CHƯƠNG IV : TỪ HANFORD ĐẾN HOLLYWOOD
Khi số lượng các phiên làm việc của tôi tăng lên qua các năm, có điều trở nên rõ ràng rằng tôi buộc phải đưa ra một quyết định về việc làm gì với cuộc đời và tương lai của mình. Công việc bắt đầu từ một đam mê bán thời gian, mà tôi theo đuổi khi không đi học,này trở thành một cơ hội để làm nghề chuyên nghiệp toàn thời gian. Dường như không có đủ giờ trong một ngày để sắp xếp việc vừa đi học vừa làm các phiên đọc thông điệp. Dù đã cố gắng hết sức, điều này là một trò cân bằng không thể duy trì và không phải là con đường mà tôi nên chọn. Tuy nhiên, làm việc như một người “kênh dẫn” toàn thời gian là một quyết định lớn, nó ảnh hưởng tới nhiều vấn đề quan trọng của tôi.
Đến thời điểm này, tôi đã trở nên rất quen thuộc với những phương tiện truyền thông có uy tín. Tôi đã thấy đặc điểm sống và những thách thức đi kèm với nó. Tôi biết khả năng của mình đã đủ tốt, và tôi đã tự tin rằng mình có thể thực hiện các buổi đọc cho các nhóm lớn và tạo ra những kết nối linh hoạt, thậm chí trong tình hình căng thẳng như làm điều đó trong đám đông. Nhưng con đường sự nghiệp này là duy nhất. Nó đi kèm với những nghĩa vụ và kỳ vọng không giống với bất kỳ ngành nghề nào khác. Nó bắt bạn đối mặt với mọi loại ý kiến cộng đồng, tốt và xấu. Để thành công trong công việc này đòi hỏi bạn phải xây dựng sự nghiệp từ sự chú ý của báo chí, tầm nhìn và sự xuất hiện của bạn – theo sự thật và phải xem xét kĩ lưỡng. Trong khi John Edward thực hiện các phiên dẫn kênh của mình với sự khăng khăng về tính xác thực, tôi tự hỏi liệu tôi có thể tự tin đến mức đó để điều hướng các phiên làm việc của tôi một cách duyên dáng như vậy hay không. Với bất kỳ ai ở vị thế của tôi, đi học, tìm một công việc bình thường và sống một cuộc sống yên bình là điều hợp lý nhất.
Nhưng tôi biết rằng khả năng này không phải là để bỏ qua. Tôi không biết tại sao tôi lại trở thành người rất nhút nhát. Lúc đó, ngoài nói ở các phiên làm việc thì tôi, không có nhu cầu nói nhiều. Tôi đến lớp học ở trường đại học của mình mỗi ngày, ghi chú và hiếm khi đặt câu hỏi trong suốt bài giảng. Không phải là vì tôi không có câu hỏi; chỉ là tôi không bao giờ cảm thấy là đúng thời điểm để hỏi. Đây là một thói quen cũ từ thời trung học. Nó bắt nguồn từ những lần mà tôi là nạn nhân của việc bắt nạt học đường mà tôi đã trải qua vào thời điểm đó, điều đó khiến tôi cảm thấy hơi kinh hoàng—nhưng tôi nghĩ rằng ai cũng bị như vậy. Tôi vẫn đang đối mặt với những vấn đề đó và đấu tranh với những vấn đề về lòng tự trọng, điều này làm cho tôi cảm thấy mâu thuẫn về tương lai. Không phải là nghề điều dưỡng sẽ không tốt, suy cho cùng tôi và những sinh viên ở đây sẽ trở thành những y tá tương lai, thể hiện niềm đam mê, sự tận tụy và một lời kêu gọi chân thành đối với sự nghiệp.
Chỉ là nó không cảm thấy như là cuộc gọi của tôi.
Tôi không hề quên điều trớ trêu này – trong khi tôi có cái nhìn sâu sắc đáng kinh ngạc vào cuộc sống của người khác, tôi cảm thấy hoàn toàn thiếu quan điểm về bản thân. Tôi được những người lớn gấp 3 lần tuổi tôi thuê để đưa ra sự hướng dẫn, những thông điệp cho họ, nhưng tôi lại gặp khó khăn trong việc tìm ra hướng đi cho cuộc sống của chính mình. Đó là một sự việc khó chịu. Trong một phòng đầy những sinh viên mới nhập học và tôi cũng như hầu hết sinh viên ở đây đều mong muốn được hướng dẫn về cuộc sống tương lai. Đây không phải là một vấn đề tâm linh, mà nó là chung, nhưng tôi phải chịu thêm gánh nặng là phải có tất cả các câu trả lời.
Chúng ta đều sợ phải cam kết, chọn một ngành học sẽ dẫn đến một nghề nghiệp trọn đời. Điều gì xảy ra nếu chúng tôi chọn sai? Sự căng thẳng đó đủ để khiến ngay cả những người thông minh nhất cũng cảm thấy nghi ngờ về sự lựa chọn của mình. Đối với tôi, cuộc đấu tranh nội tâm trở nên khó khăn hơn khi sự kết hợp giữa việc học và làm phiên đọc thông điệp chiếm gần như mỗi giờ trong ngày của tôi. Một cách thực tế, tôi biết rằng việc duy trì trò cân bằng này cuối cùng sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến cả điểm số hoặc các buổi đọc của tôi. Nhưng tôi chưa sẵn sàng từ bỏ, cũng không sẵn lòng đưa ra quyết định ngay lập tức.
Tôi cố gắng học giữa mỗi lần thực hiện các phiên dẫn kênh, và tôi thường phải trả lời email từ khách hàng trong lớp giữa những giờ giải lao, thay vì ghi chép những phần học trên lớp. Gần như mỗi giờ không có ở trường là tôi dành cho việc thực hiện phiên trị liệu hoặc suy nghĩ về chúng. Một giải pháp cho số lượng yêu cầu tăng cao, tôi đã thậm chí còn suy nghĩ về việc thuê một thư ký để giúp đỡ việc sắp xếp lịch trình. Việc tuyển dụng một người đó là một trách nhiệm lớn, và điều đó có nghĩa là tôi sẽ phải tin tưởng vào một người khác với một nhiệm vụ mà chính tôi cũng gặp khó khăn khi thực hiện một cách hiệu quả. Tất cả những lời đồn về công việc của tôi hoàn toàn là truyền miệng, nhưng bằng cách nào đó, mọi người từ khắp nơi trên thế giới gửi email để tôi thực hiện phiên đọc thông điệp cho họ. Một trong số những câu chuyện đó đi kèm với câu chuyện mất mát sâu sắc và tuyệt vọng; những người khác chỉ hỏi khi nào và làm thế nào để họ có thể gặp lại nhau. Đến sự ngạc nhiên của tôi, tôi thường xuyên nhận ra rằng mọi người thường gửi kèm hình ảnh của người thân của họ, và cầu xin một phiên dẫn kênh để xác nhận rằng người thân của họ được yên bình trong cõi bên kia. Hàng loạt những câu chuyện bi thảm và những lời cầu xin trong tuyệt vọng làm tôi khó khăn trong việc xủ lý. Hầu như mỗi email tôi trả lời xong lại tiếp tục có 2 lá thư mới đến, tôi cảm thấy thật sự có lỗi vì không thể trả lời và giải quyết hết những lá thư của những khách hàng gửi tới tôi.
Dù sao đi nữa, tôi đã cố gắng hết sức. Mẹ tôi và tôi thường xuyên đi lại giữa Bắc và Nam California vào cuối tuần, để tôi có thể thực hiện các cuộc đọc cho khách hàng ở Los Angeles. Mặc dù đã qua sinh nhật lần thứ 16 của mình, nhưng tôi không quan tâm đến việc thi bằng lái xe. Ban đầu, điều đó là vì sự tiện lợi, vì mẹ và tôi thích dành thời gian cùng nhau. Nhưng theo thời gian trôi qua, tôi nhận ra rằng những tưởng tượng và cảm giác trực giác sẽ luôn xuất hiện trong suốt chuyến đi. Tôi biết rằng nếu tự mình lái xe đến những điểm hẹn, tôi sẽ đối mặt với nguy cơ bị phân tâm. Điều đó không tốt cho khách hàng, và cũng sẽ tồi tệ hơn cho những người lái xe khác trên đường!
Trong một chuyến đi đến Los Angeles vào cuối tuần, một người quản lý các nhân tài mà tôi được giới thiệu mời tôi tham gia một cuộc tìm kiếm tài năng. Ban đầu, ý tưởng này hoàn toàn bất ngờ. Tôi biết rằng tôi không được định sẵn để trở thành một diễn viên. Tôi vẫn còn nói nhỏ nhẹ, và khả năng hát hò của tôi chỉ giới hạn trong phòng tắm. Trình diễn khả năng của mình trên sân khấu trước những khán giả chứng kiến sự đời đãng ở Hollywood không phải là sở thích của tôi. Tôi thích thực hiện các buổi đọc một cách riêng tư. Ngoài ra, tôi sẽ là người “kênh dẫn” duy nhất trong một đám đông các tài năng sáng tạo điển hình hơn – liệu tôi có bị cười chê ra khỏi sân khấu không?
Khi tôi thức dậy vào buổi sáng của sự kiện, có một điều sâu thẳm bên trong tôi thúc đẩy tôi đi, chỉ để thử một lần. Cảm giác đó mạnh mẽ đến đủ để vượt qua sự sợ hãi và nhút nhát của tôi. Bằng cách nào đó, tôi biết rằng mình được sinh ra để ở đó. Tôi nuốt chửng nỗi nghi ngờ và bước qua lối vào của nhà hát chật hẹp, ghi tên mình vào danh sách thử giọng. Có khoảng sáu mươi ghế nhìn thấy dưới ánh đèn lờ mờ, và làm cho tôi ngạc nhiên (và thẹn thùng), tất cả họ là những người đại diện hoặc người quản lý, tất cả họ đều cầm clipboard và ghi chú về mỗi nghệ sĩ.
Ngồi sau cánh gà, tôi quan sát một nữ diễn viên đang chờ tới lượt thể hiện của mình. Những người muốn trở thành nhạc sĩ, diễn viên trẻ em và nhà thơ đều trình bày tốt nhất khả năng của mình trong những gì họ rõ ràng cảm thấy là một cơ hội “thành công hoặc thất bại” – cơ hội lớn của họ để được nhìn thấy bởi một người đại diện có thể thay đổi cuộc đời họ mãi mãi. Tôi ngưỡng mộ sự đam mê của họ, nhưng tôi không chia sẻ nó. Thực ra, tôi chỉ đang mong chờ sự kiện kết thúc. Tôi không cần một người đại diện, và một người quản lý toàn thời gian dường như là quá nhiều. Điều tôi thực sự cần chỉ là một người để giúp đỡ tôi lên lịch trình làm việc cho tôi là đủ.
Và trên hết, tôi nghĩ rằng tôi có thể tận dụng cơ hội này để chứng minh bản thân với một đám đông người khiến tôi cảm thấy sợ hãi. Sau tất cả, họ là những người nghi ngờ. Họ có lẽ đã chán và mong đợi sự thất vọng, so với những khách hàng nhiệt tình mà tôi đã quen thuộc ở cửa hàng. Tôi biết rằng thường tôi học được nhiều nhất khi tôi liều lĩnh. Khi đến lượt tôi, tôi triệu tập hết sự tự tin của mình và bước lên sân khấu. Ánh đèn chiếu vào mắt tôi, làm cho việc nhìn thấy khán giả trở nên khó khăn. Tôi nghe thấy tiếng rì rào yên bình. Ngay từ đầu, điều này đã cảm thấy rất khác biệt so với những gì tôi đã quen thuộc.
“Tôi tên là Tyler Henry, tôi đến từ Hanford, California,” tôi nói. “Và tôi là một người dẫn kênh.” Từ một góc tối của khán phòng, một giọng nam đã gọi ra: “Tại sao chúng ta lại quan tâm đến cỡ áo của bạn?”( một cách châm chọc anh ấy đang hỏi tại sao mọi người lại phải quan tâm dến khả năng của tôi)
Tôi cười nhạo cái cách châm chọc đó. Tôi giải thích rằng là một trung gian trực giác như một kên dẫn, tôi nhận được các tin nhắn thông điệp từ các linh hồn ở thế giới bên kia – may mắn thay, một tin nhắn như vậy bắt đầu được truyền đi vào lúc đó. Một tia sáng màu hồng bắt đầu từ góc tối bên phải của khán phòng, biểu tượng cho sự hiện diện của một người phụ nữ. Khi tôi căng thẳng tập trung vào dấu vết này, tâm trí tôi tràn ngập bởi một hình ảnh không thể ngờ đến: tiểu bang Virginia. Tôi chẳng bao giờ giỏi về địa lý, vì vậy việc tôi có thể nhận ra nó đã là một phép lạ nhỏ.
Tôi nói xuống phía dưới khán giả và thừa nhận rằng có hình ảnh một người mẹ mạnh mẽ đang hiện diện, và rằng cô ấy đang đề cập đến “Virginia.” Ngay lập tức, một phụ nữ có giọng đàn bà miền nam hét từ khán giả. “Tên dì của tôi là Virginia, và mẹ tôi đã qua đời.” Tôi tìm thấy cô ấy trong khán phòng, và khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau, tôi tự tin rằng mình đang trên đúng hướng. Đợi thêm những tia sáng, tôi bước đi trên sân khấu một cách căng thẳng.
Cảm giác áp lực bắt đầu tích tụ dưới xương ức. Tay tôi tự nhiên che kín khu vực ngực. Cố gắng không để mình mất bình tĩnh và tôi giải thích với người phụ nữ, “Cô ấy đang yêu cầu tôi xoa vùng dưới xương ức, và cô ấy đang chú ý đến khu vực này.” Tôi dừng lại.
Tiếp theo, tôi thấy một sợi ruy băng lướt qua không gian tâm trí của mình, biểu tượng của căn bệnh ung thư. Di chuyển cẩn thận, tôi thêm vào, “Nhưng cô ấy đang đặt nó trong bối cảnh của sức khỏe. Cô ấy đang ở bên cạnh bạn qua điều này.”
Nụ cười chậm rãi, ngượng ngùng của người phụ nữ khiến đôi mắt cô ấy nhăn lại. Cô kéo cổ áo xuống, tiết lộ một cổng truyền dịch hóa trị. Cô giải thích rằng đó là để điều trị cho căn bệnh ung thư tụy giai đoạn 4 của mình. Với hành động đơn này, cô đã khiến cho cả đám đông kinh ngạc và thì thầm với nhau.
Thêm nhiều hình ảnh tiếp tục xuất hiện, cùng với nhiều câu hỏi từ khán giả. Tôi đã và đang nhận được những thông điệp trực tiếp từ người thân của những người đại diện và những người quản lý kia. Khi những hình ảnh tăng lên, tôi thực sự không có đủ thời gian để xử lý hết được những thông điệp đang diễn ra ngày càng nhiều. Tôi chỉ có thể truyền đạt những tin nhắn thông điệp ngắn nhất, nhanh nhất, hiệu quả nhất có thể. Tuy nhiên tôi biết một số những người đó họ khá ngạc nhiên dù trước đó họ tỏ ra hoài nghi những gì đang diễn ra ở đây có thể là chiêu trò. Và với những người đó không ai quan tâm đến việc làm đại diện hay quản lý cho tôi. Họ chỉ đơn giản là tò mò. Trừ một người đàn ông cao lớn, già hơn, ngồi ở phía sau, nhìn một cách im lặng.
Tôi rời khỏi sân khấu và đi qua cửa sau. Tôi vẫn đang xử lý những gì vừa xảy ra, và tâm trí tôi đang rộn ràng với những hình ảnh dư âm. Tôi đã trên sân khấu gần một giờ. Tôi đã thu hút sự chú ý của họ, nhưng không một người đại diện nào muốn nói chuyện với tôi sau đó. Tôi chắc chắn rằng khả năng của tôi đã quá xa lạ để họ biết phải làm gì với tôi. Họ đã quen với những diễn viên. Hầu hết những người đó đều tạo cho tôi ấn tượng rằng họ thậm chí còn không có ý nghĩ nghiêm túc về những người dẫn kênh như tôi, ít nhất cho đến khi họ thấy tôi . . “biểu diễn”? Họ thậm chí không có từ nào để diễn tả cái tôi đã làm.
Tất cả, trừ một người. Khi tôi đi dọc con đường để thở phào, tôi gặp lại khuôn mặt quen thuộc của người đàn ông đã ngồi im lặng trong khán phòng. Với danh thiếp trong tay, anh tự giới thiệu là Ron, một nhà quảng cáo và quản lý cá nhân. Anh đã đại diện cho một số nhà tiên tri chuyên nghiệp trước đây, cũng như một số diễn viên và nhạc sĩ, suốt 40 năm nghề nghiệp của mình. Anh hỏi xem tôi có quan tâm đến việc có một người quản lý không, và mục tiêu của tôi là gì trong dài hạn.
Tôi nói với anh rằng thực sự thì tôi chỉ cần sự giúp đỡ với việc lên lịch. Ron mỉm cười. Anh nói rằng anh có thể làm được điều đó và hơn thế nữa. Anh khuyên tôi nên hẹn gặp anh, và trước khi tôi biết, Ron đã bắt đầu giới thiệu tôi cho bạn bè và đồng nghiệp chuyên nghiệp của anh ấy. Những cuộc họp rời rạc nhỏ lẻ đã trở thành các cuộc họp diễn ra hàng tuần, với Ron và một người mới cho phiên làm việc của tôi. Với lời đồn ngày càng lan truyền, người quản lý mới của tôi không chỉ giúp giảm bớt áp lực của việc lên lịch, mà còn giới thiệu tôi với những người sẽ thay đổi cuộc đời tôi trong một khoảng thời gian ngắn kỳ diệu.
Trong vài tuần đầu tiên, tôi dẫn kênh cho rất nhiều người, từ dàn diễn viên trong bộ phim Days of Our Lives đến các nhà sản xuất phim. Tôi cảm thấy sự nhút nhát của mình bắt đầu tan biến. Khi tôi thú nhận với Ron rằng tôi cảm thấy hơi sợ hãi trước những người này, anh ấy nhắc tôi rằng nhiều người trong số họ cũng sợ hãi trước tôi! Đúng là dù tôi đang trong phiên làm việc cho một giám đốc studio giàu có hoặc một diễn viên trẻ đam mê, họ đều chỉ là con người muốn kết nối. Tôi trở nên tốt hơn không chỉ trong việc diễn giải các tin nhắn mà còn trong việc truyền đạt chúng một cách nhạy cảm. Đối với bất kỳ ai đã trải qua một mất mát, kết nối với thế giới bên kia có thể là một trải nghiệm sâu sắc về cảm xúc, và nhiều trong số các khách hàng này không quen với việc cảm thấy mình như vậy.
Khi nhu cầu tăng lên ở Los Angeles, đặc biệt là ở Hollywood, tôi tìm thấy sự an ủi khi trở về nhà ở Hanford để có thời gian nghỉ ngơi cần thiết. Giữa công việc và học hành, gần như là không thể tìm thời gian để nghỉ ngơi. Tôi quyết định nghỉ một kỳ học. Ron đã sắp xếp thời gian đó, và nó nhanh chóng được đặt hết chỗ. Trước khi tôi biết được, tôi đã có hẹn từ hai đến tám phiên mỗi ngày, với thời lượng từ bốn mươi lăm đến chín mươi phút cho mỗi phiên. Đó là một lượng công việc lớn, nhưng tôi thực sự thích được trải nghiệm một số môi trường độc đáo, với những người cũng độc đáo như lối sống của họ.
Một người đàn ông như vậy đã được giới thiệu với tôi tại một buổi tiệc Giáng Sinh ở Beverly Hills. Michael là một nhà sản xuất và người thành công nổi tiếng trên truyền hình, ngẫu nhiên, đã quan tâm đến việc làm việc với một người dẫn kênh như tôi. Anh ta nói tất cả những gì anh ta đang thiếu, chỉ là một người dẫn kênh phù hợp. Anh đề xuất chúng tôi gặp nhau để thử nghiệm, và Ron đã sắp xếp thời gian cho anh vào cuối tuần sau.
Ban đầu, tôi không có kỳ vọng nhiều vào việc bạn sẽ làm việc ở Hollywood – bạn nghe nhiều về những cơ hội việc làm gọi là như vậy. Tuy nhiên, khi ngày hẹn tới gần, tôi cảm thấy có một cái gì đó may mắn trong không khí. Trước khi gặp Michael, chúng tôi có một phiên làm việc với một khách hàng khác. Khi tôi bước lên cầu thang của tòa nhà đi vào căn hộ của khách hàng, tôi thấy mình đang ở trong một không gian kỳ dị quen thuộc: đứng trên một mái nhà lớn được lát gạch hình bàn cờ với hai cấu trúc hình kim tự tháp. Cảm giác ớn lạnh chạy dọc lưng tôi; đây không chỉ là đơn giản. Đáng kinh ngạc như là âm thanh, tôi nhận ra những chi tiết này từ một giấc mơ tái hiện mà tôi từng có khi còn là một đứa trẻ. . . . Tôi chắc chắn rằng tôi đã đứng trên chiếc bàn cờ này, giữa hai tòa nhà hình kim tự tháp. Khi còn là một đứa trẻ, tôi chưa bao giờ nghi ngờ rằng giấc mơ này có tính trực giác. Tôi có những giấc mơ kỳ lạ, vô lý giống như mọi người khác – nhưng sự tương đồng ở đây là không thể phủ nhận
Khi tôi đang nói về nó, khách hàng của tôi đã ngắt lời với một từ duy nhất: “đồng bộ hóa.”
Đó là một ý tưởng vẫn khá mới đối với tôi, nhưng khách hàng đã đúng – nó mô tả tình hình của tôi khá tốt. Đồng bộ hóa là những sự kiện, tương tự như những sự trùng hợp, nhưng đóng vai trò như những thông điệp từ hướng dẫn hoặc người thân của một người. Những khoảnh khắc dường như ngẫu nhiên nhưng lại đúng lúc này có vai trò quan trọng trong việc thay đổi hướng đi của cuộc đời một người mãi mãi. Vào buổi chiều tôi rời khỏi ngôi nhà được lát gạch vuông đó để đi gặp Michael, rõ ràng là có một điều gì đó quan trọng đang diễn ra.
Michael sống trong một ngôi nhà lớn ở Laurel Canyon. Tôi được đưa đến đó và được tham gia bởi Ron và bố của tôi (người đã đi cùng tôi vào ngày hôm đó, để giúp tôi trong phần ký kết hợp đồng sau đó ). Tôi tự hào về bố của mình vì những bước tiến xa mà ông đã thực hiện. Ông đã thích nghi rất tốt, xét đến việc chỉ mới một năm trôi qua kể từ khi tôi trở thành một người dẫn kênh toàn thời gian. Trong một thời gian ngắn ông phải chấp nhận rất nhiều sự thật về con trai mình, . Tôi vẫn tự hỏi ông nghĩ gì về tất cả điều này.
Sau một phiên dẫn kênh đầy cảm xúc, Michael giới thiệu chúng tôi với đối tác kinh doanh của anh ấy. Tất cả chúng tôi cùng ngồi thảo luận một số ý tưởng để phát triển doanh nghiệp của tôi, bao gồm cả việc có thể đưa ra một chương trình truyền hình của riêng tôi . Có vẻ như bây giờ, điều đó có vẻ rõ ràng, nhưng vào thời điểm đó, không có gì giống như vậy trên sóng truyền hình, và cũng đã không có trong nhiều năm qua. Michael và đối tác của anh ta mô tả một số cách chúng ta có thể thực hiện chương trình sắp tới, bao gồm việc quay một số buổi đọc riêng tư của tôi. Trong điều ngạc nhiên nhất của tôi đó là bố tôi nói rằng ông tò mò muốn xem một số buổi quay này. Điều đó có ý nghĩa rất nhiều với tôi!
Việc mọi người thảo luận về khả năng đặc biệt của tôi một cách bình thường như vậy làm cho tôi cảm thấy rất thoải mái , sau nhiều năm bị kìm nén, che dấu. Có một điều tôi nhớ nhất là ngày hôm đó, Michael đã đề xuất tôi tổ chức một phiên nhận thông điệp cho một nhóm lớn tại nhà anh ấy, đầy đủ với “những người trong ngành giải trí” và bạn bè, tôi thậm chí còn không nhăn mày. Chỉ trong vài tháng, tôi đã trải qua một quãng thời gian từ không đến có. Tôi thấy mình phải điều chỉnh để thích nghi với một lối sống hoàn toàn khác biệt so với lối sống mà tôi từng trải qua.
Phiên làm việc diễn ra vài tuần sau đó. Tôi đã nhờ bố mẹ lái xe chở tôi lên những con đường uốn khúc đến các ngôi nhà tách biệt nhìn ra Los Angeles. Tôi nhớ rằng tôi mang theo một cuốn sổ ghi chú và mặc một chiếc áo blazer lớn hơn một cỡ. Tôi cố gắng tỏ ra tự tin. Thỏa thuận là tôi sẽ được tách biệt với những người tham dự khác, để tôi không biết tôi sẽ gặp hoặc nhận thông tin của ai. Đến thời điểm này, tôi đã quen với việc bị giữ trong bóng tối về khách hàng của mình trước một phiên làm việc. Đó là điều tôi yêu cầu. Không chỉ giúp giảm bớt sự hoài nghi của mọi người (vì tôi không thể “nghiên cứu” về những người tham dự), mà nó cũng cho phép tôi tránh phải tạo ra những cuộc trò chuyện vụn vặt khó xử. Tôi có rất nhiều lo lắng về mặt xã hội và không muốn phải làm quen với mọi người trước khi làm phiên dẫn kênh cho họ. Ngoài ra, tôi sẽ không bị thành kiến với bất kỳ suy nghĩ tiên định nào về họ, và tôi có thể dễ dàng tin tưởng vào cảm giác trực giác của mình hơn.
Khi Michael dẫn tôi đến căn phòng khác của căn nhà, tôi đã bất ngờ khi đi ngang qua một số lượng lớn người tham dự – nhiều hơn nhiều so với tôi dự định. Có rất nhiều người ở mọi độ tuổi, nghề nghiệp – đang chờ đợi nghe tin tức từ phía bên kia thế giới. Tôi giả định rằng họ cũng sẽ có những mức độ tin vào sự sống lại khác nhau, ít nhất là ban đầu. Khi tôi giải thích quy trình làm việc của mình, một số người lắng nghe một cách chăm chú trong khi những người khác dường như chỉ muốn tôi kết thúc nhanh chóng. Thật không may, tôi không thể làm điều đó, ngay cả khi tôi muốn. Giải thích quy trình làm việc là một phần thiết yếu của việc kết nối tiếp theo. Sau tất cả, nếu người nhận thông điệp không hiểu bối cảnh tại sao thông điệp đó đến, thì việc truyền tải điều này có ích gì? Vì lý do này, tôi luôn luôn giải thích rằng “giác quan thứ sáu” của tôi hoạt động thông qua năm giác quan khác. Tôi giải thích rằng tôi giống như một chú chó săn có khả năng trực giác: một khi tôi có một dấu hiệu cảm thấy vững chắc, tôi sẽ theo đuổi nó với hy vọng rằng khi tôi nói, những cảm giác bổ sung sẽ xuất hiện.
Khi ánh mắt của tôi quét qua những người ngồi phía dưới, tôi cố gắng xác định ai sẽ có thông tin trước. Cảm giác đến nhanh chóng và dữ dội. Một hình ảnh của một bà cụ mắc bệnh ung thư phổi xuất phát từ một trong số phụ nữ ngồi ở hàng đầu. Chỉ trong chốc lát, khi tôi bị cuốn theo hướng đó, năng lượng của một con chó – cụ thể là một con pit bull – truyền đến từ một hướng hoàn toàn khác (Tôi thường nhận được ấn tượng từ động vật!). Chỉ trong vài giây đầu tiên của phiên làm việc, và tôi đã bị kích thích quá mức. Tôi cố gắng xử lý mỗi hình ảnh một cách bình tĩnh, khi tôi ghép từng mảnh lại với nhau.
Bà cụ mắc bệnh ung thư phổi liên kết với người phụ nữ đang ngồi trước mặt tôi, nhưng không ai nhận làm chủ nhân của con pit bull trong mười phút tôi dành ra để nói về nó. Điều đó không phải lúc nào cũng là sự lựa chọn của tôi – tôi cảm thấy thực sự bị ép buộc phải tìm chủ nhân của con chó, hơn nữa tôi biết rằng việc nhận được những ấn tượng mới sẽ khó khăn hơn cho đến khi những thông điệp cũ được giải quyết. Thường thì, khi tôi truyền đạt một thông điệp cho ai đó đến chủ thể, linh hồn đó sẽ giải phóng không gian trong đầu của tôi để cho những linh hồn khác có thể đến gặp tôi. (Đó là lý do tại sao, khi bạn xem phiên đọc thông điệp của tôi, bạn sẽ thấy rằng tôi tập trung ít hơn vào những thông tin mà khách hàng hiểu được, và thay vào đó tập trung vào những điều khách hàng chưa thể hiểu ngay. Đôi khi, tôi thậm chí còn khuyến khích khách hàng nói chuyện với người thân để xác nhận; những thông điệp này thường trở nên rất sâu sắc, khi họ tìm được mục đích của nó!)
Tôi tiếp tục quét mắt qua khán giả và đến gần một cô gái tóc nâu xinh đẹp, nước mắt rơm rớm khi cô theo dõi buổi đọc. Bằng một giọng Anh nổi bật, cô tự giới thiệu là Charlie.
Gần như ngay lập tức, một người phụ nữ mà tôi xác định là bà của Charlie đã xuất hiện, mô tả cho tôi bức tranh về một mối quan hệ đã kết thúc đột ngột, với một loại sự tổn thương cá nhân kèm theo. Qua các biểu tượng, bà của Charlie thừa nhận với tôi rằng một mạch máu đã vỡ, và bà đã đề cập đến việc trang điểm của mình một cách nào đó. Mạnh mẽ nhất, tôi cảm nhận được một tình yêu sâu đậm dành cho cháu gái của bà, vượt qua mọi thời gian và không gian. Cảm xúc của Charlie là rõ ràng. Cô cho chúng tôi biết rằng cô đã nhìn thấy người bà yêu quý của mình chết đột ngột trước mặt cô, ngay sau khi Charlie đã có một cuộc trò chuyện về trang điểm của mình. Tinh thần của người bà tỏa sáng với sự xác nhận của cháu gái, khiến thông điệp trở nên rất đáng mừng khi truyền đạt. Không chỉ bà là một người truyền thông tuyệt vời, mà Charlie cũng có một năng lượng khác biệt so với bất kỳ ai tôi đã từng gặp. Chỉ cần ở bên cạnh cô ấy, tôi sẽ sau này nhận ra, giúp tôi vào tâm trạng tiếp thu, mở cửa. Tinh thần và cách suy nghĩ của cô ấy giống như một động lực mạnh mẽ cho tinh thần học . . . và cuối cùng đã khiến cô ấy trở thành một sự lựa chọn hoàn hảo cho vị trí trợ lý của tôi trong tương lai, một vai trò mà cô ấy sẽ nhảy vào sau một chuỗi của những sự việc của riêng mình.
Nhưng điều đó vẫn chưa đến. Trong khi đó, khi sự hiện diện ấm áp của bà cụ dịu dàng tan biến, có những thông điệp khác cần truyền đạt. khi kết thúc phiên dẫn kênh nhóm kéo dài ba giờ, tôi cảm thấy hài lòng, nhưng hoàn toàn kiệt sức. Tôi đã truyền đạt thông điệp cho hơn ba mươi người. Nhưng điều quan trọng nhất là sự nhận xét của một nhà báo trẻ tuổi đã ngồi im lặng phía dưới, đó là một điều ngọt ngào. Ở cuối sự kiện, cô ấy kéo tôi sang một bên để xin lỗi vì không xác nhận trong nhóm. Con chó pit bull của cô đã được đưa đi vào ngày hôm trước, và nó vẫn còn quá đau đớn để nói về chuyện đó. Rõ ràng, tôi rất vui mừng khi thông điệp đã được xác thực, và tôi rất hài lòng khi con chó cuối cùng đã kết nối với chủ nhân của mình. Tuy nhiên, điều này đại diện cho một vấn đề tôi sẽ gặp phải nhiều hơn bây giờ khi tôi đang làm các nhóm: không phải ai cũng sẵn lòng và sẵn lòng xác nhận một cách công khai. Mỗi lần tôi có ấn tượng mạnh mẽ mà không ai đến xác nhận trong thời điểm đó, điều đó làm cho khán giả bối rối. Nó cũng ngăn tôi giải phóng không gian trong đầu mà có thể cho phép các thông điệp bổ sung truyền đạt. Nhưng công việc nào cũng có những khó khăn của nó. Tôi phải chấp nhận rằng tôi không luôn nhận được sự xác nhận, và phải tìm cách làm việc xung quanh điều đó.
Trong những tháng tiếp theo, tôi tiếp tục thực hiện các phiên nhận thông điệp nhóm tiếp theo tại nhà của Michael. Cuối cùng, những phiên làm việc này đã được quay phim, khi tôi chứng minh được bản thân với từng người. Những video này được chia sẻ với đúng người, và vào cuối một năm đầy ý nghĩa, tôi nhận được một cuộc gọi điện thoại. Một mạng lưới muốn quay một chương trình truyền hình thực tế sẽ ghi lại cuộc sống và công việc của tôi! Nếu tôi muốn kiếm sống như một người “kênh dẫn”, đây là cơ hội lớn nhất mà tôi có thể mong đợi. Không có gì tôi có thể chuẩn bị cho cuộc hành trình tuyệt vời sắp diễn ra, nhưng tôi sẵn sàng nhất có thể!
Tôi luôn tự tin rằng việc chia sẻ khả năng của mình, bất kể nó đưa tôi đến đâu, là mục đích của linh hồn tôi. Tôi bỏ lại tất cả các con đường khác để theo đuổi đam mê của mình, và cho đến nay, mọi thứ diễn ra một cách hoàn hảo. Từ lần này đến lần khác trực giác của tôi và các hướng dẫn của tôi luôn dường như luôn chỉ cho tôi đi đúng hướng. Tất nhiên, có những người phù hợp trong cuộc sống của tôi cũng đã đóng góp một phần. Trực giác của tôi đã đóng vai trò quan trọng trong đó. Tôi đã có thể phân biệt ai đáng tin cậy, ai không. Khi cuộc sống của tôi đang thay đổi theo hướng không thể dự đoán, trực giác là một chiếc la bàn nội tâm mà tôi có thể dựa vào, dù tình hình ra sao. Bên cạnh việc thực hiện các phiên đọc bài cho khách hàng, tôi thường xuyên thực hành tin tưởng vào trực giác của mình mỗi ngày
Thực ra, thời điểm này, tôi còn hơi sợ hãi khi ph deviation fróm những gì trực giác của tôi nói. Mọi khi tôi đi ngược lại trực giác của mình, tôi cảm thấy như đã phải trả giá cho điều đó. Các hướng dẫn của tôi đến theo điều kiện của họ, không phải của tôi, và họ thường dẫn tôi vào những trải nghiệm khiến tôi nhận ra những bài học quan trọng.
Trong một trường hợp, tôi đã đến muộn tại ga xe lửa trên đường đi từ L.A. về và bàng hoàng khi thấy hàng chờ tại quầy bán vé kéo dài ra ngoài cửa. Tôi đã đi tàu này trước đây rất nhiều lần, mặc dù bạn bắt buộc phải mua vé với giá tám đô, nhưng chưa bao giờ thấy bất kỳ nhân viên nào kiểm tra vé hành khách trong những chuyến đi vô số lần trước đó. Khi bước qua ngưỡng của chiếc tàu đông đúc, trong đầu tôi hiện lên hình ảnh một tấm vé, với biển báo khu vực đang nhấp nháy . Ngay lập tức, tôi cảm thấy tim mình thắt lại. Bản năng đầu tiên của tôi nói rằng tôi cần biết tôi đang ở khu vực nào, để tôi có thể đảm bảo rằng tôi không bị phát hiện trốn vé, tôi nghĩ tôi vẫn có thể về nhà, miễn là tránh khu vực xuất hiện trong tâm trí tôi lúc nãy. Chậm rãi xô đẩy qua đám đông đến tấm biển gần nhất, tôi kinh ngạc nhận ra rằng tôi đã tình cờ đi vào khu vực đã được báo trước kia. Hai cảnh sát nghiêm khắc và một con chó cảnh nhanh chóng lao vào hành lang của tàu. Họ lớn tiếng hướng dẫn mọi người ngồi xuống, để họ có thể kiểm tra vé của tất cả mọi người. Với một lần trốn vé tám đô la, tôi cảm thấy như mình đang tham gia một tập phim của Locked Up Abroad. Tôi đổ mồ hôi đầm đìa, đợi xem số phận của mình sẽ như thế nào? Khi viên cảnh sát lớn tuổi hơn trong hai người tiến đến ghế của tôi, tôi lấy ra ví. Bên trong, tôi có một tấm vé từ một chuyến đi trước đó. Với tay run rẩy, tôi đưa ra mảnh giấy nhàu nát. Tôi ước mình đã nhảy ra khỏi tàu khi những tín hiệu kia xuất hiện trong đầu. Tôi không thể không nghe thấy “Đã bảo rồi mà!” trong đầu khi cảnh sát kiểm tra vé của tôi. Chỉ cách đó vài bước chân, tôi có thể nghe thấy cảnh sát kia mắng mỏ một hành khách không có vé. Hóa ra, khi họ kiểm tra, họ rất nghiêm túc! Vì một lý do nào đó, cảnh sát cầm tấm vé cũ của tôi không phát hiện ra rằng tấm vé của tôi không hợp lệ. Bài học kinh nghiệm!
Tôi nhận thấy trải nghiệm này như một dấu hiệu từ các hướng dẫn của mình để chú ý khi những ảnh hưởng liên quan đến cuộc sống của mình xuất hiện. Tôi tự tin khi truyền đạt những ảnh hưởng về người khác, nhưng khi nói đến bản thân, tôi vẫn là một thiếu niên ngoan bướng bỉnh, đôi khi phải học hỏi theo cách khó khăn. Bất kể những gì tôi thấy, nó chỉ có ích khi tôi sẵn lòng chú ý đến những cảnh báo đó.
Những cảnh báo này và một trực giác sắc bén sẽ trở nên rất quan trọng khi tôi chuyển từ thị trấn nhỏ của mình đến thành phố lớn. Chúng tôi đã liên tục di chuyển từ thị trấn của mình đến Los Angeles đều đặn để đáp ứng nhu cầu làm việc, nhưng tôi vẫn còn rất nhiều điều để học về ngôi nhà mới của mình. Trong ngày chuyển tới nơi ở mới , gia đình và tôi phải mang đồ đạc từ ngôi nhà thơ ấu của tôi đến căn hộ mới. Khi chúng tôi lao xuống xa lộ, tôi đang ngủ gục trên ghế phía trước, còn mẹ tôi lái xe.
Khi tôi đang cho mắt nghỉ ngơi,khi tôi đang ở trong cảm giác chập chờn đi vào giấc ngủ thì tôi cảm thấy rõ ràng cấp thiết rằng xe của chúng tôi phải chuyển sang làn đường bên phải. Vẫn giật mình khi đang ngủ gật, tôi ngay lập tức ra lệnh cho mẹ chuyển sang làn đường khác ngay lập tức, và tôi sẽ giải thích sau khi xe đã đi chuyển an toàn. Cuối cùng, không cần giải thích nào được yêu cầu, gia đình tôi đã nhìn thấy một cái bàn gỗ bay ra khỏi chiếc xe ô tô đang chở nó, ngay trước mặt chúng tôi. Khi mẹ tôi chuyển làn đường, xe của chúng tôi đã tránh được cái bàn mà đáng lẽ ra nó sẽ bay thẳng vào kính chắn gió chiếc xe của chúng tôi. Đến ngày hôm nay, gia đình tôi kể lại câu chuyện này như một lời nhắc về sự quan trọng của việc tin vào trực giác của mình ,việc tin vào trực giác của tôi tránh được tai họa cho tất cả chúng tôi trong tích tắc
Việc thích nghi với cuộc sống ở L.A , thì trực giác đã giúp tôi rất nhiều. Tôi nhận ra nhiều điều trong tuần đầu sống một mình. Không có mẹ ở bên cạnh để giúp đỡ khiến tôi nhận ra mình thực sự còn không biết sử dụng máy rửa chén. Một trong những đêm đầu tiên ở một mình, tôi quyết định đặt một chiếc pizza trễ để kỷ niệm sự độc lập mới của mình. Sau khi chờ đợi lo lắng trong bốn mươi lăm phút, tôi mở cửa trước và bước ra ngoài để nhìn qua hành lang xem có hy vọng không. Đó là lúc tôi nghe thấy tiếng “kêu lách cách”.
Quay lại, tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa với sự hốt hoảng. Cửa tự động khóa khi sập lại. Vòi vào bên cạnh để tìm kiếm chìa khóa, tôi nhận ra với sự tỉnh táo rằng tôi bị khóa ra ngoài căn hộ, đang mặc một chiếc áo choàng không có túi. Bất cứ lúc nào, một người phục vụ pizza sẽ đến cửa để giao hàng. Căn hộ của tôi thậm chí còn không ở trên mặt đường, điều đó có nghĩa là việc vào nhà qua ban công sẽ đòi hỏi tôi phải trèo qua lan can một cách nguy hiểm và leo qua một cái bụi cây để vào qua cửa sau mở khóa.
Vâng tôi ở đó, sống cuộc sống hào nhoáng của Hollywood, đột nhập vào căn hộ của mình vào lúc mười một giờ đêm, mà không hề cảm thấy xấu hổ chút nào. Đó là cho đến khi anh chàng phục vụ pizza kéo xe lên trong khi tôi bị mắc kẹt trong bụi cây bên ngoài căn hộ của mình. Khi anh ta mang pizza của tôi đi dọc theo vỉa hè và tiến gần vào sảnh, tôi đang mất mát khi đấu tranh với bụi cây trong khu dân cư. Khi anh ta nghe thấy tiếng ồn và nhìn qua, tôi chỉ có thể làm ra vẻ tự nhiên, “Tôi sẽ ra ngay đây!”
Xét về mặt đây là Hollywood, có lẽ điều đó không phải là điều kỳ lạ nhất mà anh ấy đã có thể thấy trong ca làm việc của mình vào đêm đó. Dù sao đi nữa, sau khi tôi cuối cùng tìm được cách vào nhà qua cửa sân, tôi không thể nhìn vào mắt anh chàng giao pizza vì quá xấu hổ
Rất nhanh chóng, tôi nhận ra cuộc sống ở L.A. khác biệt như thế nào so với những gì tôi đã quen thuộc. Mọi thứ diễn ra nhanh chóng, và dù tôi nghĩ mình đã chuẩn bị tốt, tôi không bao giờ có thể dự đoán được cuộc sống của mình sẽ thay đổi nhanh chóng như thế nào. Không chắc chắn về những gì việc quay một chương trình truyền hình thực tế sẽ mang lại, tôi đã đi theo những gì tôi biết: đọc thông điệp thông qua dẫn kênh. Việc bị giữ bí mật hoàn toàn về chủ thể cũng như việc tôi sẽ không được biết nơi tôi được đưa đến sắp tới để làm việc giống như một con dao hai lưỡi, nó bắt buộc tôi phải tin hoàn toàn vào trực giác của mình và mặt khác cũng gây cho tôi sự lo âu khi tiếp xúc với những người lạ lần đầu
Vào ngày thứ hai làm việc, tôi được đưa đến một căn nhà tại Calabasas và chỉ được nói rằng một khách hàng quan tâm đến việc nhận thông điệp. Nhà sản xuất của tôi giải thích rằng buổi đọc sẽ được quay phim, nhưng họ không tiết lộ mục đích cụ thể. Lúc đó, tôi chỉ mới quay khoảng bốn buổi đọc bài cho các ngôi sao, vì vậy đây thực sự là một lãnh địa mới lạ đối với tôi.
Sau khi đi qua một vòng xoay có cổng an ninh, tôi bước đến cửa của một biệt thự lớn kiểu Địa Trung Hải. Mỗi bước đi xuống con đường lối lạ mắt, tôi tưởng tượng mọi người từ Oprah đến Stevie Nicks đang mở cửa. Đây sẽ là một kịch bản mà tôi sẽ chơi trong tâm trí mỗi khi tôi thăm một khách hàng trên show. Sau tất cả, việc không biết mình đang đi tới đâu có nghĩa là bất kỳ ai cũng có thể ở phía sau cánh cửa đó.
Vài giây sau khi gõ cửa, bụng tôi quặn thắt khi chờ khách hàng trả lời. Khoảnh khắc giữa lúc gõ cửa và khách hàng xuất hiện là một trong những phần làm việc gây căng thẳng nhất của tôi, vì nó thực sự có thể là bất kỳ ai, nó làm tôi tò mò.
Và hôm nay, khi cánh cửa mở ra để tiết lộ một khuôn mặt nhận diện được, son môi sáng rực: Khloé Kardashian. Tôi không thể nào xử lý được những gì đang xảy ra khi bước qua cánh cửa với đoàn làm phim đứng sau cô ấy, tất cả các máy quay đang nắm bắt nhất cử nhất động của tôi. Tôi cảm thấy như một con nai bị đèn pha chiếu vào mắt.
Khi chúng tôi và nhóm quay phim bước dọc hành lang, Khloé dẫn tôi vào phòng khách của cô ấy, nơi tôi thấy hai nhân vật đẹp như tạc tượng đang ngồi trên ghế sofa: Kourtney và Kim đang tham gia vào phiên dẫn kênh của tôi. Trong khoảnh khắc đó, tôi nhận ra rằng tôi không đang được quay cho chương trình của mình. Tôi đã không biết rằng mình đã bước vào buổi xuất hiện của mình trên chương trình “Keeping Up with the Kardashians”. Đây thực sự là một sự giới thiệu thú vị cho sự nghiệp truyền hình kéo dài hai ngày của tôi!
Trong khoảnh khắc đó, trải nghiệm không cảm thấy thực tế, và tôi không thể đo lường được mức độ nghiêm trọng của những gì đang diễn ra. Tôi chưa xem nhiều tập của chương trình, nhưng việc tôi được cơ hội xuất hiện trên một nền tảng thành công như vậy đã khiến tôi cảm thấy vô cùng tự ti. Tôi hy vọng rằng sự xuất hiện của mình sẽ làm sáng tỏ những gì tôi làm cho một khán giả người xem có thể không quá quen thuộc với chủ đề về truyền thông. Không mất nhiều thời gian, tôi sẽ nhận ra làm thế nào sự xuất hiện của mình đã đưa tôi vào tầm ngắm của công chúng. Tôi đã được hỏi về những gì đã xảy ra trong gần như mỗi cuộc phỏng vấn tôi làm, ngay cả sau vài tháng.
Sau khi cung cấp một số lời khuyên trực giác và chia sẻ một số ấn tượng mà tôi đang thu thập về vị trí địa lý này, trải nghiệm đã kết thúc trước khi tôi cảm thấy nó đã hoàn toàn bắt đầu. Sự lo lắng đã làm kìm hãm tôi trong cuộc gặp gỡ đầu tiên của chúng tôi, vì vậy tôi rất hào hứng để gặp Khloé và mẹ cô, Kris, trong tập 2 của chương trình của chúng tôi, để giải thích rõ hơn về vấn đề này. Trong một thời gian ngắn như vậy, tôi thấy mình đã tự tin hơn rất nhiều của mình so với những gì đã làm trong nhiều năm, khi tôi chứng minh với bản thân rằng tôi có thể điều hướng ngay cả trong những tình huống xã hội khó khăn nhất.
Khi tôi bắt đầu quen với việc quay chương trình của mình, tôi không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Điều chỉnh để thực hiện phiên nhận thông điệp với một đoàn làm phim là một thách thức, nhưng việc tôi quan tâm hơn là phản ứng của khán giả sau khi chương trình được phát sóng. Sau tất cả, khi xem xét rằng chương trình sẽ được đặt tên là “ Hollywood Medium với Tyler Henry” (dẫn kênh với Tyler Henry tại Hollywood), thì các phiên làm việc của tôi sẽ chỉ tập trung vào một phần nhỏ của đối tượng khách hàng thực sự của tôi: những ngôi sao Hollywood đích thực. Tôi hoàn toàn không phải là người hiểu biết về văn hóa pop, và thậm chí còn không quan tâm nhiều đến ngành công nghiệp này. Mặc dù có vẻ rực rỡ, khả năng nhận thông điệp cho những người nổi tiếng nghe có vẻ như là một thách thức hơn là một lợi ích. Cho đến nay, những người nổi tiếng mà tôi đã gặp đã rất tuyệt vời, nhưng tôi lo sợ rằng những người khác sẽ có lòng tự trọng cao. Tôi đến từ một thị trấn hoàn toàn xa lạ với sự lộng lẫy hoặc quyến rũ, và những khách hàng tôi hiểu biết nhất là những người thực sự chân thành. Làm thế nào tôi có thể so sánh khi đối mặt với những cá nhân với tư cách lớn như vậy?
Tôi cố gắng suy nghĩ về điều đó theo cách tương tự như tôi đã nghĩ về buổi đọc nhóm đầy căng thẳng đầu tiên của mình — áp lực chỉ làm cho tôi trở nên tốt hơn và mạnh mẽ hơn. Tất nhiên, qua những trải nghiệm của mình khi đọc bài cho các người nổi tiếng trên show, tôi đã hiểu được có bao nhiêu sự đa dạng khi nói đến danh tiếng, từ nền tảng và tính khí. Một số người thì thong thả, một số không; một số chủ thể thực sự hợp với tính cách cá nhân của bạn, và một số thì không. Nhưng khi những phiên làm việc tăng gần như gấp đôi, gấp ba lên thì tôi đã bị ấn tượng bởi số lượng những khoảnh khắc chân thành được chia sẻ, khi các chủ thể mở lòng trong suốt các phiên làm việc. Ngay cả những chủ thể khó tính nhất cũng có vẻ khao khát một mối kết nối con người chân thành, thật sự ,ngoài những ưu đãi khi là người nổi tiếng,thì cách người xử lý những khía cạnh tiêu cực của danh tiếng tiết lộ nhiều hơn về trạng thái tinh thần và cá tính của họ hơn bất cứ điều gì họ đạt được trong sự nghiệp. Tôi nhanh chóng nhận ra rằng nhiều người nổi tiếng sống một cuộc sống được liên kết với vai diễn hoặc thành tựu của họ, như thể giá trị của họ là ngang bằng với những gì họ đã đạt được.
Sự kết hợp giữa sự nổi bật và áp lực phải duy trì sự quan trọng tạo ra những phức tạp đáng chú ý. Tùy thuộc vào tính cách của khách hàng, cách mà từng cá nhân xử lý sự chú ý khác nhau. Một số rút lui vào bên trong, những người khác phản ứng với sự dễ tổn thương của một buổi đọc bằng sự hài hước hoặc tránh né. Bất kể cách mà khách hàng ban đầu phản ứng với một phiên dẫn kênh của tôi, thù quy trình tôi đưa ra vẫn giống nhau.
Một mức độ nào đó, việc tôi không nhận ra phần lớn khách hàng của mình đã làm họ cảm thấy thoải mái. Trong khi họ đã quen với việc các nhà báo phỏng vấn họ về các dự án mới nhất của họ, họ không quen với sự tổn thương đi kèm khi mở lòng với một người không biết gì về vai trò của họ. Mỗi lần tiến hành phiên làm việc, tôi trở nên tự tin hơn trong việc điều hướng và truyền tải thông tin, bất kể khách hàng là ai. Bị sốc với sự nổi tiếng của khách hàng sẽ là một trở ngại đối với quá trình làm việc của tôi, và hơn hết, điều đó liên quan đến cái tôi, không phải là tâm linh. Tôi muốn khám phá các yếu tố có thể đồng cảm mà các ngôi sao giấu trong cuộc sống mà dường như xã hội không thể đồng cảm với họ. Tôi muốn chương trình giúp lan truyền một thông điệp tự nhận thức thông qua việc chữa lành biến chuyển mà các phiên dẫn kênh tạo ra. Nếu một người nổi tiếng – người đã dành cả cuộc đời để xây dựng những ranh giới cần thiết – có thể mở lòng và khám phá những phần khó khăn nhất của bài học con người của họ, thì tôi hy vọng rằng những người xem ở nhà sẽ thấy sự mở lòng đó như sự truyền cảm hứng trong cuộc sống của họ.
Mặc dù có nhiều lợi ích khi thực hiện các phiên dẫn kênh trên một chương trình truyền hình, nhưng nhất định cũng có nhược điểm. Giao tiếp tâm linh không phải để uốn cong theo ý muốn của truyền hình, điều đó có nghĩa là có những rào cản phải vượt qua. Những phiên làm việc này có thể kéo dài trong vài giờ, khiến cho lịch trình sản xuất luôn không thể đoán trước được. Khi tôi thực hiện một buổi đọc, tôi tin rằng tôi đang nói cho chủ thể nghe những gì họ muốn nghe vào thời điểm đó, và tôi không thay đổi bản thân hay quá trình của mình chỉ vì có camera ghi hình.
Trong khoảnh khắc đó, thông tin có thể có ý nghĩa với khách hàng hoặc không. Tôi cẩn thận để không rơi vào trạng thái hoài nghi rằng những thông tin tôi truyền tải là “đúng” hay “sai,” bất kể khách hàng nghĩ gì về điều họ nghĩ họ biết. Trong việc làm này, tôi biết rằng ngay cả khi một khách hàng không hiểu một phần thông tin trong khoảnh khắc đó, thì thường vẫn có sự liên quan được khám phá sau này. Lặp đi lặp lại, tôi thấy một số chi tiết về gia đình của khách hàng chỉ có thể được xác thực từ các thành viên khác trong gia đình. Tuy nhiên, trong thế giới truyền hình, nếu camera không quay, thì không cách nào ghi lại được sự theo dõi của những thông điệp cụ thể đó. Vì lý do này, tôi đề xuất rằng các phiên làm việc tiếp theo được thực hiện và quay phim với khách hàng để xem thông tin cuối cùng được xác thực đến đâu. Việc khách hàng mang theo thành viên trong gia đình đến để xem hậu trường buổi quay cũng đã chứng minh là một cách tuyệt vời để có được sự xác nhận và chia sẻ về phiên làm việc.
Sau khi có một chương trình truyền hình, cuộc đời tôi thay đổi đột ngột sau khi tham gia các phiên dẫn kênh trực tiếp trên các chương trình truyền hình như Dr. Phil, Today, Dr. Oz, The Talk và The View . Trên các nền tảng công cộng như vậy, tôi phải đối mặt với một loạt ý kiến đa dạng. Một số người đã tin tưởng từ đầu, trong khi những người khác yêu cầu tôi phải vượt qua các thử thách để chứng minh bản thân. Dù ý kiến của công chúng là gì, tôi hiểu rằng cách giải thích tốt nhất mà tôi có thể đưa ra là thực hiện các phiên nhận thông điệp thực tế. Điều mà nhiều người xem không nhận ra là để được xem xét tham gia vào các chương trình như vậy, tôi đã phải thực hiện hàng trăm phiên dẫn kênh sau hậu trường để chứng minh tính xác thực thông tin của mình. Việc có một chương trình truyền hình đã mang lại cho tôi một số sự tin cậy, nhưng mọi người vẫn cần phải trải qua trải nghiệm trực tiếp để giúp tôi tiếp tục.
Mặc dù tôi đã có thể thay đổi suy nghĩ của nhiều người chưa thực sự tin tưởng , nhưng với sự xuất hiện đến từ việc này, tôi đã phải đối mặt với điều mà tất cả mọi người đều phải đối mặt khi làm người của công chúng: sự căm ghét. Quan sát các phản ứng đối với các nhà truyền thông nổi tiếng khác trong quá khứ, tôi biết điều gì sẽ xảy ra. Trong tâm trí của những người hoài nghi, nếu các phương tiện truyền thông đang yêu cầu xác nhận, thì anh ấy phải đang tìm kiếm thông tin. Nếu phương tiện truyền thông truyền đi một tín hiệu không tìm kiếm thì chúng ta có thể hiểu rằng phương tiện truyền thông đó phải đã tìm hiểu thông tin đó thông qua nghiên cứu.
Việc tự bảo vệ mình đã trở nên mệt mỏi và nhanh chóng trở nên nhàm chán. Mặc dù các khách hàng đã đưa ra lời chứng thực rằng tôi đã cung cấp những thông tin mà họ chưa từng thảo luận một cách công khai, nhưng những người hoài nghi thường xuyên bỏ qua bất kỳ chi tiết nào mà họ không thể lý giải được. Dù đó là việc nói với Loni Love về hộp bánh quy hình con bò của bà cô ấy, hoặc với Kris Jenner về một cuộc trò chuyện riêng tư mà cô đã có ngày trước khi thay cửa sổ, những chi tiết như thế đơn giản không có lời giải hợp lý.
Đây chính là loại chi tiết mà tôi rất muốn nhận được nhất trong các phiên làm việc. Mặc dù tôi không biết trước tôi đang đọc cho ai hoặc tôi đang đi đâu, nhưng tôi biết rằng khi đọc cho những người nổi tiếng, cuộc sống của họ rõ ràng là rất công khai. Tôi cảm thấy hài lòng khi mang đến thông tin mà họ chưa từng biết tới trong các cuộc phỏng vấn hoặc tự truyện của họ, và đây cũng là tiêu chuẩn mà khách hàng mong đợi tôi phải đáp ứng. Thực hiện một phiên dẫn cho một người không nổi tiếng và cuộc sống của họ không được phổ biến trên phương tiện truyền thông có nghĩa là việc nhận tên và ngày tháng là các chi tiết xác nhận tuyệt vời. Nhưng với người nổi tiếng, tôi phải mang đến các chi tiết mà công chúng không thể biết được.
Trong quá trình tiếp xúc với công chúng rộng lớn trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, tôi không có thời gian để bị cuốn vào tiêu cực. Việc cho thế giới thấy rằng cuộc sống không kết thúc sau cái chết là ưu tiên hàng đầu của tôi. Bị cuốn vào sự đối đầu hoặc về cách tôi trông ra sao là vô nghĩa và hời hợt. Mặc dù là trong một ngành công nghiệp tập trung nhiều vào sự quyến rũ và vẻ ngoài, tôi không bao giờ có thời gian hoặc năng lượng để lo lắng về cách tôi trông ra sao hoặc mặc gì. Tôi dành năng lượng của mình cho việc điều hướng những khoảnh khắc cảm xúc mạnh mẽ mà tôi phải đối mặt tất cả trong khi cố gắng vượt qua những cảm xúc khó khăn của riêng mình.
Cho đến sau khi tôi đã quay xong phần đầu tiên, tôi không hoàn toàn xử lý được tất cả những cảm xúc khi được tham gia một chương trình truyền hình. Tôi tham dự những sự kiện gọi là “buổi gặp mặt ” trên Radio City Music Hall, một sự kiện trong ngành giải trí nơi người nổi tiếng và nhà báo tụ họp để thảo luận về những gì sắp xảy ra trong thế giới truyền hình. Cùng với toàn bộ khán giả lớn, tôi được dẫn đến chỗ ngồi được chỉ định, tôi ngồi vào chỗ của mình, không thể tin nổi chỗ ngồi của tôi cùng hàng và gần với với Jennifer Lopez, Khloé và Kourtney. Alicia Keys và Miley Cyrus phát biểu, và trước khi tôi nhận ra, giữa sự kiện, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía trên tôi – giọng của chính tôi.
Trong tất cả vẻ ngạc nhiên của mình, một đoạn clip ghi lại phiên dẫn kênh của tôi với Snooki đã được chiếu trên sân khấu và toàn bộ khán giả đều đang theo dõi nó, và tôi gần như tan chảy trong ghế ngồi của mình. Tôi không hề biết đoạn clip đó sẽ được chiếu, và trong khoảnh khắc đó, tôi mới hiểu được sự thay đổi của cuộc đời tôi đã diễn ra như thế nào. Điều mà trước đây đã làm tôi cảm thấy xa lạ bây giờ đã bao gồm tôi vào một nhóm người quan tâm và ăn mừng sự khác biệt đó. Cảm giác đó thật là bay bổng.
Tôi coi chương trình là một cơ hội cho công chúng để trò chuyện và thấy những trải nghiệm chung chúng ta đều trải qua, với nỗi đau mất mát. Những khách hàng, không phải là tôi, mới là những người đại diện thực sự cho ý thức này. Bằng cách dũng cảm phản hồi và chia sẻ mạnh mẽ, họ nêu ra những vấn đề này, những vấn đề mà họ chưa từng nói ra. Hầu hết họ đã quen với việc giữ cuộc sống riêng tư của họ, và đặc biệt là cuộc sống cảm xúc của họ, rất riêng tư. Bạn không thể trách họ. Với các bài báo xâm phạm và các đoạn tin tức phân tích các chi tiết nhỏ nhất của người nổi tiếng, việc người của công chúng, họ cố gắng giữ hình ảnh của họ càng nhạt nhẽo và thân thiện với truyền thông càng tốt. Nhưng việc khán giả của họ thấy được mặt nguyên thủy, yếu đuối của họ cũng tốt. Từ những ngày đầu quay cho chương trình, tôi cảm thấy may mắn được giúp đỡ mỗi khách hàng chia sẻ một phần của câu chuyện của mình, với hy vọng rằng nó sẽ giúp ích người khác. Mặc dù tôi không nhận ra phần lớn những người nổi tiếng này đều mở lòng với mình,nhưng hầu hết khán giả của tôi đều nhận ra. Biết rằng có những người đang gồng mình ở nhà với những đau buồn của họ, nhưng họ có thể bật TV lên và xem một người nổi tiếng chia sẻ trải nghiệm gần gũi của riêng mình với nỗi đau mất mát, thật khiêm tốn và đáng ngưỡng mộ, chắc chắn là thế.
Tôi hy vọng rằng bất kể nền tảng hoặc niềm tin của khách hàng là gì, vào cuối mỗi phiên dẫn kênh kết thúc, họ sẽ có ít nhất một chút hiểu biết rõ ràng để có thể vượt qua những tình huống khó khăn tốt hơn.
Nếu khách hàng tiếp cận với tư duy “khỏ bẻ” thì tôi phải làm việc thêm nhiều để vượt qua nỗi sợ hãi của họ, đồng thời cố gắng giúp đỡ họ. Như người ta đã nói, bạn có thể dắt ngựa đến vũng nước nhưng không thể bắt nó uống nước. Tương tự, một khách hàng chỉ có thể nhận được thông tin mottj cách hiệu quả nếu họ sẵn lòng khám phá quá khứ và những cảm xúc đi kèm với nó. Một ví dụ như vậy đã xảy ra sớm trong phần đầu tiên.
Một trong những buổi quay đầu tiên mà tôi đã thực hiện cho chương trình là với Tom Arnold. Phiên làm việc với anh ấy là một trong những trải nghiệm đầy thử thách nhưng mang tính quyết định nhất trong sự nghiệp của tôi. Vào ngày tôi đến làm việc, tôi không hề biết rằng tôi sẽ thực hiện với cho một người hoàn toàn có sự nghi ngờ. Như tôi đã đề cập, để tăng tính thực tế của chương trình, đội ngũ sản xuất đã làm mọi cách để đảm bảo rằng tôi không bao giờ biết danh tính của các người nổi tiếng mà tôi được lên kế hoạch làm việc — điều mà tôi thích.
Tôi chỉ lơ mơ nhận ra Tom vào lúc đó, từ một tập của Truyện ma người nổi tiếng. Mặc dù anh ấy thể hiện khiếu hài hước sắc bén trong suốt thời gian làm việc của chúng tôi, nhưng tôi không quen với công việc chuyên nghiệp của anh ấy là một danh hài. Khi mẹ tôi lái xe đưa tôi đến điểm hẹn, tôi cảm thấy môi trường của mình đã thay đổi nhiều. Ở đây tôi đang ở Beverly Hills, trên đường đến nhà của một ngôi sao bí ẩn, để quay phim cho chương trình truyền hình của riêng mình, điều như thể không thể tin được. Tuy nhiên, mặc dù có những hoàn cảnh kỳ lạ như vậy, một số điều vẫn giữ nguyên đó là dù tôi đang trên đường đến trang trại sữa ở Hanford hay một biệt thự ở Hollywood Hills, mẹ tôi luôn ở bên cạnh tôi.
Với Tom, tôi sẽ phải đối mặt với sự nghi ngờ ở một mức độ mà trước đây tôi chưa từng gặp . . . và mọi thứ sẽ được phát trên truyền hình! Khi Tom ngồi đối diện tôi một cách im lặng, anh đưa tay lên che mặt. Tôi nhận ra sự dè dặt của anh, nhưng điều đó không làm chậm lại những hình ảnh truyền đến tôi. Đó là một buổi đọc nặng nề. Khi tôi đưa ra thông điệp từ mẹ anh, bà ấy đã xin lỗi vì giờ đây bà đã không còn là mẹ của anh như anh đáng lẽ ra có được. Và giờ đây khi bà nhìn thấy Tom đã trở thành một người cha tuyệt vời, bà tự hào vì anh đã thực sự kết vượt qua nỗi đau về tình cảm.
Sự tập trung duy nhất của tôi chỉ vào thông điệp, nhưng tôi cũng lo sợ rằng Tom yêu cầu những bằng chứng sẽ không cho phép anh ấy chấp nhận những cảm xúc mà mẹ anh đã truyền đạt đến. Đúng là tôi đã sai. Sau này, tôi mới biết Tom đã chuyển từ người hoài nghi thành người tin tưởng khi tôi nói. Với anh, bằng chứng mạnh mẽ nhất mà tôi có thể mang lại là các chi tiết mà mẹ anh đề cập để mô tả mối quan hệ phức tạp giữa họ. Các chi tiết mà, anh đã nhận ra, anh chưa từng noi chuyện với ai một cách công khai.
Thật buồn cười- tôi không bao giờ biết được phản ứng của một khách hàng sẽ như thế nào, hoặc điều gì sẽ khiến họ phản ứng. Tôi có thể nghĩ rằng một người sẽ bị ảnh hưởng nhất khi nghe tên của một người thân yêu, nhưng thường thấy họ phản ứng nhiều hơn với nội dung của những thông điệp cụ thể. Linh hồn biết rõ hơn tôi những điều gì sẽ thật sự ảnh hưởng đến họ. Đề cập đến tên một người bà thì khác, nhưng khi người bà đó nhắc nhở khách hàng về một kí ức tuổi thơ mà họ đã từng có với nhau thì nó có ý nghĩa lớn hơn nhiều.
Tôi biết một trong những điều hữu ích nhất của những phiên dẫn kênh của tôi là nó mang lại một cảm giác được kết nối lại với những người thân yêu của chủ thể. Ngay cả khi chúng không phải là một phương pháp chữa trị cho những nỗi đau mất mát, tôi thực sự tin rằng chúng giúp quá trình đau buồn được giảm đi. Đôi khi, việc nhận được sự xác nhận rằng mối quan hệ với người thân vẫn tiếp tục sau cái chết là tất cả những gì một khách hàng cần để tiến lên phía trước – với ít nặng lòng hơn trong cuộc sống của họ và nhiều tình yêu hơn. Tôi luôn tin rằng nếu một khán giả chương trình đang ở nhà của họn và có thể cảm nhận được sự bình yên từ việc theo dõi quá trình chữa lành mạnh mẽ diễn ra trên truyền hình, thì buổi đọc của tôi không chỉ giúp ích cho việc tái kết nối chủ thể và người thân của họ. Đó thực sự giúp chữa lành cho rất nhiều người. Điều cốt lõi, đó là đam mê của tôi. Dù ở Hanford hay Hollywood, ý định của tôi sẽ luôn giống nhau: cho thấy càng nhiều người càng tốt rằng tình yêu tồn tại mãi mãi. Những mối liên kết chúng ta tạo ra trong thế giới này không bao giờ bị phá vỡ.