hoặc văn hóa nào không? Liệt kê các quy tắc bạn đã học được từ những nhóm dân tộc hoặc văn hóa này.
7. Ở trường bạn đã tin lời ai? Giáo viên? Các bạn học cùng? Hiệu trưởng? Huấn luyện viên? Liệt kê các quy tắc sống bạn tuân theo mà bạn đã học được từ bất kỳ nhân vật nào ở trường.
8. Bạn cảm thấy mình tin tưởng hoặc tiếp thu những thông điệp nào từ các phương tiện truyền thông? Điều này có thể từ phim, chương trình truyền hình, tạp chí, quảng cáo, internet, bảng quảng cáo và thậm chí cả những sản phẩm đóng gói và đặt ở trên kệ hàng.
____________________________________________
Trước khi chúng ta chuyển sang phần thứ hai của bài kiểm tra, hãy đọc qua những trả lời một cách cẩn thận. Lấy ra một tờ giấy riêng và sắp xếp các câu trả lời thành bốn loại:
1. Khiến tôi cảm thấy tồi tệ về hành động và việc làm của mình.
2. Khiến tôi cảm thấy tồi tệ về cơ thể, khuôn mặt, trí thông minh hoặc kỹ năng của mình.
3. Khiến tôi cảm thấy hài lòng về bản thân.
4. Tôi tin điều đó và vẫn sống cho đến ngày nay.
Lưu ý rằng có thể có nhiều quy tắc phù hợp với hai loại: chúng khiến bạn cảm thấy tồi tệ và hiện bạn vẫn đang thực hiện những quy tắc đó, hoặc chúng giúp bạn cảm thấy dễ chịu và bạn hiện vẫn đang thực hiện những quy tắc đó.
Sau khi các quy tắc được sắp xếp thành các danh mục, hãy đánh dấu hoặc gạch chân các quy tắc chi phối nhiều nhất đến suy nghĩ của bạn hoặc quyết định cách bạn sống cuộc sống của mình hiện nay.
Để làm cho vấn đề dễ dàng hơn, Phần II của bài kiểm tra chỉ liên quan đến những câu trả lời đã được đánh dấu này.
_________________________________________
TÌM KIẾM LINH HỒN PHẦN II: CAN ĐẢM ĐỐI DIỆN VỚI SỰ THẬT
1. Các quy tắc đến từ bất kỳ cơ quan có thẩm quyền nào có dẫn dắt bạn đến với công việc hay sự nghiệp hiện tại của bạn không?
2. Đây có phải là công việc hay nghề nghiệp mà bạn mong muốn không?
3. Có bất kỳ quy tắc nào dẫn bạn đến mối quan hệ hoặc định hướng giới tính hiện tại của bạn không?
4. Đây có phải là mối quan hệ hay định hướng mà bạn mong muốn?
5. Bạn có sống ở một khu vực địa lý, giao tiếp với các nhóm nhất định hoặc thuộc một số nhóm nhất định bởi vì người cầm quyền của bạn quy định như thế hay không?
6. Đây có phải là nơi bạn thực sự muốn sống? Đây có phải là những nhóm mà bạn muốn dành thời gian của bạn cho họ hay không?
7. Bạn đã bao giờ mua sản phẩm, quần áo, thuốc men vì bạn cảm thấy mình sẽ không trong tình trạng tốt nhất nếu không mua chúng?
____________________________________________
Bây giờ hãy xem các câu trả lời ở trên và đánh số 1, 2, 3. Đặt số 1 vào bất cứ điều gì là thứ chính xác bạn muốn: công việc của bạn, vợ/chồng bạn, việc bạn là một thành viên trong nhà thờ của bạn. Đặt số 2 cho bất cứ điều gì mang tính trung lập trong cuộc sống của bạn – bạn có thể duy trì nó hoặc bỏ nó đi. Đặt số 3 cho bất cứ điều gì không phù hợp với người bạn thực sự muốn trở thành, hoặc bạn cảm thấy mình là ai, sâu bên trong. Phần III của bài kiểm tra liên quan đến mọi thứ bạn đánh số 3 và có thể một số thứ bạn đánh số 2.
____________________________________________
TÌM KIẾM LINH HỒN PHẦN III
1. Liệt kê những cách thức mà con người bên trong, con người thật của bạn, mâu thuẫn với từng điều bạn đã đánh số 3.
2. Liệt kê các quy tắc bạn đã tuân theo từ những nhà cầm quyền khiến bạn buộc phải duy trì các mục được đánh số 3.
3. Hãy tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu bạn phớt lờ các quy tắc của họ, phớt lờ cái gọi quyền lực, và thay vào đó đáp lại lời gọi từ một Quyền Lực Cao Hơn (là động lực bên trong tâm hồn bạn, bắt đầu như một lời thì thầm vào tai bạn, nhưng đột nhiên trở thành một tiếng gầm lớn)?
____________________________________________
Đúng. Bạn sẽ được tự do.
Tự do đích thực, như Tiến sĩ Martin Luther King Jr. đã chỉ cho chúng ta, chỉ có thể tồn tại bên ngoài sự ràng buộc được đặt ra bởi người khác. Bạn không phải là người mà những người có thẩm quyền trong cuộc sống đã quyết định bạn là ai. Bạn là người hoàn hảo, thuần khiết, trong sáng, là người luôn hoàn hảo và vẫn như vậy cho đến bây giờ. Mục tiêu của bạn là quan sát lại các quy tắc, những giới hạn và những nhãn dán mà người khác đặt lên bạn và lắng nghe quyền lực duy nhất, Thượng Đế.
Nếu bạn khó hình dung ra cách làm thế nào để thấy được toàn bộ những nhãn hiệu và kỳ vọng người khác đặt vào bạn, hãy quan sát Tiến sĩ Martin Luther King Jr. Bây giờ có thể dễ dàng nhận thấy rằng vào năm 1955, khi ông lãnh đạo Montgomery, Alabama, với chiến dịch tẩy chay xe buýt, ông đã làm điều rất đúng đắn. Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu ông nghe theo những nhà cầm quyền thời đó? Điều gì sẽ xảy ra nếu ông nghe theo các chính trị gia, những đạo luật họ ban hành, và những người tuân theo, tin tưởng, và thực thi những luật đó? Bang Alabama đã chính thức tuyên bố rằng người da đen thua kém người da trắng. Nếu Tiến sĩ King và những người khác đã sống với những quy tắc đó, sống với quyền lực đó, tin tưởng vào nó, họ phủ nhận toàn bộ mục đích của linh hồn, trung tâm tinh thần của họ, những tiếng gầm bên trong linh hồn họ, những quy luật tinh thần của Đấng Thiêng Liêng vốn là sự thật và không thể bác bỏ.
Tôi không muốn so sánh cuộc đời của bất kỳ ai với cuộc đời của Tiến sĩ King, hay so sánh cuộc đời của bất kỳ người da trắng nào với cuộc đời của một người da đen ở miền Nam Hoa Kỳ sống dưới thời Jim Crow. Nhưng tôi muốn bạn hiểu và thấy rõ một động lực sai lầm trong cuộc sống của bạn, đó là quan điểm cho rằng những người có quyền lực là những người biết những gì tốt nhất cho cuộc sống của bạn. Họ đã không như vậy và họ thực sự không như vậy.
Chỉ có hai cơ quan có thẩm quyền thực sự, mặc dù trên thực tế họ là một và giống nhau: đó là Bạn và Vũ trụ, hay Thượng Đế. Nhưng bởi vì bạn không thể tách rời khỏi Thượng Đế, bạn cũng là một phần của Ngài. Nếu Ngài là bầu trời, bạn là những vì sao. Nếu Ngài là đại dương thì bạn là một chú cá nhỏ. Bạn không thể tồn tại nếu không có Ngài. Khi bạn ở với Ngài, bạn như cá về với nước, bạn ở nơi hoàn hảo, sống với con người thật của bạn, với mục đích linh hồn bạn. Đưa chú cá ra khỏi biển giống như đưa một người rời xa vòng tay Ngài.
Hãy nghĩ về những điều khiến bạn cảm thấy hoàn toàn phù hợp với bản thân. Những hành động đưa bạn vào một nơi gọi là dòng chảy, một trạng thái hoàn hảo, là khi những tiếng nói chỉ trích trong đầu bạn – của chính bạn và của những người được gọi là chính quyền – hoàn toàn im lặng để bạn tồn tại trong khoảnh khắc tuyệt vời của sự hợp nhất linh hồn. Đây chính là những khoảnh khắc khi bạn kết nối với Thượng Đế, khi bạn là chú cá về với nước. Những khoảnh khắc này chỉ đến khi bạn hoàn toàn chân thực và thành thật với chính mình, với con người thật của bạn.
Một cái tôi giả tạo, giả vờ như bạn cảm thấy hoặc tin vào những điều bạn không cảm thấy hoặc tin tưởng, sẽ lấy đi một nguồn năng lượng khổng lồ khiến bạn xa rời con người đích thực của mình; nó khiến bạn rời xa Thượng Đế và mục đích linh hồn của bạn. Bạn đã từng tham dự một bữa tiệc tối vô cùng nhàm chán nơi bạn ngồi bên cạnh một người đã kể những câu chuyện không thể chịu nổi về cuộc gặp mặt gia đình của họ – những câu chuyện liên quan đến những người bạn chưa bao giờ gặp và sẽ không bao giờ gặp?
Gần đây tại một bữa tiệc tối, tôi được ngồi cạnh người đàn ông tử tế nhất có nụ cười tuyệt vời. À, ông ấy cũng có một trong những chiếc ví đựng ảnh, bạn có thể lật qua lật lại một album ảnh thu nhỏ. Ông ấy có bốn đứa cháu, có rất nhiều hình ảnh để lướt qua. Tôi không nói những đứa trẻ này không dễ thương. Chúng thực sự rất đáng yêu! Nhưng tôi không biết chúng, tôi sẽ không bao giờ gặp chúng, và, theo một cách nào đó, chúng trông giống như tất cả những đứa trẻ khác – dễ thương và hoàn hảo, theo cách mà Thượng Đế đã tạo ra chúng.
Tôi hiểu người đàn ông này là một ông nội đầy tự hào và tôi không có vấn đề gì khi ngắm nhìn những bức ảnh gia đình của ông ấy, nhưng đến lúc ông ta kể cho tôi nghe câu chuyện về lịch học ở trường của một đứa trẻ, và khi nào cậu ấy có giờ học toán và khi nào thì cậu có lớp học tiếng Anh, đây là điểm kết thúc đối với tôi. Tôi đã sử dụng lối thoát “gọi điện cho một người bạn” của tôi và giả vờ chạy vào phòng tắm để thực hiện một cuộc gọi khẩn cấp. Trong những khoảnh khắc như thế, khi bạn không thể là con người thật của bạn (con người thật của tôi khi đó buồn chán và không hề quan tâm chút nào, khi tôi phải giả vờ như vậy!), bạn đang bị cạn kiệt năng lượng, mục đích, sinh lực. Bạn là một con cá trôi trên bến tàu. Bây giờ hãy tưởng tượng cả một cuộc đời như thế. Có thể bạn cảm thấy như thể cả cuộc đời bạn là như vậy – một bữa tiệc tối bất tận, phải mỉm cười trong những cuộc trò chuyện vô nghĩa để trở nên lịch sự. Cuộc sống đó, nơi bạn kìm nén tinh thần thực sự của bạn, linh hồn của bạn, nội tâm thiêng liêng của bạn, không cho phép bạn tỏa sáng như những vì sao trên bầu trời. Hoặc bơi như cá dưới biển. Trên thực tế, nó kìm nén tất cả những điều đó, nén nó lại, che đậy nó bằng những lớp phủ bụi bặm.
Vì vậy, bây giờ tôi đang nói với bạn: Dừng lại! Đừng trở thành cái tôi giả tạo của bạn nữa. Ngừng sống một cuộc đời giả dối.
Tôi có thể nghe thấy bạn hỏi tôi làm thế nào bạn có thể thay đổi cuộc sống của mình để bạn sống trong dòng chảy. Câu trả lời là khác nhau đối với mỗi người. Bạn phải rời bỏ công việc? Rời bỏ một mối quan hệ? Bắt đầu một công việc mới? Tiếp cận lại mối quan hệ bạn đang ở? Bạn có nên nuôi dạy con khác đi không? Nếu bạn giống tôi, bạn chắc chắn đã từng nghe thấy những lời phát ra từ miệng mình khi mắng mỏ con bạn giống hệt những lời mà mẹ của bạn đã nói với bạn. Thật kinh khủng khi thấy mình là một người khác, phải không? Lý do điều đó đáng sợ không phải vì bố mẹ bạn quá tệ – rất có thể họ đã làm tốt nhất những gì họ biết. Thật kinh khủng vì lúc đó bạn nhận ra rằng bạn không phải là con người thật của mình. Bạn chỉ đang luyện tập, làm việc một cách không tự nhiên để giữ cho những ngôn từ ấy tồn tại, và duy trì những quy tắc và ý tưởng không hề đúng với bạn, mà chỉ đơn giản chúng có bên trong bạn bởi vì chúng đã được người khác đặt vào đó. Công việc cần thiết phải tiến hành để quay trở lại với con người thật, ban đầu của bạn là khác nhau đối với mỗi người.
Được rồi, được rồi, bây giờ bạn đang hét vào mặt tôi! Bạn đang nói, Kim! Làm thế nào tôi có thể trả tiền thế chấp nếu tôi bỏ công việc nhân viên ngân hàng và dành cả ngày làm việc với chiếc bàn xoay bằng đá trong gara của tôi để làm đồ gốm? Bởi vì đó là nơi tôi đang ở trong dòng chảy. Đó là nơi mà tôi – chú cá – về với nước.
Hãy quay lại một chút. Tôi cần giải thích về nền tảng của bạn – tôi cần bạn biết điều gì đang hỗ trợ bạn trong hành trình tìm kiếm mục đích linh hồn của bạn.
Hãy biết điều này: Linh hồn của Thượng Đế cư ngụ trong bạn và bạn ở trong đó.
(Hãy nhớ những con cá ở đại dương, và những vì sao trên bầu trời.) Tất cả chúng ta đều được kết nối với tinh thần này, được kết nối với Tâm thức Vũ trụ – tâm trí này là Ý thức của Thượng Đế. Ý thức này có tất cả các câu trả lời mà bạn đang tìm kiếm, thậm chí cả câu trả lời cho việc làm thế nào bạn có thể bỏ việc ở ngân hàng và dành thời gian cả ngày làm đồ gốm. Giống như Trái Đất biết quay mỗi ngày, mang lại cho chúng ta bình minh và hoàng hôn tuyệt đẹp; giống như thủy triều biết dâng lên và rút xuống từng ngày. Cũng như vậy, chúng ta biết cách thể hiện bản thân một cách tự nhiên và dễ dàng thông qua những hoạt động sáng tạo và những trải nghiệm của cơ thể vật lý. Nói cách khác, thông qua bất cứ điều gì được điều khiển bởi tâm hồn chúng ta chứ không phải bởi các quy tắc và luật lệ buộc chúng ta phải tuân theo, chúng ta biết chính xác phải làm gì.
Có thể điều này sẽ giúp bạn hiểu làm thế nào để trở về con người thật của mình: hãy hình dung một con bướm màu xanh xinh đẹp với những chấm bi màu vàng. Bây giờ hãy hình dung nó bay từ hoa này sang hoa khác trên bụi cây. Nó dập dờn bay trong không trung như chẳng hề có một mối bận tâm nào khác. Nó không có 50 suy nghĩ về 150 việc mà nó cần làm hôm nay trước khi rời một bông hoa để đến với bông hoa tiếp theo. Nó cũng không cần phân tích khoảng cách giữa những bông hoa, trong khi đang lo lắng về thời gian để đến được bông hoa đỏ đối diện với bông hoa màu vàng ở góc bên kia. Nó chỉ bay lên và làm việc nó cần làm. Nó biết mình sẽ sớm hạ cánh an toàn trên một bông hoa khác. Sự tự tin của con bướm khi bay đến những bông hoa không phải do niềm tin rằng bông hoa sẽ nâng đỡ nó, mà đúng hơn là niềm tin mà nó đặt vào đôi cánh của chính mình.
Bây giờ, bạn có thể đang hỏi, Kim, làm sao bạn có thể so sánh tôi – một người mẹ, người bị mắc kẹt vì tắc đường và bây giờ đang rất vội vã về nhà để chuẩn bị một bữa tối tươm tất trước khi những đứa con của tôi đi chơi thể thao về nhà – với một con bướm đang bay thế? Tôi sẽ cho bạn biết chính xác như thế nào. Bạn, tôi, con bướm đó, tất cả chúng ta đều là những sáng tạo đẹp đẽ và thiêng liêng của Thượng Đế. Sự khác biệt duy nhất giữa chúng ta và con bướm, là con bướm đã sống sót sau cuộc đấu tranh để thoát ra khỏi cái kén, tiếp tục cuộc sống của mình một cách duyên dáng mà không có sự can thiệp của bản ngã.
Khi bạn loại bỏ cái tôi, bạn loại bỏ mọi thứ dẫn dắt bạn rời xa khỏi mục đích linh hồn của bạn. Không còn bản ngã, con bướm không lo lắng về việc bông hoa tiếp theo có vững chãi hay không, hay việc không đậu đúng bông hoa, hoặc khả năng hôm nay nó không tìm đủ số lượng bông hoa. Cái tôi, dựa trên nỗi sợ hãi, tất cả là về nhận thức: những ý tưởng về thành công và thất bại, sợ không đạt được kỳ vọng và bị sỉ nhục. Không có cái bản ngã nữa, bạn sẽ đi tìm bông hoa! Bạn đi bằng trái tim, bằng linh hồn của bạn! (Vào những chương sau, chúng ta sẽ khám phá sâu hơn những vấn đề do bản ngã tạo ra).
Chúng ta có thể sống với mục đích giản đơn và thanh khiết giống như con bướm đậu trên bông hoa này rồi đến bông hoa tiếp theo. Bạn thấy đấy, Vũ trụ trao cho mỗi người chúng ta một bản đồ chỉ đường, cho thấy con đường dễ dàng nhất để định hướng cuộc sống trần thế của bạn – cuộc sống bạn đã chọn để vượt qua vỏ kén của loài người. Với tự do ý chí trong cuộc chơi, việc bạn có đi theo bản đồ này hay không là do bạn. Một số bạn có thể đi trên một con đường ít người đi, một số sẽ đi theo con đường với những cảnh đẹp, những người khác sẽ chọn một con đường dài, những người khác có thể đi vòng qua những đường hầm tối tăm và trên những con đường đầy sỏi đá, không trải nhựa. Cho dù bạn chọn con đường nào, bạn cũng sẽ đến nơi đã được thỏa thuận bởi bạn và Trí Tuệ Thiêng Liêng trước khi bạn được sinh ra.
Vâng, bạn và Thượng Đế đã làm việc song song, cùng với Hội Đồng Ánh Sáng (những thiên thần và người hướng dẫn của bạn), để quyết định khi nào, ở đâu và tại sao bạn nên cư trú trong một cơ thể trong chiều kích 3D này, Trái Đất, vào thời điểm hiện tại. Thật khó để bạn có thể nhớ được thỏa thuận này bạn đã lập với Thượng Đế bởi vì bạn không thể nhìn thấy Ngài theo cách bạn có thể nhìn thấy cha mẹ mình, giáo viên và những người khác mà bạn tin là người cầm quyền. Nhưng, tôi đảm bảo, nếu bạn nhắm mắt lại và đặt tay lên trái tim mình, bạn sẽ cảm nhận được sự hiện diện của Thượng Đế. Bạn sẽ cảm nhận được sự kết nối mãnh liệt với Đấng Thiêng Liêng. Bạn sẽ thấy rằng bạn không bao giờ cô đơn.
Đôi khi chúng ta phải ngừng suy nghĩ, lý luận và thắc mắc để trở lại với con người thật của chúng ta. Đôi khi chúng ta chỉ cần ngồi và cảm nhận sự thật bên trong chúng ta.
Tôi chắc rằng bạn vẫn đang thắc mắc làm thế nào bạn có thể theo đuổi đam mê của mình trong khi vẫn có thể thanh toán các hóa đơn. Khi xác định bước đi tiếp theo nên làm gì – dù bạn nên nghỉ việc, thay đổi công việc hay thực hiện bước chuyển tiếp trong sự nghiệp của mình – bạn cần bắt đầu bằng cách xua đuổi tiếng nói của những người được gọi là chính quyền trong đầu bạn. Vậy nên hãy loại bỏ giọng nói của mẹ bạn đi, rằng bạn phải may mắn lắm mới có được những chế độ phúc lợi chăm sóc sức khoẻ tốt đến thế; xua đuổi ý tưởng của bố bạn về sự an toàn và khoản lương hưu bắt buộc của bạn; xua đuổi những lời nói của chị gái bạn, rằng bạn đang có khung thời gian làm việc thật lý tưởng; và xua đuổi sự mong đợi của chồng bạn, rằng bạn cần rời văn phòng lúc 5 giờ chiều, sớm hơn hai tiếng trước khi anh ta rời văn phòng, để bạn có đủ thời gian về nhà và nấu bữa tối.
Một khi bạn đã bịt miệng chính quyền, hãy đào sâu vào bên trong mình và cảm nhận sự lựa chọn nghề nghiệp nào sẽ khiến trái tim bạn hoan ca. Lưu ý tôi nói hãy cảm nhận, không phải là suy nghĩ. Trí óc logic có thể đánh lừa bạn tin vào rằng thay vì trở thành một giao dịch viên ngân hàng, bạn nên chọn một nghề nghiệp khác mang lại thu nhập cao hơn. Những suy nghĩ như thế không xuất phát từ tâm hồn bạn và không phù hợp với mục đích linh hồn của bạn. Bạn phải thoát khỏi tư duy thúc đẩy bạn đưa ra quyết định dựa trên những kỳ vọng của người khác đối với bạn, vấn đề tài chính, sự an toàn hoặc bản ngã. Hãy nhớ khi tôi yêu cầu bạn cảm nhận: Điều gì khiến cho trái tim bạn hoan ca? Bạn say mê điều gì?
Việc chúng ta chỉ làm những gì được cho là an toàn dựa trên những điều kiện mà chúng ta có, đã trở thành bản chất thứ cấp (second nature) của chúng ta. Lưu ý rằng tôi nói rằng bản chất thứ cấp chứ không phải bản chất tự nhiên của con người. Những lựa chọn do bản chất thứ cấp đưa ra đều bắt nguồn từ những điều kiện trong quá khứ của chúng ta, những “bài học” chúng ta học được từ những người mà chúng ta tin là những nhà cầm quyền. Bản chất con người là cái tôi mà bạn thể hiện khi còn nhỏ. Đó chính là bạn: hồn nhiên, sáng tạo, yêu thương, tin tưởng. Tôi đã vừa nói về sự trong sáng của tâm hồn trẻ thơ, nhưng bạn cũng có thể nhìn xa hơn nữa, đến thời còn bế ẵm. Hãy quan sát một em bé trước khi chúng biết đi hoặc biết nói. Chúng hoàn toàn tin tưởng, hoàn toàn yêu thương, hoàn toàn cởi mở với thế giới tinh thần. Tất cả khuynh hướng của chúng nuôi dưỡng mục đích linh hồn: tình yêu, sự gắn kết, ăn, ngủ, mỉm cười, v.v.
Nếu bạn gặp khó khăn trong việc lắng nghe tiếng nói của bản chất con người, nếu bạn đang nỗ lực tìm kiếm câu trả lời cho những thắc mắc của mình, đừng đánh mất niềm tin. Khi bạn không biết phải làm gì tiếp theo, thì đừng làm gì cả. Thật đấy. Không gì hết.
____________________________________________
TÌM KIẾM LINH HỒN
CON ĐƯỜNG DẪN ĐẾN “CÁI KHÔNG”
Được rồi, có thể bạn sẽ không tìm được con đường dẫn đến “cái không”. Có lẽ nó là một “cái gì đó”. Mọi người đều biết rằng cầu nguyện là một cách trò chuyện với Thượng Đế. Thông thường đó là cuộc trò chuyện một chiều được bạn điều khiển, cầu xin sự ưu ái của Ngài. Nhưng có thể bạn chưa biết rằng, thiền là cách lắng nghe và nhận được những câu trả lời, giải pháp trực tiếp từ Thượng Đế. Thiền rất dễ dàng, bạn có thể thực hành ngay, cho dù bạn ở đâu. Dưới đây là một cách thật dễ dàng để bắt đầu. Bạn hãy đọc những chỉ dẫn này, sau đó đặt cuốn sách này xuống và bắt đầu thực hiện:
1. Chọn một câu hỏi cụ thể mà bạn muốn được trả lời hoặc một chủ đề chung mà bạn cần tìm hiểu thêm.
2. Bạn có câu hỏi chưa? Bây giờ hãy ngồi im lặng. Hãy để mọi suy nghĩ đang xâm chiếm tâm trí của bạn trôi đi hết – bạn có thể xem chúng như những hình ảnh. Hãy để những hình ảnh này trôi đi như làn khói.
3. Tiếp theo, nhắm mắt lại và thở chậm và sâu, hít vào bằng mũi và thở ra qua miệng của bạn. Hãy làm điều này bảy lần, với tất cả sự tập trung, tất cả năng lượng tinh thần của bạn, chỉ tập trung vào hơi thở. Hãy thì thầm trong tâm trí, tôi đang hít vào, tôi đang thở ra…nếu điều này giúp ích cho bạn.
____________________________________________
Nếu bạn làm theo ba bước đơn giản đó, câu trả lời cho câu hỏi của bạn sẽ chảy vào tâm trí bạn. Đừng đoán già đoán non những gì bạn đã nhận được. Khuynh hướng tự nhiên bạn sẽ tin rằng bạn có một trí tưởng tượng phong phú, và câu trả lời bạn nhận đã được gợi lên từ tâm trí của chính bạn. Đây là vấn đề mà hầu hết học viên của tôi bị mắc kẹt. Họ không tin những câu trả lời họ nhận được là xác thực và đến từ một nguồn cao hơn. Hãy tin ở tôi – những câu trả lời như thế này chỉ đến khi bạn đang nhìn đi chỗ khác, khi bạn đang theo dõi hơi thở của mình và đặt tâm trí phân tích của bạn sang một bên. Đôi khi câu trả lời sẽ đến dưới dạng cảm giác hơn là suy nghĩ. Dù bạn nhận được câu trả lời của bạn bằng cách nào, bạn phải tin tưởng rằng những câu trả lời này đến trực tiếp từ trí tuệ cao hơn của linh hồn bạn.
Kế hoạch thiêng liêng của bạn đã được tải vào linh hồn bạn trước khi bạn được sinh ra. Nó đã được thiết lập sẵn cho bạn và đi kèm với một công tắc kích hoạt. Bây giờ bạn có thể nói đồng ý với kế hoạch đó, đồng ý với đứa trẻ bên trong bạn, người đã bắt đầu thực hiện kế hoạch đó nhưng đã bị làm chệch hướng. Thượng Đế đã ban cho bạn quyền được làm chủ cuộc sống của bạn. Và tôi sẽ chứng minh điều đó bằng cách nói rằng tôi, Kim Russo, tiếp xúc với thế giới linh hồn và hoàn toàn biết và hiểu rằng bạn, và Thượng Đế ở bên trong bạn, có quyền bật công tắc kích hoạt để bắt đầu cuộc sống và làm theo mục đích linh hồn của bạn. Đèn xanh bây giờ đã được bật. Sẵn sàng? Vào vị trí? Đi thôi nào!
Bạn thấy không? Điều đó thật dễ dàng! Bây giờ bạn là nhà cầm quyền của chính mình, bạn hiểu rằng bạn là một với Thượng Đế; bạn đã kích hoạt công tắc đó, nó sẽ dẫn bạn đến mục đích linh hồn của bạn. Tất cả những gì bạn phải làm là tiếp tục hành động.
Không nhanh như vậy đâu bạn ơi – đừng vội bỏ việc nhé! Hãy cho Vũ trụ một cơ hội để hồi đáp lại quyết định của các bạn, để tạo ra sự thay đổi. Tôi cần phải nhắc nhở các bạn rằng: suy nghĩ cho rằng chúng ta biết được đâu là con đường tốt nhất để có thể đạt được những kết quả mà chúng ta mong muốn có thể chính là một cách khác mà những người được cho là nhà cầm quyền đang thao túng chúng ta. Phải, với tự do ý chí, bạn đưa ra những quyết định để cho phép bạn trở thành nhà cầm quyền của chính mình. Thêm vào đó, mặc dù bạn chưa bao giờ bị tách biệt khỏi Nguồn Thiêng Liêng, cho đến khi bạn biết cách lắng nghe linh hồn mình, nhưng hầu hết các chỉ dẫn bạn nhận được đều do cái bản ngã, cái tôi giả của bạn điều khiển. Khi chúng ta cho rằng chúng ta biết điều gì đó sẽ xảy ra khi nào và như thế nào, chúng ta thường tự đặt mình vào sự thất bại và nỗi thất vọng.
____________________________________________
TÌM KIẾM LINH HỒN
BẠN MONG MUỐN ĐIỀU GÌ SẼ NHẬN VỀ ĐIỀU ĐÓ
Khi linh hồn bạn khao khát sự thay đổi, đến mức bạn cảm thấy khó thở, thay vì buộc bạn phải thay đổi hoàn cảnh hiện tại, hãy cố gắng đừng bốc đồng bằng cách nhảy vào bằng cả hai chân. Có một số bước cần thiết thực hiện trước khi bạn tiếp tục (xem danh sách ở trang sau). Cách hành động tốt nhất để loại bỏ khả năng cái tôi của bạn làm hỏng mọi thứ là gửi đi thông điệp tới Vũ trụ, giống như bạn sẽ gửi thông báo đầy đủ cho sếp của mình trước khi bạn nghỉ việc. Rất có thể những suy nghĩ về sự thay đổi đã quẩn quanh bạn một thời gian, nhưng có thể bạn chưa biết phải tiếp tục như thế nào. Luôn yêu cầu Vũ trụ gửi những thay đổi phù hợp với lợi ích cao nhất của linh hồn bạn, cũng như linh hồn của mọi người xung quanh bạn. Bằng cách thực hiện các bước được liệt kê dưới đây, giống như một thỏi nam châm cực mạnh, bạn sẽ thu hút được năng lượng tốt nhất có thể để kích hoạt quá trình chuyển đổi rất đỗi cần thiết đối với bạn:
1. Đặt ra ý định của bạn một cách rõ ràng và có chủ ý về những gì bạn muốn, cần hoặc mong đợi. Tập trung vào những kỳ vọng của bạn, tuy nhiên hãy bỏ đi những kỳ vọng về việc bạn tin rằng mọi thứ sẽ được mở ra hay xảy đến như thế nào.
2. Viết nó ra thật cụ thể và mang tính mô tả. Điều này sẽ giúp bạn hiểu chính xác bạn muốn gì. Tương tự như khi bạn đặt hàng trên mạng một đôi giày tuyệt vời bạn mong muốn, bạn phải cẩn thận đưa vào số mẫu, kích thước, màu sắc, v.v. Nói cách khác, Vũ trụ cung cấp chính xác những gì bạn đặt hàng. Lập danh sách là một cách hay để giúp bạn loại bỏ những mảnh vụn của suy nghĩ lộn xộn để bạn có thể xác định được nhu cầu của mình.
3. Đọc to những gì bạn đã viết. Điều này sẽ giúp bạn xác nhận lại nhu cầu của mình với bản thân và với Vũ trụ. Nhưng quan trọng nhất, hãy cởi mở đón nhận mọi thứ mà bạn đã yêu cầu. Đừng để nỗi sợ hãi cản đường bạn – đặc biệt là nỗi sợ thay đổi.
4. Hãy thuận theo thời gian và cách làm của Thượng Đế. Khi Vũ trụ đã sẵn sàng để thực hiện tốt việc giao hàng, xin lưu ý rằng rất có thể có nhiều bộ phận chuyển động xảy ra ở hậu trường, trước tiên phải được sắp xếp lại và điều chỉnh lại, một số trong đó bạn có thể không bao giờ biết được. Hãy cố gắng hiểu, giống như một ván cờ, mỗi nước đi phải được tính toán xử lý cẩn thận cho đến khi tạo ra một con đường rộng mở và rõ ràng để mở ra nguồn năng lượng mới có thể hỗ trợ bạn đạt được kết quả mong muốn. Chỉ cần ngồi lại và kiên nhẫn chờ đợi, vì mọi thứ đều xảy ra vào thời điểm hoàn hảo của nó.
____________________________________________
Bạn có thể suy nghĩ về vấn đề này như sau: khi chúng ta đến một nhà hàng, chúng ta dừng lại ở quầy menu và quyết định xem chúng ta muốn gọi món gì. Khi chúng ta di chuyển đến quầy nhận hàng, chúng ta hy vọng rằng mọi thứ đều đã ở trong túi như chúng ta đã yêu cầu. Chúng ta không suy nghĩ nhiều về cách người đầu bếp chế biến món ăn, hoặc tự hỏi có bao nhiêu người xử lý tại chỗ để góp phần hoàn thành đơn hàng của chúng ta. Giống như khi chúng ta yêu cầu Vũ trụ một điều gì đó – nó giống như việc đặt hàng ở quầy menu. Thượng Đế, với tất cả trí tuệ vô hạn của Ngài, hoàn toàn được trang bị để giúp bạn hoàn thành kế hoạch chính xác của hợp đồng linh hồn. Thượng Đế sẽ mang lại kết quả bạn cần, nhưng kết quả đó khi nào được giao tới bạn và giao bằng cách nào sẽ phụ thuộc vào Ngài.
Đây là một điều cần nhớ: Vũ trụ luôn tìm kiếm sự cân bằng – sự cân bằng là một Quy luật thiêng liêng. Vì bạn là một phần của Vũ trụ nên mỗi mong muốn của bạn cần phải phù hợp với sự cân bằng của Vũ trụ. Khi bạn đòi hỏi điều gì đó, nó phải phục vụ mục đích cao nhất của linh hồn bạn và linh hồn của những người xung quanh bạn. Nếu bạn được trao thứ gì đó có thể tạo ra sự mất cân bằng trong Vũ trụ, sự tái cân bằng sẽ đến với bạn. Các bạn thân mến của tôi, đó chính là cách mà luật cân bằng hoạt động.
____________________________________________
BỘ CÔNG CỤ LINH HỒN
LÀ PHỤ HUYNH CỦA CHÍNH MÌNH
Bây giờ bạn biết rằng bạn có thể là nhà cầm quyền của riêng mình, bạn có thể áp dụng quyền hạn này cho bất kỳ lĩnh vực nào trong cuộc sống của bạn. Như tôi đã đề cập, nếu bạn nhìn vào những lĩnh vực bạn thành công nhất, rất có thể bạn đã nắm được quyền ở đó. Bây giờ là lúc để xác định những lĩnh vực trong cuộc sống mà bạn vẫn cảm thấy nỗi sợ hãi đang cản trở bạn trở thành chủ nhân của chính mình. Hãy hình dung mình đang ở giữa nơi/công việc/thế giới đó. Bây giờ hãy coi như bạn là cha mẹ của chính bạn – không phải cha mẹ bạn khi bạn còn nhỏ, hãy giả vờ rằng bạn là cha mẹ của bạn, và coi bạn như một đứa con riêng. Bạn hiểu khá rõ đứa trẻ bên trong mình và bạn hiểu người lớn bên trong bạn nữa. Và bạn biết mọi thứ bạn đã trải qua.
Bây giờ hãy nhắm mắt lại và tự hỏi bạn, cha mẹ bạn, nên làm gì để hướng dẫn và giúp đỡ đứa trẻ – bạn. Hãy lắng nghe Trí tuệ Thiêng Liêng nói về những gì bạn nghĩ về cuộc sống của mình bằng trực giác. Hãy để Trí tuệ Thiêng Liêng này dẫn dắt bạn. Hãy dịu dàng với đứa trẻ này, nói năng nhẹ nhàng, với lòng từ bi và yêu thương. Hãy để đứa trẻ này biết rằng chúng được an toàn cho dù chúng quyết định làm gì đi chăng nữa. Ở đây không có sự phán xét nào về cha mẹ – bạn hoặc đứa trẻ – bạn. Nhắc nhở đứa trẻ – bạn, rằng cách duy nhất để thất bại là không dám thử. Nhắc nhở đứa trẻ rằng điều bạn nghĩ là thất bại thực chất chỉ là một phần của quá trình phát triển và trưởng thành. Khi một người đạt được thành công lớn, hãy nhớ rằng anh ta đã thất bại rất nhiều, rất nhiều lần trước khi có được thành công này.
Khi bạn đang khuyên nhủ đứa trẻ, hãy dừng lại và đảm bảo rằng bạn không lặp lại một hệ thống niềm tin nào đó được dạy cho bạn bởi một người mà trước đây bạn tin là có người có thẩm quyền. Bây giờ bạn đã nắm bắt tốt hơn. Bạn biết rằng bạn và Thượng Đế là những người có thẩm quyền duy nhất. Rốt cuộc, không ai khác trên Trái Đất có thể là người được ủy nhiệm của bạn và làm thay bài kiểm tra – bài kiểm tra linh hồn – cho bạn.
Đừng quên rằng lời nói và suy nghĩ mang tần số rung động và trở thành thực tế. Vì vậy, hãy lựa chọn cả lời nói và suy nghĩ của bạn một cách cẩn thận.
Cuối cùng, hãy cho phép đứa trẻ buông bỏ những khuôn mẫu cũ để thực hiện những thay đổi. Ý thức của Thượng Đế vận hành theo những quy tắc khác nhau – những quy tắc sẽ có lợi cho đứa trẻ – là bạn, miễn là những ham muốn đó không gây ra đau đớn hay đau khổ. Nói một cách đơn giản, khi một linh hồn có ý định thực hiện những gì trong sạch và tốt đẹp cho tất cả những người có liên quan, Vũ trụ sẽ cùng góp sức để làm cho điều đó xảy ra.
Điều tuyệt vời ở những người tự làm phụ huynh của chính mình: họ luôn được kết nối. Miễn là bạn đang ở đó, họ cũng ở đó. Bất cứ khi nào bạn nghi ngờ hoặc cảm thấy lạc lõng, hãy để cho cha mẹ bên trong bạn được bộc lộ. Cùng với kết nối của bạn với Thượng Đế, cha mẹ bên trong sẽ luôn hướng bạn đến lối đi đúng đắn. Họ biết đường!
“Mọi vẻ đẹp được nhìn thấy ở đây bởi những người có nhận thức đều giống với nguồn gốc thiêng liêng mà tất cả chúng ta đều bắt nguồn từ đó” – Michelangelo
Được rồi, tôi chắc chắn bạn biết đến đây bằng cách nào về mặt sinh học. Tôi hy vọng ít nhất bạn biết được điều này. Nhưng làm thế nào mà bạn đến được đây? Ở vị trí hiện tại trong cuộc sống của bạn? Trong chương này, chúng ta sẽ khám phá những con người, cách thức và niềm tin đã dẫn dắt bạn tới vị trí chính xác mà bạn đang ở đây vào bây giờ – về mặt thể chất, cảm xúc, sự nghiệp, mối quan hệ. Đến cuối chương này, bạn sẽ hiểu lý do tại sao bạn có mặt ở đây.
Mọi thứ thậm chí còn đang rất tốt vào thời điểm hiện tại; không phải ai đi tìm kiếm mục đích của linh hồn đều đang đang ở trong cơn khủng hoảng. Nhưng ngay cả khi cuộc sống suôn sẻ – bạn hạnh phúc với công việc của mình, bọn trẻ khỏe mạnh, vui vẻ, và người vợ/chồng của bạn hài lòng – bạn có thể vẫn đau đáu một câu hỏi tại sao bạn lại ở đây ngay vị trí này. Mỗi ngày khi bạn bước ra thế giới ngoài kia, bạn có thể nhìn xung quanh và thấy sự sống vô tận với những khả năng vô tận. Có thể bạn đã sống trong ngôi nhà đó, hoặc kết hôn với người đó, hoặc đi theo con đường sự nghiệp đó thay vì những gì bạn đang có ở hiện tại? Khi bạn đi du lịch, chắc hẳn nhiều bạn sẽ tự hỏi liệu sẽ như thế nào nếu bạn sống ở nơi mà bạn đến đó, hay sống như những con người ở đó. Bạn của tôi, anh David rất yêu nước Ý, nơi mà cha của tôi đã lớn lên ở đó. Mỗi lần anh ấy đến Napoli, anh ấy tưởng tượng chính mình đang sở hữu một quán cafe nhỏ, nơi anh ấy phục vụ món bánh pizza ngon nhất thế giới. Anh ấy đến thăm nước Ý hàng năm, và mỗi năm khi ngồi trên chuyến bay trở lại Baltimore, anh ấy đều tự nhủ rằng mình đang sống một cuộc đời sai lầm.
Sự thật là David chẳng sở hữu quán cafe nào ở Ý cả. Và bạn cũng không phải là người phụ nữ mà bạn đã chứng kiến cô ấy nhận giải Oscar vào tháng 3 năm ngoái. Và chỉ có một người đàn ông duy nhất giành huy chương vàng môn trượt tuyết đổ đèo ở Thế vận hội mùa đông năm ngoái, và anh ấy không phải là bạn. (Trừ khi anh ấy đang đọc cuốn sách này, nếu vậy thì xin chào đón anh nhé!)
Bạn là bạn. Và bạn đang ở đây. Ở một nơi cụ thể, với những con người cụ thể, đang làm việc hoặc không làm một công việc cụ thể. Và dù cho hiện tại mọi thứ có ổn tới đâu, thi thoảng chúng ta vẫn dừng lại để đặt câu hỏi: Làm thế nào mà tôi đến được đây? Đây có phải là điều mà tôi định làm không? Có phải đây là người mà tôi sẽ kết hôn hay chung sống? Đây có phải là cách mà tôi cần phải thực hiện như một người trưởng thành? Đây có phải là con người của tôi không? Đây có phải là cuộc sống của tôi không? Cuộc sống và những thứ chúng ta mong muốn đối với mỗi người là khác nhau. David muốn một tiệm pizza ở Napoli. Stella, vợ anh ấy muốn một căn hộ penthouse ở New York. Bạn của tôi Elizabeth muốn sống trong một chiếc lều tròn ở vùng Adirondacks. Và hàng xóm của tôi, Buddy muốn ở trên một chiếc thuyền chèo dọc sông Mississippi. Mẫu số chung của những cuộc sống tưởng tượng này là mong muốn được thuộc về. Khi buộc phải đưa trí tưởng tượng đi xa hơn, mỗi người ở trên sẽ tạo ra một loạt những mong muốn của họ. David thấy anh ấy đang nói tiếng Ý, và đang buôn chuyện với những người thợ bánh pizza trong thị trấn. Stella thấy cô ấy đang quây quần cùng với bọn trẻ và những người bạn thân ở phòng ăn trong một bữa tối kéo dài hàng tiếng đồng hồ (do người khác chuẩn bị), hát bên chiếc dương cầm, và nhảy theo điệu nhạc disco. Elizabeth muốn sống trong một khu lều tròn, nơi phụ nữ nắm giữ. Và Buddy muốn một chú chó săn và một người phụ nữ mạnh mẽ, thích những món ăn anh nấu trên chiếc thuyền chèo.
Thôi thúc muốn kết nối, muốn gắn bó với những người khác vốn tự nhiên như hơi thở. Đúng là một số người trong chúng ta muốn kết nối với ít người hơn (như Buddy) và một số trong chúng ta muốn kết nối với toàn bộ cộng đồng (như David). Cốt lõi của vấn đề là, chúng ta đều khao khát cùng một thứ – nó tạo nên con người của chúng ta. Trẻ sơ sinh không được bế sẽ phải chịu đựng một vấn đề gọi là sự thất bại trong việc phát triển. Tổn hại từ việc không được bế ẵm có thể là sự mất kết nối với người khác hoặc cảm giác không an toàn, cho tới những căn bệnh dẫn tới tử vong.
Sự thôi thúc kết nối, là một phần thiết yếu của sự tồn tại, thường bị bỏ qua khi chúng ta lớn lên và dần mất đi những nhu cầu về mặt tâm linh. Đối với trẻ em, mối quan tâm đến nhu cầu “được thuộc về” thường đến một cách tự nhiên. Trong bất kỳ một khu phố hoặc công viên nào đó mà bạn để ý, bạn sẽ thấy một đám con nít tụ tập chơi cùng nhau. Ở những khu dân cư khó khăn, nơi mà người ta đang phải đối mặt với những vấn đề cực kỳ căng thẳng, như nghiện ngập và nghèo đói, bạn vẫn sẽ thấy những đứa trẻ hồn nhiên vui chơi cùng nhau. Ngay cả ở quanh khu vực tôi đang sinh sống, bạn có thể lái xe lòng vòng cả ngày và không bao giờ gặp được một người lớn nào – bạn sẽ chỉ nhìn thấy trẻ em. Ở hầu hết các hộ gia đình ở Mỹ, người lớn lái ô tô của họ vào trong gara, bấm nút hạ thấp và cửa gara đóng chặt phía sau lưng họ, và tiếp đến họ đi vào nhà, rồi bạn chỉ lờ mờ nhìn thấy họ thông qua cửa bếp. Trẻ em thì rất khác biệt đấy, chỉ thích được tung tăng ngoài trời. Và thậm chí nếu chúng không thể tìm thấy đứa trẻ nào để chơi cùng ngoài vỉa hè, chúng sẽ nài nỉ ba mẹ chúng để lên lịch một cuộc hẹn để gặp gỡ và chơi chung – gọi là phương pháp kết nối hiện đại.
Bạn thấy đấy, không giống như người lớn, trẻ em không hề che khuất tâm hồn mình bằng tất cả những thứ bao trùm lên chúng ta: nỗi sợ hãi, cảm giác tội lỗi, xấu hổ, tức giận. Đối với chúng, rõ ràng đó là sự biểu hiện của của tâm hồn ra ngoài đời sống. Bằng trực giác, chúng hiểu cuộc sống là như thế nào, và làm thế nào chúng đến được đây. Cách đó không lâu, chúng đã tồn tại trong niềm hoan ca rực rỡ của thế giới bên kia – nơi không có những vai diễn, những chức danh hay địa vị xã hội.
Mọi người thường hỏi tôi rằng, tôi có cảm giác phấn khích hay cuồng mộ khi quay phim với những nhân vật nổi tiếng trong “The Haunting Of…” hay trong những cuộc trò chuyện riêng của tôi với họ hay không. Câu trả lời luôn là không. Thông qua việc giao tiếp của tôi với thế giới linh hồn, tôi biết chắc một điều rằng, không có ai, ở bất cứ nơi đâu, tốt hơn hay vượt trội hơn bất kỳ một ai khác. Đấng Tạo Hóa không thiên vị, và không có bất kỳ một sự đối đặc biệt nào dành cho ai, vì tất cả mọi linh hồn đều bình đẳng trong đôi mắt của Ngài. Loài người đã tạo ra hệ thống xếp hạng và những cấp bậc địa vị, không phải là Ngài. Tôi có thể nghe thấy bạn đang nói: vậy là bạn đang nói với tôi rằng Oprah, với rất nhiều dinh thự và hàng tỷ đô la, chẳng hề tốt hơn tôi – một người đang sống trong căn hộ bé xíu của mình ở Chicago ư? Đúng vậy, tôi đang nói với bạn như thế đấy, và bạn có thể tin điều đó là sự thật. Oprah cũng giống như bạn và tôi. Linh hồn trú ngụ bên trong cô ấy, được kết nối với nguồn sáng từ Trí Tuệ Thiêng Liêng, giống hệt như linh hồn bên trong tôi và bạn. Hỡi những người bạn của tôi ơi, vấn đề là ở chỗ đó. Ngôi nhà của Oprah ở Santa Barbara chẳng là gì trong thế giới linh hồn sất, cả những thứ vật chất nữa, chúng chẳng có mục đích gì ở đó cả – chúng chỉ là những thứ giả tạm và chẳng tồn tại mãi. Bạn chính là một linh hồn vĩnh cửu, sẽ tồn tại mãi mãi.
Hãy nghĩ đến bất kỳ một đứa trẻ 2 tuổi nào mà bạn biết, và bạn sẽ thấy điều đó rất đúng. Nếu bạn tặng chúng một chiếc đồng hồ đắt tiền đựng trong một chiếc hộp xinh xắn, chúng sẽ thích cái nào hơn: cái hộp hay cái đồng hồ? (Có lẽ sẽ có sự phân vân nào đó, nhưng cuối cùng, chắc là cái hộp rồi). Bây giờ, hãy tiếp tục cho đứa trẻ hai tuổi đó gặp hai người, và xem rằng chúng hạnh phúc hơn khi gặp ai: ngôi sao nổi tiếng – người vừa giành giải Oscar, hay một người thân của đứa trẻ. Yeah, người thân trong gia đình sẽ luôn là câu trả lời. Một đứa trẻ hai tuổi hiểu được những thứ mang giá trị thực sự; chúng không phải tìm kiếm sự kết nối về tinh thần với những người bên cạnh. Đó là bởi vì trẻ em rất hồn nhiên và thuần khiết khi chúng quay trở lại đời sống vật lý; cộng với việc chúng nhớ nhiều hơn những thứ mà người lớn chúng ta đã quên. (Hãy tham khảo cuốn sách đầu tay của tôi – The Happy Medium: Life Lessons from the Other Side – để bạn có thêm hiểu biết về luân hồi hoặc tiền kiếp, và cùng thảo luận thêm về chủ đề đó trong Chương 4 của cuốn sách này.) Không có những chức danh, tiền bạc, danh tiếng, hay tài sản, trẻ em trực tiếp làm những thứ mà mình cảm thấy hứng thú, đó chính là điều tối quan trọng: trung tâm tinh thần của mỗi một sinh linh. Và chúng kết nối với nhau trong một sân chơi bình đẳng, không ý thức được rằng những tầng tầng lớp lớp của sự giả tạo đã và đang chất đống trên sân theo thời gian. Thời gian trôi đi, và chúng ta dần lớn lên, chúng ta không được khuyến khích hay được nuôi dưỡng để trở thành người mà chúng ta được sinh ra để trở thành. Thay vào đó, cha mẹ của chúng ta – phần lớn họ đều đã có những ý định tốt đẹp nhất – tập trung vào việc uốn nắn những hành vi của chúng ta theo cách mà hành vi của họ đã được uốn nắn. Họ lờ đi trung tâm cảm xúc và chỉ tập trung để ý vào vai trò và hành động bên ngoài. Và những gì chúng ta đạt được sau quá trình này là trở thành những người lớn (đôi khi chỉ là sự to xác) đi làm, khao khát, khao khát và khao khát. Khi công việc, khát vọng, tham vọng và những ham muốn chồng chất lên nhau, chúng che khuất lối vào tâm hồn, giống như quần áo bẩn chất đống lên sàn thông gió. Bạn không thể cảm nhận được không khí, hơi ấm, năng lượng từ lỗ thông gió với quá nhiều thứ chồng chất lên đó.
Hãy nhìn lại tuổi thơ của tôi ở Queens, New York.
Cha tôi là một người nhập cư và chúng tôi sống ở một khu phố của những người nhập cư, chủ yếu đến từ Ý, Ba Lan và Ireland. Chẳng có ai giàu có ở đó cả. Và có thể một số người còn nghèo nữa, mặc dù tất cả các gia đình dường như giống với gia đình tôi. Đó là một khu phố gồm những ngôi nhà tầm trung, hẹp và hai tầng. Hầu hết chúng được xây dựng cùng năm và gần như giống hệt nhau, xếp thành hàng, trông đều tăm tắp một cách hoàn hảo như những hạt ngô trên một chiếc bắp.
Anh em họ của tôi sống ở nhà bên cạnh. Chúng tôi chơi cùng nhau và tự tạo niềm vui, nhưng chúng tôi vẫn có những nhóm bạn riêng. Chúng tôi suốt ngày gặp nhau và dạo chơi trên những bậc thềm – những bậc thang dẫn đến hiên trước mỗi ngôi nhà. Chúng tôi chạy từ thềm này qua thềm khác, chơi đùa bóng ném, làm sân nhảy lò cò bằng phấn, nhảy dây và ca hát: “Miss Lucy had a steamboat” hoặc quấn dây quanh tay để chơi trò cat’s cradle. Khi trời không có tuyết hoặc mưa, chúng tôi đạp xe dọc vỉa hè hoặc trượt patin trên những đôi giày trượt giống như những tấm ván mà bạn buộc vào đế giày. Giày trượt được điều chỉnh theo kích thước bàn chân của bạn, vì vậy bạn có thể sử dụng đôi giày rất lâu khi bạn lớn lên. Tôi sẽ không bao giờ quên những chiếc chìa khóa dày bằng đồng đi kèm với đôi giày trượt đó. Tôi đã đeo chúng quanh cổ của mình bằng một sợi dây và nghĩ rằng trông mình ngầu lòi.
Những kỷ niệm đẹp nhất của tôi là những tháng ngày ở cùng anh chị em ruột và anh em họ ở sân sau của chúng tôi, bơi trong hồ, ca hát và nhảy múa. Chị họ thân yêu của tôi – Mary là “cơ trưởng”. Cô ấy là chị họ lớn tuổi nhất, và thích sáng tạo và chỉ đạo các vở nhạc kịch mà chúng tôi đã diễn, hết mùa hè này qua mùa hè khác, tại một khu nghỉ dưỡng gia đình nằm trên ngọn đồi của dãy núi Pocono; một nơi giống một cách kỳ lạ với khu nghỉ dưỡng trong bộ phim nổi tiếng Dirty Dancing. Mary phân vai cho mỗi chúng tôi một vai diễn cụ thể và không bao giờ bị người khác thuyết phục để thay đổi suy nghĩ của cô ấy về những vai diễn đó. Ở buổi diễn tập đầu tiên, lại nhớ đến “Giám đốc Hoạt động” của chúng tôi, Jimmy Festa và Cô Barbara, người làm việc tại khu nghỉ mát của chúng tôi, Mary diễn lại từng bước nhảy, để đảm bảo từng động tác khớp với lời bài hát tương ứng. Cô ấy thường xuyên cùng chúng tôi diễn tập như thể chúng tôi sắp sửa xuất hiện trên sân khấu Broadway. Cô ấy phụ trách mọi thứ, kể cả gợi ý những trang phục chúng tôi nên mặc và đảm bảo chúng tôi có trang phục phù hợp ăn ý. Buổi biểu diễn hoành tráng đã diễn ra ở ngay sân sau nhà tôi như một tiết mục chiêu đãi dành cho các bậc phụ huynh sau khi chúng tôi ăn tối xong. Họ yêu thích nó, và chúng tôi cũng vậy. Chúng tôi tưởng tượng mình giống như Brady Bunch hay gia đình Partridge. Cho đến bây giờ, tôi vẫn còn nhớ lời của những bài hát đó và tất cả những bước nhảy.
Khi chúng tôi không diễn kịch, trượt băng, chơi trốn tìm hay chơi trên các bậc thềm, chúng tôi động não. Nói cách khác, khi chúng tôi không tham gia đầy đủ về mặt thể chất vào một hành động, chúng tôi tham gia vào các hoạt động tinh thần. Bằng cách sử dụng não phải, nơi bắt nguồn của những năng lượng sáng tạo, chúng tôi đã tạo ra những trò chơi mới và thương lượng các quy tắc mà chúng tôi muốn. Mỗi chúng ta đều có tầm nhìn rõ ràng về mọi thứ sẽ vận hành như thế nào, chúng tôi đã học và thực hành khả năng thương lượng khi chúng tôi làm tất cả những việc đó. Chúng tôi không chỉ sử dụng khía cạnh sáng tạo của mình mà còn đang học về tài chính. Giống như nhiều đứa trẻ ở Hoa Kỳ, chúng tôi đã thiết kế một quầy bán nước chanh sử dụng bàn chơi bài mà chúng tôi đặt nó ở cuối dãy nhà, đối diện với ga tàu điện ngầm. Với một chiếc khăn trải bàn xinh xắn có hình những quả chanh trên đó, mà dì tôi sống ở Ý đã tặng cho mẹ tôi, và những tấm bìa cứng có hình quả chanh do chúng tôi vẽ và tô màu, chúng tôi đã tạo ra điều mà chúng tôi nghĩ là một “thương vụ bạc tỷ”. Hầu hết khách hàng của chúng tôi là hàng xóm của chúng tôi, hoặc các bậc phụ huynh của bạn bè chúng tôi. Tôi không biết họ thực sự khát nước sau một ngày làm việc vất vả hay chỉ giúp đỡ chúng tôi, nhưng chúng tôi không quan tâm. Chúng tôi đã kiếm tiền như vậy và họ có được một cốc nước chanh mát lạnh sau khi bước ra từ một toa tàu điện ngầm nóng nực và đông đúc.
Cha mẹ chúng tôi có rất nhiều miệng ăn và gần như tất cả mọi người đều đến từ những gia đình chỉ có một nguồn thu nhập duy nhất nên chúng tôi không nhận được tiền từ họ. Thu nhập từ việc bán nước chanh là tất cả số tiền chúng tôi có, vì vậy chúng tôi đã nghĩ rằng cách tốt nhất để sử dụng những đồng tiền này là “đầu tư” vào kem Mr. Softee. Sự rộn ràng tràn ngập không khí khi chiếc xe tải Mr. Softee lái xuống phố của chúng tôi hàng ngày vào lúc 3 giờ và 6 giờ chiều. Tôi sẽ không bao giờ quên tiếng leng keng đó phát ra tiếng ầm ĩ từ chiếc xe tải của anh ta; tôi có thể đặt đồng hồ của mình theo điệu nhạc của anh ấy. Bọn trẻ chúng tôi dừng việc đang làm và chạy xuống khu nhà đuổi theo anh ta, vẫy những tờ đô la đẫm mồ hôi trên tay chúng tôi và hét lên, “Đợi đã! Đợi đã!”
Khi mùa hè đã đến và chúng tôi không phải đến trường, chúng tôi ngấu nghiến bữa sáng rồi chạy ra khỏi cửa, ngoái đầu về phía sau và hét “Mẹ, gặp lại mẹ sau nhé!” Thường thì chúng tôi sẽ không về cho đến giờ ăn. Không có thiết bị theo dõi, không điện thoại di động hoặc iPad. Chúng tôi biết các quy tắc: không chạy vào đường phố, để mắt tới anh chị em của mình, không khạc nhổ hay chửi bới, chơi tử tế và về nhà trước bữa ăn. Hoặc ít nhất là ngồi vào bàn ăn của nhà ai đó trước giờ ăn tối. Thi thoảng, bọn trẻ chúng tôi vào nhà ai đó đang chơi đùa và ăn cùng gia đình đó luôn. Trẻ em được chào đón ở hầu hết các nhà, mặc dù chủ nhà có thể hỏi: “Mẹ con có nói là con ăn ở đây được không?” Tất cả chỉ cần một cuộc điện thoại nhanh về nhà, hoặc nếu anh trai tôi đang trên đường về nhà, tôi sẽ bảo anh ấy nói với mẹ là tôi sẽ ở nhà Norma ăn tối.
Cảm giác rằng bọn trẻ chúng tôi thuộc về mọi người. Nếu bạn cư xử không đúng mực khi ở gần bất kỳ người lớn nào, bất kỳ người có thẩm quyền nào, bạn có thể bị khiển trách. Hiếm khi có ai gọi điện cho bố mẹ bạn để báo cáo vi phạm. Việc họ dành cho bạn cái nhìn nghiêm khắc là đủ rồi.
Trong một môi trường như thế, việc người lớn dõi theo trẻ em và liên kết lại như một tấm lưới khổng lồ treo trên đầu tất cả những đứa trẻ, còn chúng tôi thì lăn vào nhau và nảy lên nảy xuống như những quả bóng nhún, cuộc sống thật đơn giản và tôi cảm thấy an toàn và yên tâm lắm. Như thể tôi thuộc về một vài nơi khác nhau. Đây là những người của tôi và tôi chưa bao giờ nghi ngờ sự hòa nhập của mình với họ. Tôi giống như mọi đứa trẻ ở điểm này: sinh ra hồn nhiên và trong sáng, với một khuynh hướng gắn bó với những người khác một cách tự nhiên (đối với tôi là nhóm bạn hàng xóm), để tạo ra (các trò chơi mà chúng tôi đã phát minh ra hoặc công việc kinh doanh nước chanh của chúng tôi) và thể hiện niềm vui bên trong của tôi (chơi, ca hát, trượt patin với chiếc chìa khóa quanh cổ). Bất kể bạn lớn lên ở đâu hay nói ngôn ngữ gì, khi còn nhỏ, bạn luôn có xu hướng gắn kết với mọi người một cách tự nhiên, sáng tạo từ tâm hồn và trái tim của mình, và thể hiện niềm vui sướng.
Bạn có thể hỏi: “Vậy chuyện gì đã xảy ra?”. “Làm thế nào tôi đến được đây?!”
Thật thú vị, chính không gian đó, nơi mà tất cả chúng ta đều rất an toàn và được kết nối, cũng mang đến cho chúng ta thế giới của người lớn (một số người sớm hơn những người khác) và những nỗi sợ hãi của người lớn, suy nghĩ của người lớn và quyền hành của họ. Và những “nhà chức trách người lớn” này, những người mà tâm hồn của họ bị bao phủ bởi một đống cảm xúc bất ổn, đã chỉ dẫn sai cho chúng ta cách tiến về phía trước. Hoặc có thể họ đã đưa cho chúng ta những công cụ sai lầm. Thay vì lấy chai xịt Windex, để rửa sạch mọi thứ cho tâm hồn chúng ta có thể tỏa sáng, họ đã đưa nhầm cho chúng ta bùn đen. Vấn đề là sai lệch về thông tin. Những niềm tin sai lầm đã được truyền lại cho họ bởi chính cha mẹ của họ (những người đã kế thừa chúng từ cha mẹ của họ, v.v., và cứ thế ngọn nguồn từ Adam mà ra. Hay từ Ardi, hài cốt người 4,4 triệu năm tuổi đã được tìm thấy ở Châu Phi).
Vậy thì, những người được gọi là “nhà chức trách” này thực sự là ai? Hãy khám phá họ và những niềm tin của họ sâu xa hơn một chút. Phần lớn, các nhà chức trách này là những người dám chắc rằng họ đang làm tốt công việc của mình. (Tất cả chúng ta đều có thể liệt kê rất nhiều trường hợp lạm dụng quyền lực đau lòng và đáng sợ, nhưng hãy dành điều này cho một cuốn sách khác.) Những người có thẩm quyền này là cha mẹ của chúng ta, giáo viên, giáo sĩ, linh mục, nữ tu, ông bà, huấn luyện viên, cảnh sát, quân đội và thậm chí cả chính phủ, TV, quảng cáo, tạp chí và báo chí. Họ dạy chúng ta về những giới hạn và những hạn chế bằng cách nói với chúng ta rằng tiền không mọc trên cây mà ra. Họ bảo chúng ta phải làm việc đổ mồ hôi, sôi nước mắt, phải thông minh hơn, được giáo dục tốt, có một công việc an toàn với nhiều phúc lợi, kết hôn với một người hiểu biết và cũng có một công việc tốt, kết hôn với người cùng tôn giáo, rồi đầu tư khôn ngoan, và khi bạn già đi, hãy dùng tiền đó để chữa bệnh viêm khớp, để đi chữa bệnh nếu chân bạn co giật vào ban đêm, nếu mắt bạn bị khô, hoặc nếu mắt bạn quá kèm nhèm, hoặc để duy trì sự sung mãn, hoặc dùng tiền này để chữa trị căn bệnh trầm cảm mà căn nguyên là do chúng ta nghĩ rằng bản thân chúng ta có điều gì đó bất ổn, bởi vì chúng ta không còn quan tâm đến chuyện duy trì sự sung mãn nữa.
Họ cũng bảo chúng ta phải cao lớn hơn, tóc vàng hơn, giảm cân, răng phải đều, tóc duỗi, lưng thẳng, phải mặc quần áo phù hợp, phải giữ cho những ngón chân thật sạch sẽ và giày thì phải sáng bóng. Tiếp nữa, thậm chí chúng ta có thể nghe nói rằng chúng ta cần phải học hành chăm chỉ hơn nữ sinh xuất sắc nhà ở cuối phố đó, và rằng chúng ta phải thông minh hơn kẻ bỏ học cấp ba đi chơi lang thang và hút thuốc ở góc phố đó, để vào một trường đại học nơi chúng ta sẽ kết nối hoặc gặp gỡ một người bạn đời thông minh, phải giảm chục cân để một người bạn đời tiềm năng nào đó sẽ quan tâm đến chúng ta, hay tìm một công việc có lương hưu khi chúng ta già đi và không có việc làm, hay là phải đầu tư vào thứ gì đó sẽ giúp chúng ta vượt qua tuổi già vì cơ hội tìm được một công việc giúp chúng ta vượt qua tuổi già rất hiếm có khó tìm, và cơ hội tìm được một người bạn đời thật xịn khi chúng ta bị thừa cân thậm chí còn mỏng manh hơn – và tại sao chúng ta không thể tử tế và hào phóng đối đãi với nhau như những người anh em?
Bây giờ chúng ta hãy đi xa hơn nữa – tới những thông điệp mà sâu bên trong chúng ta có thể hiểu được. Chúng ta sẽ không bao giờ đủ thông minh, chúng ta sẽ không bao giờ đủ dễ thương, chúng ta sẽ không bao giờ đủ đẹp trai, đủ gợi cảm, đủ gầy, chúng ta sẽ không bao giờ được giáo dục đủ, hoặc đủ khao khát, chúng ta sẽ không bao giờ đủ giàu có, hoặc có đủ những thứ như quần áo, đồ trang sức, ô tô, bất động sản, tàu thuyền, hoặc những đôi giày. (Tôi phải thừa nhận một điều rằng, dù tôi có tiến hóa về mặt tâm linh đến đâu, tôi vẫn sẽ luôn muốn có thêm giày!)
Cuối cùng, những nhân vật có thẩm quyền đã “diễn giải” những thông điệp này có ý nghĩa là: Chúng ta không xứng đáng. Chúng ta là những kẻ thất bại. Và niềm tin rằng không có đủ mọi thứ vẫn làm cho phần lớn chúng ta tiếp tục là con tin cho chính quyền giả dối, hoặc trong một trạng thái sợ hãi và phục tùng liên tục. Đặc biệt là chuyện tiền bạc. Chúng ta chưa bao giờ được dạy về sự phong phú, đủ đầy của Vũ trụ, hoặc Vũ trụ có nguồn cung cấp dồi dào vô tận mọi thứ chúng ta cần để phát triển.
Tất cả những thông tin này giới hạn mỗi chúng ta, ngăn cách chúng ta với tiềm năng thực sự của mình – chúng buộc chúng ta tin rằng chúng ta nên biết vị trí của mình trên thế giới này. Bạn có nhớ cách đây nhiều năm, để trở thành tiếp viên hàng không bạn phải vượt qua một ngưỡng nhất định chiều cao và bên dưới một mức cân nặng nhất định? Các hãng hàng không tuyên bố điều này là để các tiếp viên dễ dàng với tới các thùng hành lý và đi bộ dễ dàng xuống các lối đi. Tôi muốn trở thành một tiếp viên hàng không, nhưng ngay khi tôi đọc được yêu cầu, ước mơ của tôi đã biến mất. Nhà chức trách hàng không nói với tôi rằng tôi không đủ những tiêu chuẩn phù hợp nên tôi phải tìm một nghề mới. Lạy Chúa tôi đã làm vậy, nếu không thì tôi sẽ không viết cuốn sách này mất!
Hãy nói về phương tiện truyền thông một chút. Nhiều điều tốt đẹp có thể đến từ nó, dành cho những người cô đơn hoặc bị cô lập. Ai lại không thích xem một video về những chú mèo con hoặc cảm nhận được sự chung tay giúp đỡ của cộng đồng trong thời gian khó khăn, hay những lúc vui vẻ hạnh phúc chứ? Nhưng phương tiện truyền thông cũng có những mặt trái của nó: Nó có thể giúp duy trì những thông tin sai lệch mà những người gọi là “nhà chức trách” cung cấp cho chúng ta. Có lẽ đã nhiều lần bạn cảm thấy thật tồi tệ về bản thân bạn sau khi lướt Facebook hoặc Instagram. Chỉ cần so sánh số lượt thích trên các bài đăng của bạn bè chúng ta cũng đủ để khiến chúng ta cảm thấy không thỏa đáng.
Vài tháng trước tôi đã ăn trưa ở Los Angeles cùng một nhà sản xuất chương trình truyền hình rất thành công. Là một con người, người phụ nữ này có tất cả mọi thứ: sự nghiệp đáng ghen tỵ, giàu có, những người bạn nổi tiếng, sắc đẹp và sở hữu một trong những chú chó đáng yêu nhất mà tôi từng thấy. Thỉnh thoảng trong bữa trưa, cô ấy xem một bài đăng hiện tại trên Instagram của một người bạn thời trung học của cô ấy. “Cậu có tin không?” cô ấy hỏi tôi. “Nhìn bức hình đó đi! Cô ấy đang mặc đồ tắm. Chụp từ phía sau! Cô ta là người duy nhất ở độ tuổi của chúng ta không có những vết sần vỏ cam ở đùi sau mà tôi biết! Tại sao cô ấy trông hoàn hảo đến vậy?!” Và tôi không thể không thắc mắc người phụ nữ có cặp đùi đáng ghen tị đó có thể nói gì về ảnh Instagram của nhà sản xuất truyền hình: “Nhìn cô ấy đi chơi với sao hạng A kìa! Hãy nhìn hồ bơi của cô ấy! Tại sao cô ấy lại có được sự nghiệp như thế chứ?!”
Bằng cách lặp đi lặp lại, phương tiện truyền thông xã hội có thể tạo ra một “chiếc xe đẩy siêu thị” đầy ma lực, trong đó hàng hóa là sự nghiệp, những chuyến du lịch, vợ chồng, cơ thể và cuộc sống mà chúng ta không có. Nó duy trì những lời nói dối mà chúng ta đã được nghe khi còn nhỏ. Nó củng cố những định hướng sai lầm từ những nhà cầm quyền giả dối thời thơ ấu đó. Một lần nữa, nó lại khiến chúng ta nhớ lại bài học chúng ta đã học khi còn là những đứa trẻ: Bạn không xứng đáng, bạn là một kẻ thất bại.
Tất cả những thông điệp từ những nhà chức trách giả dối và từ mạng xã hội này khiến cho bạn đi chệch hướng khỏi những chỉ dẫn xuất phát từ tâm hồn của bạn, mà bằng trực giác bạn có thể hiểu được khi còn nhỏ. Những thông điệp đó là: kết nối với những người xung quanh bạn. Sống trong hiện tại. Chơi. Sáng tạo nghệ thuật mà không sợ hãi bị phán xét hoặc kiểm duyệt. Hãy tận hưởng cơ thể của bạn với những gì nó có thể làm – trượt patin, chạy bộ – chứ không phải vì nó trông như thế nào. Hãy yêu một cách tự do và cởi mở, không cần phải cảm thấy e thẹn. (Có bao nhiêu bạn yêu thích thú nhồi bông, chăn hoặc một con búp bê? Hãy nghĩ xem bạn sẽ cảm thấy ngại ngùng ra sao nếu bây giờ bạn công khai yêu thích món đồ chơi đó.)
Tuy nhiên, bạn hãy nhớ rằng có một điều đã rất nhiều lần được chứng minh là đúng: Bất cứ khi nào bạn đạt được thành công, rất có thể bạn đã nắm quyền kiểm soát và là người có thẩm quyền trong lĩnh vực đó của cuộc sống. Nếu bạn kiểm tra xem bạn đã đạt được thành công đó như thế nào, bạn chỉ cần áp dụng các quy tắc tương tự trong các lĩnh vực khác mà bạn dường như đang gặp khó khăn. Có lẽ bạn sẽ nhận ra rằng bạn đạt được thành công này rất có thể là do bạn đã tin tưởng vào bản thân và khả năng của bạn hơn là những gì các nhân vật có thẩm quyền đã nói với bạn về những kết quả tiêu cực có thể xảy ra. Tin tưởng vào chính mình cùng với quyết tâm và niềm đam mê, chắc chắn sẽ luôn mang lại kết quả tích cực.
Nếu nói như vậy thì, những câu hỏi mà tôi đang tự hỏi mình gần đây là: Ai đã làm cho những người này trở thành ông chủ của chúng ta theo một cách nào đó? Tại sao chúng ta nên tin họ khi họ bảo chúng ta phải làm gì? Nghe này, tôi là mẹ của ba cậu con trai nên tôi biết bạn đang nghĩ gì khi nói đến những ranh giới và che đậy hành vi xấu. Nhưng tôi không thực sự nói về những thứ đó; tôi không nói rằng bạn nên ngừng dạy dỗ con cái của bạn. Điều tôi đang nói là chính quyền không thực sự là chính quyền. Và những thông điệp chúng ta nhận được từ những nhà chức trách này tách biệt với tâm hồn và những nhu cầu của tâm hồn, do cái cách mà chính quyền của chúng ta đã được dựng lên.
Sự thật là chỉ có một chính quyền duy nhất. Và chính quyền đó là Thượng Đế. Hãy gọi bằng bất kỳ tên gọi nào bạn muốn, miễn là bạn tin tưởng rằng Ngài ở đó và hiểu rằng bạn không tách rời khỏi Ngài. Khi bạn lắng nghe mọi người trong cuộc sống của bạn, người mà bạn cho là chính quyền, người mà bạn cho là họ hiểu biết hơn, và người mà bạn cho là đã nói sự thật, bạn sẽ bị dẫn dụ đi xa khỏi trung tâm của bạn – tâm hồn của bạn. Thượng Đế đã cho bạn tất cả những lời khuyên bạn cần và tất cả các cách để thực hiện lời khuyên đó. Chỉ cần lắng nghe kỹ và làm theo những bản năng bạn có khi còn nhỏ – kết nối, vui chơi, sáng tạo và yêu thương. Khi bạn có thể lắng nghe Ngài, khi bạn có thể chấp nhận Ngài là nhà chức trách duy nhất, bạn sẽ có thể sống theo mục đích tâm hồn của bạn.
Bạn hãy làm bài kiểm tra ở trang sau. Một lần nữa, hãy hoàn toàn trung thực và cởi mở. Dối trá sẽ làm bạn chệch hướng khỏi tâm hồn và mục đích của tâm hồn! Một khi bạn nhìn nhận được cách mà những sự thật sai lầm được truyền lại cho bạn bởi những người gọi là chính quyền, chúng ta sẽ tìm ra cách để hoàn tác điều đó. Đúng vậy, bạn có một việc phải làm trong cuộc đời và nó bắt đầu ngay bây giờ, ở đây, vào chính thời điểm này!
____________________________________________
TÌM KIẾM LINH HỒN PHẦN I: LÀM THẾ NÀO MÀ TÔI ĐẾN ĐƯỢC ĐÂY?
1. Ai là người có quyền mạnh nhất trong gia đình gốc của bạn? Mẹ, cha, ông bà, cha mẹ nuôi, cha mẹ kế?
2. Họ chỉ đạo bạn vô điều kiện hay bằng sự đe dọa và sợ hãi? (Nếu bạn không làm …… thì
bạn không thể có ……!)
3. Liệt kê càng nhiều chỉ thị mà nhân vật có thẩm quyền này đưa ra cho bạn càng tốt mà bạn có thể nhớ được.
4. Bạn hoặc gia đình bạn có phải là thành viên của một tôn giáo có tổ chức không? Hãy liệt kê những quy tắc sống mà bạn tuân theo, là những gì bạn học được từ tôn giáo có tổ chức đó.
5. Ngoài tôn giáo, bạn và gia đình bạn còn tham gia những nhóm nào? Nữ hướng đạo? Các bữa tiệc ở khu phố? Câu lạc bộ làm vườn hữu cơ? Liệt kê các quy tắc đã được trao xuống cho bạn từ người cầm quyền trong những nhóm đó.
6. Gia đình bạn có thuộc nhóm dân tộc thiểu số hoặc văn hóa nào không? Liệt kê các quy tắc bạn đã học được từ những nhóm dân tộc hoặc văn hóa này.
7. Ở trường bạn đã tin lời ai? Giáo viên? Các bạn học cùng? Hiệu trưởng? Huấn luyện viên? Liệt kê các quy tắc sống bạn tuân theo mà bạn đã học được từ bất kỳ nhân vật nào ở trường.
8. Bạn cảm thấy mình tin tưởng hoặc tiếp thu những thông điệp nào từ các phương tiện truyền thông? Điều này có thể từ phim, chương trình truyền hình, tạp chí, quảng cáo, internet, bảng quảng cáo và thậm chí cả những sản phẩm đóng gói và đặt ở trên kệ hàng.
____________________________________________
Trước khi chúng ta chuyển sang phần thứ hai của bài kiểm tra, hãy đọc qua những trả lời một cách cẩn thận. Lấy ra một tờ giấy riêng và sắp xếp các câu trả lời thành bốn loại:
1. Khiến tôi cảm thấy tồi tệ về hành động và việc làm của mình.
2. Khiến tôi cảm thấy tồi tệ về cơ thể, khuôn mặt, trí thông minh hoặc kỹ năng của mình.
3. Khiến tôi cảm thấy hài lòng về bản thân.
4. Tôi tin điều đó và vẫn sống cho đến ngày nay.
Lưu ý rằng có thể có nhiều quy tắc phù hợp với hai loại: chúng khiến bạn cảm thấy tồi tệ và hiện bạn vẫn đang thực hiện những quy tắc đó, hoặc chúng giúp bạn cảm thấy dễ chịu và bạn hiện vẫn đang thực hiện những quy tắc đó.
Sau khi các quy tắc được sắp xếp thành các danh mục, hãy đánh dấu hoặc gạch chân các quy tắc chi phối nhiều nhất đến suy nghĩ của bạn hoặc quyết định cách bạn sống cuộc sống của mình hiện nay.
Để làm cho vấn đề dễ dàng hơn, Phần II của bài kiểm tra chỉ liên quan đến những câu trả lời đã được đánh dấu này.
_________________________________________
TÌM KIẾM LINH HỒN PHẦN II: CAN ĐẢM ĐỐI DIỆN VỚI SỰ THẬT
1. Các quy tắc đến từ bất kỳ cơ quan có thẩm quyền nào có dẫn dắt bạn đến với công việc hay sự nghiệp hiện tại của bạn không?
2. Đây có phải là công việc hay nghề nghiệp mà bạn mong muốn không?
3. Có bất kỳ quy tắc nào dẫn bạn đến mối quan hệ hoặc định hướng giới tính hiện tại của bạn không?
4. Đây có phải là mối quan hệ hay định hướng mà bạn mong muốn?
5. Bạn có sống ở một khu vực địa lý, giao tiếp với các nhóm nhất định hoặc thuộc một số nhóm nhất định bởi vì người cầm quyền của bạn quy định như thế hay không?
6. Đây có phải là nơi bạn thực sự muốn sống? Đây có phải là những nhóm mà bạn muốn dành thời gian của bạn cho họ hay không?
7. Bạn đã bao giờ mua sản phẩm, quần áo, thuốc men vì bạn cảm thấy mình sẽ không trong tình trạng tốt nhất nếu không mua chúng?
____________________________________________
Bây giờ hãy xem các câu trả lời ở trên và đánh số 1, 2, 3. Đặt số 1 vào bất cứ điều gì là thứ chính xác bạn muốn: công việc của bạn, vợ/chồng bạn, việc bạn là một thành viên trong nhà thờ của bạn. Đặt số 2 cho bất cứ điều gì mang tính trung lập trong cuộc sống của bạn – bạn có thể duy trì nó hoặc bỏ nó đi. Đặt số 3 cho bất cứ điều gì không phù hợp với người bạn thực sự muốn trở thành, hoặc bạn cảm thấy mình là ai, sâu bên trong. Phần III của bài kiểm tra liên quan đến mọi thứ bạn đánh số 3 và có thể một số thứ bạn đánh số 2.
____________________________________________
TÌM KIẾM LINH HỒN PHẦN III
1. Liệt kê những cách thức mà con người bên trong, con người thật của bạn, mâu thuẫn với từng điều bạn đã đánh số 3.
2. Liệt kê các quy tắc bạn đã tuân theo từ những nhà cầm quyền khiến bạn buộc phải duy trì các mục được đánh số 3.
3. Hãy tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu bạn phớt lờ các quy tắc của họ, phớt lờ cái gọi quyền lực, và thay vào đó đáp lại lời gọi từ một Quyền Lực Cao Hơn (là động lực bên trong tâm hồn bạn, bắt đầu như một lời thì thầm vào tai bạn, nhưng đột nhiên trở thành một tiếng gầm lớn)?
____________________________________________
Đúng. Bạn sẽ được tự do.
Tự do đích thực, như Tiến sĩ Martin Luther King Jr. đã chỉ cho chúng ta, chỉ có thể tồn tại bên ngoài sự ràng buộc được đặt ra bởi người khác. Bạn không phải là người mà những người có thẩm quyền trong cuộc sống đã quyết định bạn là ai. Bạn là người hoàn hảo, thuần khiết, trong sáng, là người luôn hoàn hảo và vẫn như vậy cho đến bây giờ. Mục tiêu của bạn là quan sát lại các quy tắc, những giới hạn và những nhãn dán mà người khác đặt lên bạn và lắng nghe quyền lực duy nhất, Thượng Đế.
Nếu bạn khó hình dung ra cách làm thế nào để thấy được toàn bộ những nhãn hiệu và kỳ vọng người khác đặt vào bạn, hãy quan sát Tiến sĩ Martin Luther King Jr. Bây giờ có thể dễ dàng nhận thấy rằng vào năm 1955, khi ông lãnh đạo Montgomery, Alabama, với chiến dịch tẩy chay xe buýt, ông đã làm điều rất đúng đắn. Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu ông nghe theo những nhà cầm quyền thời đó? Điều gì sẽ xảy ra nếu ông nghe theo các chính trị gia, những đạo luật họ ban hành, và những người tuân theo, tin tưởng, và thực thi những luật đó? Bang Alabama đã chính thức tuyên bố rằng người da đen thua kém người da trắng. Nếu Tiến sĩ King và những người khác đã sống với những quy tắc đó, sống với quyền lực đó, tin tưởng vào nó, họ phủ nhận toàn bộ mục đích của linh hồn, trung tâm tinh thần của họ, những tiếng gầm bên trong linh hồn họ, những quy luật tinh thần của Đấng Thiêng Liêng vốn là sự thật và không thể bác bỏ.
Tôi không muốn so sánh cuộc đời của bất kỳ ai với cuộc đời của Tiến sĩ King, hay so sánh cuộc đời của bất kỳ người da trắng nào với cuộc đời của một người da đen ở miền Nam Hoa Kỳ sống dưới thời Jim Crow. Nhưng tôi muốn bạn hiểu và thấy rõ một động lực sai lầm trong cuộc sống của bạn, đó là quan điểm cho rằng những người có quyền lực là những người biết những gì tốt nhất cho cuộc sống của bạn. Họ đã không như vậy và họ thực sự không như vậy.
Chỉ có hai cơ quan có thẩm quyền thực sự, mặc dù trên thực tế họ là một và giống nhau: đó là Bạn và Vũ trụ, hay Thượng Đế. Nhưng bởi vì bạn không thể tách rời khỏi Thượng Đế, bạn cũng là một phần của Ngài. Nếu Ngài là bầu trời, bạn là những vì sao. Nếu Ngài là đại dương thì bạn là một chú cá nhỏ. Bạn không thể tồn tại nếu không có Ngài. Khi bạn ở với Ngài, bạn như cá về với nước, bạn ở nơi hoàn hảo, sống với con người thật của bạn, với mục đích linh hồn bạn. Đưa chú cá ra khỏi biển giống như đưa một người rời xa vòng tay Ngài.
Hãy nghĩ về những điều khiến bạn cảm thấy hoàn toàn phù hợp với bản thân. Những hành động đưa bạn vào một nơi gọi là dòng chảy, một trạng thái hoàn hảo, là khi những tiếng nói chỉ trích trong đầu bạn – của chính bạn và của những người được gọi là chính quyền – hoàn toàn im lặng để bạn tồn tại trong khoảnh khắc tuyệt vời của sự hợp nhất linh hồn. Đây chính là những khoảnh khắc khi bạn kết nối với Thượng Đế, khi bạn là chú cá về với nước. Những khoảnh khắc này chỉ đến khi bạn hoàn toàn chân thực và thành thật với chính mình, với con người thật của bạn.
Một cái tôi giả tạo, giả vờ như bạn cảm thấy hoặc tin vào những điều bạn không cảm thấy hoặc tin tưởng, sẽ lấy đi một nguồn năng lượng khổng lồ khiến bạn xa rời con người đích thực của mình; nó khiến bạn rời xa Thượng Đế và mục đích linh hồn của bạn. Bạn đã từng tham dự một bữa tiệc tối vô cùng nhàm chán nơi bạn ngồi bên cạnh một người đã kể những câu chuyện không thể chịu nổi về cuộc gặp mặt gia đình của họ – những câu chuyện liên quan đến những người bạn chưa bao giờ gặp và sẽ không bao giờ gặp?
Gần đây tại một bữa tiệc tối, tôi được ngồi cạnh người đàn ông tử tế nhất có nụ cười tuyệt vời. À, ông ấy cũng có một trong những chiếc ví đựng ảnh, bạn có thể lật qua lật lại một album ảnh thu nhỏ. Ông ấy có bốn đứa cháu, có rất nhiều hình ảnh để lướt qua. Tôi không nói những đứa trẻ này không dễ thương. Chúng thực sự rất đáng yêu! Nhưng tôi không biết chúng, tôi sẽ không bao giờ gặp chúng, và, theo một cách nào đó, chúng trông giống như tất cả những đứa trẻ khác – dễ thương và hoàn hảo, theo cách mà Thượng Đế đã tạo ra chúng.
Tôi hiểu người đàn ông này là một ông nội đầy tự hào và tôi không có vấn đề gì khi ngắm nhìn những bức ảnh gia đình của ông ấy, nhưng đến lúc ông ta kể cho tôi nghe câu chuyện về lịch học ở trường của một đứa trẻ, và khi nào cậu ấy có giờ học toán và khi nào thì cậu có lớp học tiếng Anh, đây là điểm kết thúc đối với tôi. Tôi đã sử dụng lối thoát “gọi điện cho một người bạn” của tôi và giả vờ chạy vào phòng tắm để thực hiện một cuộc gọi khẩn cấp. Trong những khoảnh khắc như thế, khi bạn không thể là con người thật của bạn (con người thật của tôi khi đó buồn chán và không hề quan tâm chút nào, khi tôi phải giả vờ như vậy!), bạn đang bị cạn kiệt năng lượng, mục đích, sinh lực. Bạn là một con cá trôi trên bến tàu. Bây giờ hãy tưởng tượng cả một cuộc đời như thế. Có thể bạn cảm thấy như thể cả cuộc đời bạn là như vậy – một bữa tiệc tối bất tận, phải mỉm cười trong những cuộc trò chuyện vô nghĩa để trở nên lịch sự. Cuộc sống đó, nơi bạn kìm nén tinh thần thực sự của bạn, linh hồn của bạn, nội tâm thiêng liêng của bạn, không cho phép bạn tỏa sáng như những vì sao trên bầu trời. Hoặc bơi như cá dưới biển. Trên thực tế, nó kìm nén tất cả những điều đó, nén nó lại, che đậy nó bằng những lớp phủ bụi bặm.
Vì vậy, bây giờ tôi đang nói với bạn: Dừng lại! Đừng trở thành cái tôi giả tạo của bạn nữa. Ngừng sống một cuộc đời giả dối.
Tôi có thể nghe thấy bạn hỏi tôi làm thế nào bạn có thể thay đổi cuộc sống của mình để bạn sống trong dòng chảy. Câu trả lời là khác nhau đối với mỗi người. Bạn phải rời bỏ công việc? Rời bỏ một mối quan hệ? Bắt đầu một công việc mới? Tiếp cận lại mối quan hệ bạn đang ở? Bạn có nên nuôi dạy con khác đi không? Nếu bạn giống tôi, bạn chắc chắn đã từng nghe thấy những lời phát ra từ miệng mình khi mắng mỏ con bạn giống hệt những lời mà mẹ của bạn đã nói với bạn. Thật kinh khủng khi thấy mình là một người khác, phải không? Lý do điều đó đáng sợ không phải vì bố mẹ bạn quá tệ – rất có thể họ đã làm tốt nhất những gì họ biết. Thật kinh khủng vì lúc đó bạn nhận ra rằng bạn không phải là con người thật của mình. Bạn chỉ đang luyện tập, làm việc một cách không tự nhiên để giữ cho những ngôn từ ấy tồn tại, và duy trì những quy tắc và ý tưởng không hề đúng với bạn, mà chỉ đơn giản chúng có bên trong bạn bởi vì chúng đã được người khác đặt vào đó. Công việc cần thiết phải tiến hành để quay trở lại với con người thật, ban đầu của bạn là khác nhau đối với mỗi người.
Được rồi, được rồi, bây giờ bạn đang hét vào mặt tôi! Bạn đang nói, Kim! Làm thế nào tôi có thể trả tiền thế chấp nếu tôi bỏ công việc nhân viên ngân hàng và dành cả ngày làm việc với chiếc bàn xoay bằng đá trong gara của tôi để làm đồ gốm? Bởi vì đó là nơi tôi đang ở trong dòng chảy. Đó là nơi mà tôi – chú cá – về với nước.
Hãy quay lại một chút. Tôi cần giải thích về nền tảng của bạn – tôi cần bạn biết điều gì đang hỗ trợ bạn trong hành trình tìm kiếm mục đích linh hồn của bạn.
Hãy biết điều này: Linh hồn của Thượng Đế cư ngụ trong bạn và bạn ở trong đó.
(Hãy nhớ những con cá ở đại dương, và những vì sao trên bầu trời.) Tất cả chúng ta đều được kết nối với tinh thần này, được kết nối với Tâm thức Vũ trụ – tâm trí này là Ý thức của Thượng Đế. Ý thức này có tất cả các câu trả lời mà bạn đang tìm kiếm, thậm chí cả câu trả lời cho việc làm thế nào bạn có thể bỏ việc ở ngân hàng và dành thời gian cả ngày làm đồ gốm. Giống như Trái Đất biết quay mỗi ngày, mang lại cho chúng ta bình minh và hoàng hôn tuyệt đẹp; giống như thủy triều biết dâng lên và rút xuống từng ngày. Cũng như vậy, chúng ta biết cách thể hiện bản thân một cách tự nhiên và dễ dàng thông qua những hoạt động sáng tạo và những trải nghiệm của cơ thể vật lý. Nói cách khác, thông qua bất cứ điều gì được điều khiển bởi tâm hồn chúng ta chứ không phải bởi các quy tắc và luật lệ buộc chúng ta phải tuân theo, chúng ta biết chính xác phải làm gì.
Có thể điều này sẽ giúp bạn hiểu làm thế nào để trở về con người thật của mình: hãy hình dung một con bướm màu xanh xinh đẹp với những chấm bi màu vàng. Bây giờ hãy hình dung nó bay từ hoa này sang hoa khác trên bụi cây. Nó dập dờn bay trong không trung như chẳng hề có một mối bận tâm nào khác. Nó không có 50 suy nghĩ về 150 việc mà nó cần làm hôm nay trước khi rời một bông hoa để đến với bông hoa tiếp theo. Nó cũng không cần phân tích khoảng cách giữa những bông hoa, trong khi đang lo lắng về thời gian để đến được bông hoa đỏ đối diện với bông hoa màu vàng ở góc bên kia. Nó chỉ bay lên và làm việc nó cần làm. Nó biết mình sẽ sớm hạ cánh an toàn trên một bông hoa khác. Sự tự tin của con bướm khi bay đến những bông hoa không phải do niềm tin rằng bông hoa sẽ nâng đỡ nó, mà đúng hơn là niềm tin mà nó đặt vào đôi cánh của chính mình.
Bây giờ, bạn có thể đang hỏi, Kim, làm sao bạn có thể so sánh tôi – một người mẹ, người bị mắc kẹt vì tắc đường và bây giờ đang rất vội vã về nhà để chuẩn bị một bữa tối tươm tất trước khi những đứa con của tôi đi chơi thể thao về nhà – với một con bướm đang bay thế? Tôi sẽ cho bạn biết chính xác như thế nào. Bạn, tôi, con bướm đó, tất cả chúng ta đều là những sáng tạo đẹp đẽ và thiêng liêng của Thượng Đế. Sự khác biệt duy nhất giữa chúng ta và con bướm, là con bướm đã sống sót sau cuộc đấu tranh để thoát ra khỏi cái kén, tiếp tục cuộc sống của mình một cách duyên dáng mà không có sự can thiệp của bản ngã.
Khi bạn loại bỏ cái tôi, bạn loại bỏ mọi thứ dẫn dắt bạn rời xa khỏi mục đích linh hồn của bạn. Không còn bản ngã, con bướm không lo lắng về việc bông hoa tiếp theo có vững chãi hay không, hay việc không đậu đúng bông hoa, hoặc khả năng hôm nay nó không tìm đủ số lượng bông hoa. Cái tôi, dựa trên nỗi sợ hãi, tất cả là về nhận thức: những ý tưởng về thành công và thất bại, sợ không đạt được kỳ vọng và bị sỉ nhục. Không có cái bản ngã nữa, bạn sẽ đi tìm bông hoa! Bạn đi bằng trái tim, bằng linh hồn của bạn! (Vào những chương sau, chúng ta sẽ khám phá sâu hơn những vấn đề do bản ngã tạo ra).
Chúng ta có thể sống với mục đích giản đơn và thanh khiết giống như con bướm đậu trên bông hoa này rồi đến bông hoa tiếp theo. Bạn thấy đấy, Vũ trụ trao cho mỗi người chúng ta một bản đồ chỉ đường, cho thấy con đường dễ dàng nhất để định hướng cuộc sống trần thế của bạn – cuộc sống bạn đã chọn để vượt qua vỏ kén của loài người. Với tự do ý chí trong cuộc chơi, việc bạn có đi theo bản đồ này hay không là do bạn. Một số bạn có thể đi trên một con đường ít người đi, một số sẽ đi theo con đường với những cảnh đẹp, những người khác sẽ chọn một con đường dài, những người khác có thể đi vòng qua những đường hầm tối tăm và trên những con đường đầy sỏi đá, không trải nhựa. Cho dù bạn chọn con đường nào, bạn cũng sẽ đến nơi đã được thỏa thuận bởi bạn và Trí Tuệ Thiêng Liêng trước khi bạn được sinh ra.
Vâng, bạn và Thượng Đế đã làm việc song song, cùng với Hội Đồng Ánh Sáng (những thiên thần và người hướng dẫn của bạn), để quyết định khi nào, ở đâu và tại sao bạn nên cư trú trong một cơ thể trong chiều kích 3D này, Trái Đất, vào thời điểm hiện tại. Thật khó để bạn có thể nhớ được thỏa thuận này bạn đã lập với Thượng Đế bởi vì bạn không thể nhìn thấy Ngài theo cách bạn có thể nhìn thấy cha mẹ mình, giáo viên và những người khác mà bạn tin là người cầm quyền. Nhưng, tôi đảm bảo, nếu bạn nhắm mắt lại và đặt tay lên trái tim mình, bạn sẽ cảm nhận được sự hiện diện của Thượng Đế. Bạn sẽ cảm nhận được sự kết nối mãnh liệt với Đấng Thiêng Liêng. Bạn sẽ thấy rằng bạn không bao giờ cô đơn.
Đôi khi chúng ta phải ngừng suy nghĩ, lý luận và thắc mắc để trở lại với con người thật của chúng ta. Đôi khi chúng ta chỉ cần ngồi và cảm nhận sự thật bên trong chúng ta.
Tôi chắc rằng bạn vẫn đang thắc mắc làm thế nào bạn có thể theo đuổi đam mê của mình trong khi vẫn có thể thanh toán các hóa đơn. Khi xác định bước đi tiếp theo nên làm gì – dù bạn nên nghỉ việc, thay đổi công việc hay thực hiện bước chuyển tiếp trong sự nghiệp của mình – bạn cần bắt đầu bằng cách xua đuổi tiếng nói của những người được gọi là chính quyền trong đầu bạn. Vậy nên hãy loại bỏ giọng nói của mẹ bạn đi, rằng bạn phải may mắn lắm mới có được những chế độ phúc lợi chăm sóc sức khoẻ tốt đến thế; xua đuổi ý tưởng của bố bạn về sự an toàn và khoản lương hưu bắt buộc của bạn; xua đuổi những lời nói của chị gái bạn, rằng bạn đang có khung thời gian làm việc thật lý tưởng; và xua đuổi sự mong đợi của chồng bạn, rằng bạn cần rời văn phòng lúc 5 giờ chiều, sớm hơn hai tiếng trước khi anh ta rời văn phòng, để bạn có đủ thời gian về nhà và nấu bữa tối.
Một khi bạn đã bịt miệng chính quyền, hãy đào sâu vào bên trong mình và cảm nhận sự lựa chọn nghề nghiệp nào sẽ khiến trái tim bạn hoan ca. Lưu ý tôi nói hãy cảm nhận, không phải là suy nghĩ. Trí óc logic có thể đánh lừa bạn tin vào rằng thay vì trở thành một giao dịch viên ngân hàng, bạn nên chọn một nghề nghiệp khác mang lại thu nhập cao hơn. Những suy nghĩ như thế không xuất phát từ tâm hồn bạn và không phù hợp với mục đích linh hồn của bạn. Bạn phải thoát khỏi tư duy thúc đẩy bạn đưa ra quyết định dựa trên những kỳ vọng của người khác đối với bạn, vấn đề tài chính, sự an toàn hoặc bản ngã. Hãy nhớ khi tôi yêu cầu bạn cảm nhận: Điều gì khiến cho trái tim bạn hoan ca? Bạn say mê điều gì?
Việc chúng ta chỉ làm những gì được cho là an toàn dựa trên những điều kiện mà chúng ta có, đã trở thành bản chất thứ cấp (second nature) của chúng ta. Lưu ý rằng tôi nói rằng bản chất thứ cấp chứ không phải bản chất tự nhiên của con người. Những lựa chọn do bản chất thứ cấp đưa ra đều bắt nguồn từ những điều kiện trong quá khứ của chúng ta, những “bài học” chúng ta học được từ những người mà chúng ta tin là những nhà cầm quyền. Bản chất con người là cái tôi mà bạn thể hiện khi còn nhỏ. Đó chính là bạn: hồn nhiên, sáng tạo, yêu thương, tin tưởng. Tôi đã vừa nói về sự trong sáng của tâm hồn trẻ thơ, nhưng bạn cũng có thể nhìn xa hơn nữa, đến thời còn bế ẵm. Hãy quan sát một em bé trước khi chúng biết đi hoặc biết nói. Chúng hoàn toàn tin tưởng, hoàn toàn yêu thương, hoàn toàn cởi mở với thế giới tinh thần. Tất cả khuynh hướng của chúng nuôi dưỡng mục đích linh hồn: tình yêu, sự gắn kết, ăn, ngủ, mỉm cười, v.v.
Nếu bạn gặp khó khăn trong việc lắng nghe tiếng nói của bản chất con người, nếu bạn đang nỗ lực tìm kiếm câu trả lời cho những thắc mắc của mình, đừng đánh mất niềm tin. Khi bạn không biết phải làm gì tiếp theo, thì đừng làm gì cả. Thật đấy. Không gì hết.
____________________________________________
TÌM KIẾM LINH HỒN
CON ĐƯỜNG DẪN ĐẾN “CÁI KHÔNG”
Được rồi, có thể bạn sẽ không tìm được con đường dẫn đến “cái không”. Có lẽ nó là một “cái gì đó”. Mọi người đều biết rằng cầu nguyện là một cách trò chuyện với Thượng Đế. Thông thường đó là cuộc trò chuyện một chiều được bạn điều khiển, cầu xin sự ưu ái của Ngài. Nhưng có thể bạn chưa biết rằng, thiền là cách lắng nghe và nhận được những câu trả lời, giải pháp trực tiếp từ Thượng Đế. Thiền rất dễ dàng, bạn có thể thực hành ngay, cho dù bạn ở đâu. Dưới đây là một cách thật dễ dàng để bắt đầu. Bạn hãy đọc những chỉ dẫn này, sau đó đặt cuốn sách này xuống và bắt đầu thực hiện:
1. Chọn một câu hỏi cụ thể mà bạn muốn được trả lời hoặc một chủ đề chung mà bạn cần tìm hiểu thêm.
2. Bạn có câu hỏi chưa? Bây giờ hãy ngồi im lặng. Hãy để mọi suy nghĩ đang xâm chiếm tâm trí của bạn trôi đi hết – bạn có thể xem chúng như những hình ảnh. Hãy để những hình ảnh này trôi đi như làn khói.
3. Tiếp theo, nhắm mắt lại và thở chậm và sâu, hít vào bằng mũi và thở ra qua miệng của bạn. Hãy làm điều này bảy lần, với tất cả sự tập trung, tất cả năng lượng tinh thần của bạn, chỉ tập trung vào hơi thở. Hãy thì thầm trong tâm trí, tôi đang hít vào, tôi đang thở ra…nếu điều này giúp ích cho bạn.
____________________________________________
Nếu bạn làm theo ba bước đơn giản đó, câu trả lời cho câu hỏi của bạn sẽ chảy vào tâm trí bạn. Đừng đoán già đoán non những gì bạn đã nhận được. Khuynh hướng tự nhiên bạn sẽ tin rằng bạn có một trí tưởng tượng phong phú, và câu trả lời bạn nhận đã được gợi lên từ tâm trí của chính bạn. Đây là vấn đề mà hầu hết học viên của tôi bị mắc kẹt. Họ không tin những câu trả lời họ nhận được là xác thực và đến từ một nguồn cao hơn. Hãy tin ở tôi – những câu trả lời như thế này chỉ đến khi bạn đang nhìn đi chỗ khác, khi bạn đang theo dõi hơi thở của mình và đặt tâm trí phân tích của bạn sang một bên. Đôi khi câu trả lời sẽ đến dưới dạng cảm giác hơn là suy nghĩ. Dù bạn nhận được câu trả lời của bạn bằng cách nào, bạn phải tin tưởng rằng những câu trả lời này đến trực tiếp từ trí tuệ cao hơn của linh hồn bạn.
Kế hoạch thiêng liêng của bạn đã được tải vào linh hồn bạn trước khi bạn được sinh ra. Nó đã được thiết lập sẵn cho bạn và đi kèm với một công tắc kích hoạt. Bây giờ bạn có thể nói đồng ý với kế hoạch đó, đồng ý với đứa trẻ bên trong bạn, người đã bắt đầu thực hiện kế hoạch đó nhưng đã bị làm chệch hướng. Thượng Đế đã ban cho bạn quyền được làm chủ cuộc sống của bạn. Và tôi sẽ chứng minh điều đó bằng cách nói rằng tôi, Kim Russo, tiếp xúc với thế giới linh hồn và hoàn toàn biết và hiểu rằng bạn, và Thượng Đế ở bên trong bạn, có quyền bật công tắc kích hoạt để bắt đầu cuộc sống và làm theo mục đích linh hồn của bạn. Đèn xanh bây giờ đã được bật. Sẵn sàng? Vào vị trí? Đi thôi nào!
Bạn thấy không? Điều đó thật dễ dàng! Bây giờ bạn là nhà cầm quyền của chính mình, bạn hiểu rằng bạn là một với Thượng Đế; bạn đã kích hoạt công tắc đó, nó sẽ dẫn bạn đến mục đích linh hồn của bạn. Tất cả những gì bạn phải làm là tiếp tục hành động.
Không nhanh như vậy đâu bạn ơi – đừng vội bỏ việc nhé! Hãy cho Vũ trụ một cơ hội để hồi đáp lại quyết định của các bạn, để tạo ra sự thay đổi. Tôi cần phải nhắc nhở các bạn rằng: suy nghĩ cho rằng chúng ta biết được đâu là con đường tốt nhất để có thể đạt được những kết quả mà chúng ta mong muốn có thể chính là một cách khác mà những người được cho là nhà cầm quyền đang thao túng chúng ta. Phải, với tự do ý chí, bạn đưa ra những quyết định để cho phép bạn trở thành nhà cầm quyền của chính mình. Thêm vào đó, mặc dù bạn chưa bao giờ bị tách biệt khỏi Nguồn Thiêng Liêng, cho đến khi bạn biết cách lắng nghe linh hồn mình, nhưng hầu hết các chỉ dẫn bạn nhận được đều do cái bản ngã, cái tôi giả của bạn điều khiển. Khi chúng ta cho rằng chúng ta biết điều gì đó sẽ xảy ra khi nào và như thế nào, chúng ta thường tự đặt mình vào sự thất bại và nỗi thất vọng.
____________________________________________
TÌM KIẾM LINH HỒN
BẠN MONG MUỐN ĐIỀU GÌ SẼ NHẬN VỀ ĐIỀU ĐÓ
Khi linh hồn bạn khao khát sự thay đổi, đến mức bạn cảm thấy khó thở, thay vì buộc bạn phải thay đổi hoàn cảnh hiện tại, hãy cố gắng đừng bốc đồng bằng cách nhảy vào bằng cả hai chân. Có một số bước cần thiết thực hiện trước khi bạn tiếp tục (xem danh sách ở trang sau). Cách hành động tốt nhất để loại bỏ khả năng cái tôi của bạn làm hỏng mọi thứ là gửi đi thông điệp tới Vũ trụ, giống như bạn sẽ gửi thông báo đầy đủ cho sếp của mình trước khi bạn nghỉ việc. Rất có thể những suy nghĩ về sự thay đổi đã quẩn quanh bạn một thời gian, nhưng có thể bạn chưa biết phải tiếp tục như thế nào. Luôn yêu cầu Vũ trụ gửi những thay đổi phù hợp với lợi ích cao nhất của linh hồn bạn, cũng như linh hồn của mọi người xung quanh bạn. Bằng cách thực hiện các bước được liệt kê dưới đây, giống như một thỏi nam châm cực mạnh, bạn sẽ thu hút được năng lượng tốt nhất có thể để kích hoạt quá trình chuyển đổi rất đỗi cần thiết đối với bạn:
1. Đặt ra ý định của bạn một cách rõ ràng và có chủ ý về những gì bạn muốn, cần hoặc mong đợi. Tập trung vào những kỳ vọng của bạn, tuy nhiên hãy bỏ đi những kỳ vọng về việc bạn tin rằng mọi thứ sẽ được mở ra hay xảy đến như thế nào.
2. Viết nó ra thật cụ thể và mang tính mô tả. Điều này sẽ giúp bạn hiểu chính xác bạn muốn gì. Tương tự như khi bạn đặt hàng trên mạng một đôi giày tuyệt vời bạn mong muốn, bạn phải cẩn thận đưa vào số mẫu, kích thước, màu sắc, v.v. Nói cách khác, Vũ trụ cung cấp chính xác những gì bạn đặt hàng. Lập danh sách là một cách hay để giúp bạn loại bỏ những mảnh vụn của suy nghĩ lộn xộn để bạn có thể xác định được nhu cầu của mình.
3. Đọc to những gì bạn đã viết. Điều này sẽ giúp bạn xác nhận lại nhu cầu của mình với bản thân và với Vũ trụ. Nhưng quan trọng nhất, hãy cởi mở đón nhận mọi thứ mà bạn đã yêu cầu. Đừng để nỗi sợ hãi cản đường bạn – đặc biệt là nỗi sợ thay đổi.
4. Hãy thuận theo thời gian và cách làm của Thượng Đế. Khi Vũ trụ đã sẵn sàng để thực hiện tốt việc giao hàng, xin lưu ý rằng rất có thể có nhiều bộ phận chuyển động xảy ra ở hậu trường, trước tiên phải được sắp xếp lại và điều chỉnh lại, một số trong đó bạn có thể không bao giờ biết được. Hãy cố gắng hiểu, giống như một ván cờ, mỗi nước đi phải được tính toán xử lý cẩn thận cho đến khi tạo ra một con đường rộng mở và rõ ràng để mở ra nguồn năng lượng mới có thể hỗ trợ bạn đạt được kết quả mong muốn. Chỉ cần ngồi lại và kiên nhẫn chờ đợi, vì mọi thứ đều xảy ra vào thời điểm hoàn hảo của nó.
____________________________________________
Bạn có thể suy nghĩ về vấn đề này như sau: khi chúng ta đến một nhà hàng, chúng ta dừng lại ở quầy menu và quyết định xem chúng ta muốn gọi món gì. Khi chúng ta di chuyển đến quầy nhận hàng, chúng ta hy vọng rằng mọi thứ đều đã ở trong túi như chúng ta đã yêu cầu. Chúng ta không suy nghĩ nhiều về cách người đầu bếp chế biến món ăn, hoặc tự hỏi có bao nhiêu người xử lý tại chỗ để góp phần hoàn thành đơn hàng của chúng ta. Giống như khi chúng ta yêu cầu Vũ trụ một điều gì đó – nó giống như việc đặt hàng ở quầy menu. Thượng Đế, với tất cả trí tuệ vô hạn của Ngài, hoàn toàn được trang bị để giúp bạn hoàn thành kế hoạch chính xác của hợp đồng linh hồn. Thượng Đế sẽ mang lại kết quả bạn cần, nhưng kết quả đó khi nào được giao tới bạn và giao bằng cách nào sẽ phụ thuộc vào Ngài.
Đây là một điều cần nhớ: Vũ trụ luôn tìm kiếm sự cân bằng – sự cân bằng là một Quy luật thiêng liêng. Vì bạn là một phần của Vũ trụ nên mỗi mong muốn của bạn cần phải phù hợp với sự cân bằng của Vũ trụ. Khi bạn đòi hỏi điều gì đó, nó phải phục vụ mục đích cao nhất của linh hồn bạn và linh hồn của những người xung quanh bạn. Nếu bạn được trao thứ gì đó có thể tạo ra sự mất cân bằng trong Vũ trụ, sự tái cân bằng sẽ đến với bạn. Các bạn thân mến của tôi, đó chính là cách mà luật cân bằng hoạt động.
____________________________________________
BỘ CÔNG CỤ LINH HỒN
LÀ PHỤ HUYNH CỦA CHÍNH MÌNH
Bây giờ bạn biết rằng bạn có thể là nhà cầm quyền của riêng mình, bạn có thể áp dụng quyền hạn này cho bất kỳ lĩnh vực nào trong cuộc sống của bạn. Như tôi đã đề cập, nếu bạn nhìn vào những lĩnh vực bạn thành công nhất, rất có thể bạn đã nắm được quyền ở đó. Bây giờ là lúc để xác định những lĩnh vực trong cuộc sống mà bạn vẫn cảm thấy nỗi sợ hãi đang cản trở bạn trở thành chủ nhân của chính mình. Hãy hình dung mình đang ở giữa nơi/công việc/thế giới đó. Bây giờ hãy coi như bạn là cha mẹ của chính bạn – không phải cha mẹ bạn khi bạn còn nhỏ, hãy giả vờ rằng bạn là cha mẹ của bạn, và coi bạn như một đứa con riêng. Bạn hiểu khá rõ đứa trẻ bên trong mình và bạn hiểu người lớn bên trong bạn nữa. Và bạn biết mọi thứ bạn đã trải qua.
Bây giờ hãy nhắm mắt lại và tự hỏi bạn, cha mẹ bạn, nên làm gì để hướng dẫn và giúp đỡ đứa trẻ – bạn. Hãy lắng nghe Trí tuệ Thiêng Liêng nói về những gì bạn nghĩ về cuộc sống của mình bằng trực giác. Hãy để Trí tuệ Thiêng Liêng này dẫn dắt bạn. Hãy dịu dàng với đứa trẻ này, nói năng nhẹ nhàng, với lòng từ bi và yêu thương. Hãy để đứa trẻ này biết rằng chúng được an toàn cho dù chúng quyết định làm gì đi chăng nữa. Ở đây không có sự phán xét nào về cha mẹ – bạn hoặc đứa trẻ – bạn. Nhắc nhở đứa trẻ – bạn, rằng cách duy nhất để thất bại là không dám thử. Nhắc nhở đứa trẻ rằng điều bạn nghĩ là thất bại thực chất chỉ là một phần của quá trình phát triển và trưởng thành. Khi một người đạt được thành công lớn, hãy nhớ rằng anh ta đã thất bại rất nhiều, rất nhiều lần trước khi có được thành công này.
Khi bạn đang khuyên nhủ đứa trẻ, hãy dừng lại và đảm bảo rằng bạn không lặp lại một hệ thống niềm tin nào đó được dạy cho bạn bởi một người mà trước đây bạn tin là có người có thẩm quyền. Bây giờ bạn đã nắm bắt tốt hơn. Bạn biết rằng bạn và Thượng Đế là những người có thẩm quyền duy nhất. Rốt cuộc, không ai khác trên Trái Đất có thể là người được ủy nhiệm của bạn và làm thay bài kiểm tra – bài kiểm tra linh hồn – cho bạn.
Đừng quên rằng lời nói và suy nghĩ mang tần số rung động và trở thành thực tế. Vì vậy, hãy lựa chọn cả lời nói và suy nghĩ của bạn một cách cẩn thận.
Cuối cùng, hãy cho phép đứa trẻ buông bỏ những khuôn mẫu cũ để thực hiện những thay đổi. Ý thức của Thượng Đế vận hành theo những quy tắc khác nhau – những quy tắc sẽ có lợi cho đứa trẻ – là bạn, miễn là những ham muốn đó không gây ra đau đớn hay đau khổ. Nói một cách đơn giản, khi một linh hồn có ý định thực hiện những gì trong sạch và tốt đẹp cho tất cả những người có liên quan, Vũ trụ sẽ cùng góp sức để làm cho điều đó xảy ra.
Điều tuyệt vời ở những người tự làm phụ huynh của chính mình: họ luôn được kết nối. Miễn là bạn đang ở đó, họ cũng ở đó. Bất cứ khi nào bạn nghi ngờ hoặc cảm thấy lạc lõng, hãy để cho cha mẹ bên trong bạn được bộc lộ. Cùng với kết nối của bạn với Thượng Đế, cha mẹ bên trong sẽ luôn hướng bạn đến lối đi đúng đắn. Họ biết đường!