CHƯƠNG V : BỨC TRANH LỚN HƠN  – Giữa Hai Thế Giới: Bài Học Từ Bờ Bên Kia – Between Two Worlds: Lessons from the Other Side

CUỐN SÁCH: Between Two Worlds: Lessons from the Other Side
Tác giả: Tyler Henry
Tên Tiếng Việt: Giữa Hai Thế Giới: Bài Học Từ Bờ Bên Kia
Người Dịch: Thanh Hằng

CHƯƠNG V : BỨC TRANH LỚN HƠN

Khi chương trình truyền hình về những phiên làm việc của tôi ngày càng lan rộng, càng nhiều người liên lạc với tôi với mong muốn có một trải nghiệm giống như những chủ thể họ đã thấy trên truyền hình. Việc trau dồi khả năng của tôi đã và sẽ là một quá trình nghiêm túc và liên tục. Nhiều khi, người khách của tôi có thể xác nhận thông tin ngay lập tức, nhưng họ thường bất ngờ khi tôi tập trung nhiều hơn vào những điều ban đầu không hợp lý. Tôi đặt ra một tiêu chuẩn cho bản thân là ít nhất 80% sự xác nhận ngay lập tức, để phần còn lại của những thông điệp có thể được xác nhận sau này thông qua những người thân khác, để tìm kiếm sự xác nhận.Tôi nhận thấy rằng thường là sự xác nhận từ những người ngoài không tham gia phiên trực tiếp là điều xác nhận chính xác nhất. Đối với tôi với tư cách là một người đón nhận thông điệp và truyền tải thì đó là thách thức lớn nhất. chính xác là một thông điệp sẽ được truyền tải tới ai, và ai mà một thông điệp sẽ mang ý nghĩa gì với họ? Nhưng cuối cùng khi thông điệp đưa ra, tôi thường bị sốc khi biết những người thân yêu ở phía bên kia của chủ thể đã khôn ngoan như thế nào khi lôi kéo người khác vào cuộc.

Nhiệm vụ của tôi là truyền đạt những gì tôi cảm nhận và nhìn thấy một cách tốt nhất có thể, và phần còn lại là do linh hồn truyền thông và khách hàng xác nhận. Nếu một linh hồn không rõ ràng, hoặc một khách hàng không thể hiểu, thì không có gì tôi có thể làm! May mắn thay, điều đó không xảy ra rất thường xuyên, và tôi đã luôn bị mê hoặc bởi những thông điệp kỳ lạ rối rắm mà tôi nhận được lại hoàn toàn có ý nghĩa với người nhận chúng. Đôi khi, chúng được giải thích và xác nhận sau đó bởi người thân trong gia đình của chủ thể. Bởi vì bối cảnh giúp định nghĩa thông tin, tôi nghĩ về một buổi đọc như một câu đố; đôi khi bạn phải cố gắng từ các góc độ khác nhau cho đến khi tất cả các mảnh ghép khớp lại. Khi mỗi mảnh thông tin riêng lẻ kết nối với toàn bộ, nó tiết lộ một bức tranh lớn hơn nhiều.

  Nếu không có khách hàng lắng nghe và mở lòng chia sẻ về những thông điệp đã nghe, thì những biểu tượng, cảm xúc và ấn tượng dường như ngẫu nhiên đến với tôi sẽ không còn là một món quà nữa. Món quà của sự tái kết nối đến từ việc xác nhận và đặt các chi tiết vào ngữ cảnh đúng đắn.

Để cung cấp một phiên dẫn kênh rõ ràng, mạnh mẽ và súc tích, tôi cũng phải dựa vào kỹ năng giao tiếp của những người đã khuất, đó là sự đa dạng không ngờ. Thông tin đến mỗi lần đều khác nhau, điều này khiến tôi luôn phải cảnh giác. Không có lúc nào mà tôi không học được điều gì mới về bản thân, khả năng của tôi, hoặc khả năng truyền tải thông tin của một linh hồn.

  Cá nhân sẽ giao tiếp bằng cách tốt nhất mà họ có thể, sử dụng năm giác quan thị giác của tôi. Mặc dù tôi nhận được thông tin chủ yếu bằng thị giác (do đó có khả năng thấu thị), nhưng tôi thường bất ngờ trước những thông điệp được gửi qua các giác quan khác của tôi, dù đó là mùi hương của một loại nước hoa, vị của món ăn yêu thích của ai đó, hoặc âm nhạc có ý nghĩa tình cảm. Đôi khi, là những chi tiết mà tôi nhận được thông qua những cảm giác bổ sung này giúp “làm rõ ràng” những gì người đã khuất đang cố gắng truyền đạt.

  Phong cách giao tiếp của một linh hồn thường phản ánh sức mạnh của họ trong cuộc đời họ đã sống. Thường, những người có xu hướng trực quan trong cuộc sống thường dễ dàng giao tiếp hơn với biểu tượng và hình ảnh, đó là dấu hiệu dễ nhất cho tôi. Mặc dù họ không còn có thân xác nữa, nhưng những linh hồn có biểu hiện thể chất tốt trong cuộc đời họ biểu hiện nhiều về thể chất vẫn có thể gửi thông tin qua cơ thể vật lý của tôi. Những linh hồn có hướng cảm xúc hơn đôi khi chọn cách tiếp cận trực tiếp bằng cách truyền đạt thông điệp của họ trực tiếp vào cảm xúc của tôi. Đây là hình thức kết nối cá nhân sâu sắc nhất của tôi, vì nó không chỉ làm hao tổn năng lượng mà còn là ít chi tiết nhất. Một ấn tượng cảm xúc có thể giúp tôi hiểu được những khía cạnh cảm động của một tình huống, nhưng để có thông tin cụ thể hơn, tôi phải hy vọng vào những dấu hiệu bổ sung để giúp làm sáng tỏ những thông điệp đang truyền đạt.

Một trong những lần đầu tiên tôi bị ấn tượng bởi cách đọc đáo của linh hồn truyền đạt tới tôi là khi tôi đang thực hiện một phiên dẫn kênh tập thể kéo dài. Khi đi được 3/4 chặng đường, tôi cảm thấy đau. Nó chạy lên và xuống dọc theo cột sống của tôi, cuối cùng tập trung ở gáy của tôi. Đây rõ ràng là một linh hồn, nhưng dù tôi cố gắng tập trung ý định của mình để có thêm chi tiết bổ sung, nhưng tôi không nhận được thêm thông tin gì. Chỉ là đau cổ. Thông tin này không chỉ làm tôi không thoải mái mà tôi còn cảm thấy quá chung chung để chia sẻ thông tin không rõ ràng này với một phòng đông đủ ba mươi người. Tuy nhiên, tôi quyết định nói ra, hy vọng rằng việc nhận biết cảm giác này sẽ khuyến khích linh hồn gửi qua nhiều thông tin cụ thể hơn (hoặc ít nhất là di chuyển đi). Ngay sau khi tôi làm điều đó, tôi nhận thấy một phụ nữ ở hàng sau, người trước đó có vẻ thiếu chú ý, ngồi thẳng lên. Đây có phải là người gửi của tôi không? Người gửi của tôi cũng trở nên gắn kết hơn, và cơn đau cổ khủng khiếp nhanh chóng lan ra đến chân của tôi, chân tôi cảm thấy tê dại. Tôi nhăn nhó, ngồi với cảm giác đó. Không lâu sau đó, cảm giác tê liệt biến thành một cảm giác cụ thể hơn, như là chân tôi được phủ bởi cát mài mòn. Điều đó thực sự kỳ lạ và chắc chắn là một trong những lần hiếm hoi mà chân của tôi đã tham gia vào một phiên dẫn kênh!

  Không chắc chắn về ý nghĩa của nó, điều tôi có thể làm duy nhất là chấp nhận cảm giác đó. Tôi mô tả ra thành tiếng cảm giác ngón chân của tôi đắm trong các hạt cát. Tôi cảm thấy hơi ngốc nghếch, nhưng tôi nhận thấy phụ nữ ở hàng sau nhìn chăm chú hơn, với sự nhận biết rõ ràng. Phản ứng của cô ấy làm nảy lên một cảm giác ấm áp từ trán của tôi, và một cảm giác đột ngột và ngạc nhiên là không dễ chịu khi hai môi đều được ép vào nhau! Nó làm cho tôi choáng váng đến mức gần như chạy ra khỏi sân khấu (đó là lần đầu tiên!). Thật khó để giải thích, nhưng với phản ứng tiêu cực của tôi, đây không phải là một nụ hôn lãng mạn. Khi tôi lấy lại sự bình tĩnh của bản thân, tôi chỉ có thể đoán một cách thông minh dựa trên những gì tôi đang làm việc với. Người nào đang kết nối không đưa cho tôi bất kỳ dấu hiệu thị giác, một cái tên, hoặc bất cứ điều gì thực sự hữu ích. Nhưng tôi phải cố gắng hết sức.

Tôi đã đi theo những cảm giác mà tôi cho là thích hợp nhất. tôi bước xuống sàn về phía cô gái kia trước tất cả những ánh mắt tò mò và chờ đợi của khán giả , tôi mô tả lại cảm giác đó lần cuối và hỏi: “Có ai hiểu không? Có ai trong số các bạn biết, có lẽ, ai đó có thể đã thực hiện hơi thở từ miệng đến miệng? Hay hồi sức?”

Tôi đặc biệt nhìn thẳng vào phụ nữ ngồi ở hàng sau. Lần đầu tiên trong hơn một giờ, cô ấy đứng lên và nói với giọng run rẩy: “Đó là cho tôi.” Và sau đó, cô ấy kể lại: Bạn thân của cô ấy gần đây đã gãy cổ trong một tai nạn chết người khi nhảy từ vách đá . Khi anh ấy được kéo lên bờ, cô ấy đã thực hiện hô hấp nhân tạo  nhằm mục đích tạo thời gian có thể cứu sống anh ấy. Khi cô ấy nói, tôi cảm thấy sự ấm áp đặc biệt từ đôi môi trên trán của mình và tôi đã mô tả điều này cho cô ấy nghe, cô ấy xác nhận rằng cô thực sự đã hôn lên trán anh ấy ngay trước khi xe cấp cứu đến và đội cứu hộ tuyên bố anh ta đã chết.

May mắn thay, thông điệp đã được truyền đến đúng nơi mà nó muốn gửi tới. Tôi không thể không kinh ngạc trước phong cách giao tiếp cụ thể của linh hồn này, với mỗi thông điệp được gửi qua cảm giác. Điều này rất không bình thường. Người phụ nữ kể lại rằng trong cuộc sống, cô thấy rằng bạn của mình đặc biệt kiệm lời. Nhưng mỗi lần gặp mặt, anh ta luôn là người đầu tiên ôm mỗi người hoặc bắt tay. Anh ta dạy cho cháu trai và cháu gái của mình đấu vật, như cách của anh ta để thể hiện tình yêu. “Hành động nói lên nhiều hơn lời nói,” cô nhớ lại anh ta nói. Việc này có ý nghĩa, vậy nên anh ta không chỉ giao tiếp với tôi bằng cách này, mà anh ta còn ưu tiên những hành động mà bạn của mình đã thực hiện trong những khoảnh khắc cuối cùng của anh ta – hô hấp nhân tạo – nụ hôn. Anh ta biết ơn vì những nỗ lực cuối cùng của bạn để cứu mình và làm cho mình cảm thấy được yêu thương trong những phút cuối cùng của anh ta trong thế giới này. Những điều này có ý nghĩa hơn với anh ta hơn là những lời nói.

Trong mỗi phiên dẫn kênh, sau khi nhận thông điệp và truyền đạt lại thì người truyền đạt quyết định những gì được truyền đạt. Phương pháp tôi sử dụng phổ biến nhất là một bức tranh trống. Trong phiên làm việc, về cơ bản tôi phải là một kênh dẫn trong suốt để nhận thông tin một cách chính xác về không có sự thiên vị. Những linh hồn có kết nối nhất sẽ đến và vẽ bức tranh về cuộc đời họ, sự chuyển đổi của họ, và những gì họ muốn nói bằng cách sử dụng các giác quan của tôi như công cụ của họ. Như bạn biết đấy, tuy cùng một loại cọ nhưng sẽ cho ra những bức tranh khác nhau từ những nghệ sĩ khác nhau. Trong khi một số linh hồn thuộc trường phái siêu hiện thực, vẽ hình ảnh giống như ảnh nhiếp ảnh, thì những người khác lại cho ra kết quả có vẻ giống như tranh Picasso. Họ cho tôi những góc nhìn và phân mảnh không hẳn chính xác, tôi cảm thấy như việc đang  diễn giải tranh của Jackson Pollock.

Đau ngực không hữu ích lắm trong quá trình dẫn kênh,bởi tôi không thể phân biệt giữa một cơn đau tim và ung thư phổi. Mùi hương của nước hoa cũng khó mô tả cho một đám đông. Vì vậy, tôi luôn cố gắng kết nối với những linh hồn giao tiếp một cách trực quan hơn và cung cấp chi tiết lớn hơn.

Để hiểu rõ về linh hồn truyền đạt các thông điệp, tôi luôn hỏi ba câu hỏi sau đây. Khi một số thông tin chỉ hiển thị trong vài giây, điều này trở nên đặc biệt quan trọng:

  1. Mức độ tương tác giữa tôi và linh hồn ở phía bên kia là bao nhiêu?

Bất kể linh hồn chọn cách truyền đạt như thế nào, ưu tiên hàng đầu của tôi là đảm bảo rằng tôi có một kết nối rõ ràng với họ nhất có thể. Nếu như tôi không thể hiểu được thông tin mà tôi đang nhận được, tôi sẽ “hỏi” để biết thêm chi tiết. Nếu một linh hồn không có khả năng giao tiếp một cách lưu loát chỉ bằng một trong các giác quan của tôi, tôi thích họ sử dụng nhiều giác quan để liên hệ với tôi. Điều này cho tôi thêm nhiều gợi ý hơn về những gì họ đang cố gắng truyền đạt. Theo cách đơn giản, nếu làm đầu tôi đau là cách mà một linh hồn cố gắng chỉ ra một cơn đột quỵ, họ sẽ không đi xa được, trừ khi họ có thể tham gia các giác quan khác của tôi để giúp tôi phân biệt một cơn đột quỵ và một vết thương đầu.

  1. Xét về khả năng giao tiếp linh hồn này, anh ấy đang chọn chia sẻ bao nhiêu về chủ đề này?

Khi tôi đã thiết lập một kết nối rõ ràng, đã đến lúc cho phép các thông điệp truyền đi. Lý tưởng nhất là tôi chỉ tập trung vào một ấn tượng duy nhất, các hình ảnh và chi tiết sẽ được bổ sung tiếp theo, thường là phát triển trên cái đã có sẵn. thực sự cũng có những khoảng nghỉ trong lúc đang được truyền thông tin – nhưng tôi phải hiểu khi linh hồn đã “thảo luận” xong về một chủ đề và đang chuyển sang chủ đề tiếp theo. Quan trọng là tôi phải nhận ra những khoảnh nghỉ này khi chúng xảy ra, bởi nếu tôi hiểu sai toàn bộ logic của quá trình, và điều này sẽ làm sai lạc đi ý nghĩa của thông điệp . Những khoảnh lặng này hoạt động như một dấu chấm trong một câu, mang lại sự hoàn thiện cho một chủ đề, để một chủ đề khác có thể được thiết lập.

Tuy nhiên, có sự khác biệt giữa việc tạm dừng và trở nên hoàn toàn im lặng. Khi một linh hồn đã kết nối một cách lưu loát và sau đó đột ngột “im lặng” về một điều gì đó, thường tôi sẽ tự hỏi tại sao. Ví dụ, đã có nhiều trường hợp mà các linh hồn đã góp phần vào quá trình chuyển hóa của họ (những gì chúng ta có thể gọi là tự tử hoặc tự tử được hỗ trợ) hiển nhiên cho người thân của họ còn sống, mang đến nhiều thông điệp – nhưng họ lại dập tắt mọi cố gắng nói về nguyên nhân ra đi của họ. Điều này khá phổ biến, và tôi giả định rằng trong những trường hợp này đó là linh hồn đó đã siêu thoát hoặc họ vẫn đang học bài học để hiểu tại sao cuộc sống của họ kết thúc theo cách đó, hoặc không muốn nhắc nhở gia đình của họ về thảm kịch đó. Thay vào đó, họ chọn tập trung vào những gì họ đánh giá cao hơn: cuộc sống của họ trước khi ra đi và những bài học họ học được từ đó.

Cũng có những lúc, những người đã chuyển hóa sẽ ngay lập tức chấp nhận trách nhiệm, đưa ra giải thích của họ và cố gắng an ủi những người thân yêu còn sống. Những gì những người ở phía bên kia sẵn lòng đề cập hoàn toàn phụ thuộc vào họ, mức độ phát triển của họ và sự hiểu biết họ đã đạt được qua quá trình cá nhân của họ. Giống như trong thế giới này, chúng ta tất cả đối mặt với các sự kiện lớn trong cuộc sống khác nhau. Sau sinh, cái chết là sự kiện lớn thứ hai chúng ta trải qua.

  1. Linh hồn này thích giao tiếp như thế nào?

Những linh hồn sống như những người thiên về thị giác thường giao tiếp bằng hình ảnh sống động (thị giác). Những cá nhân tạo được tiếng vang cuộc sống bằng âm thanh và âm nhạc có thể truyền thông điệp tới tôi thông qua âm nhạc hoặc lời bài hát (thính giác). Đôi khi tôi có thể đoán được nghề nghiệp của một linh hồn, dựa trên cách họ trình bày thông tin. Trong cuộc sống này và ở thế giới bên kia, chúng ta giao tiếp bằng các điểm tham chiếu mà chúng ta quen thuộc và thoải mái. Ý thức của chúng ta vẫn tiếp tục sau cái chết, ý định của chúng ta cũng vậy. Hai yếu tố này cùng tạo nên giao tiếp tâm linh.

Ngoài việc tiếp nhận, sắp xếp thứ tự ưu tiên và diễn giải các thông tin nhận được, tôi cũng tìm kiếm những sắc thái tiềm ẩn. Bằng cách tập trung không chỉ vào những gì được nói, mà còn vào cách nói, tôi có một cái nhìn cụ thể về cá tính người đang truyền đạt. dẫn kênh nhận thông điệp là một quá trình phức tạp không chỉ liên quan đến việc tiếp nhận khách hàng , mà còn là việc giao tiếp đặc biệt với người thân của khách hàng đã qua đời.

Khi còn trẻ,khi càng nhiều linh hồn xuất hiện, tôi lại tự hỏi, tại sao nếu mọi người đến từ bên kia đều yên bình, tại sao họ cảm thấy cần phải kết nối với người thân yêu của họ? Tôi đã dần nhận ra ý nghĩa mà cái chết mang lại, nó mang lại cho những người ở thế giới bên kia một hiểu biết hoàn toàn mới về cuộc đời của họ. Xem xét rằng họ vẫn gắn bó với những người thân yêu của họ, họ thường cảm thấy quan trọng để chia sẻ những phát hiện sau cái chết này với những người sống.

  Cho dù đó là việc truyền đạt một thông điệp rất cần thiết, giải quyết xung đột hay hỗ trợ quá trình chữa lành, những người thân yêu của chúng ta đều tìm về với  chúng ta vì họ muốn chia sẻ những gì cái chết đã dạy họ về cuộc sống. Trong một thời gian dài, tôi nghĩ rằng quá trình chữa lành này là một chiều. Việc chữa lành rõ ràng nhất diễn ra khi khách hàng trước mặt tôi hiểu một thông điệp từ người thân của họ. Theo thời gian, tôi đã hiểu được rằng những linh hồn ở thế giới bên kia cũng được lợi ích từ việc truyền đạt thông điệp cho người thân của họ, cũng như việc làm này mang lại sự chữa lành cho họ. Trong việc chia sẻ những hiểu biết mới những yếu tố và quy luật đã diễn ra trong cuộc sống của họ – những điều mà họ có thể không nhận ra vào thời điểm đó – sự chữa lành lớn lao xảy ra cho họ, khi họ tiếp tục trên con đường tâm linh của mình.

CÁI TÔI

Linh hồn đã khuất có thể nhớ lại cuộc sống của họ khi còn sống. Họ vẫn có quan điểm, và tính cách cá nhân của họ vẫn được bộc lộ, nhưng hầu hết đều là phiên bản thông thái hơn của bản thân họ khi còn sống. Họ đã hiểu những lựa chọn cuộc sống của họ tác động lên với người khác. Không có bản ngã (cái tôi) để bảo vệ, các linh hồn có xu hướng giải quyết xung đột và nhận trách nhiệm. Khi nói về trách nhiệm, tôi không đề cập đến một cái gốc trong sự phán xét, bắt bớ, hoặc tự khiển trách bản thân – đó là những quan niệm của con người. Ở đây tôi đang nói về loại trách nhiệm cần thiết cho sự tiến hóa tâm linh.

Khi hầu hết mọi người nghĩ về việc có một “cái tôi lớn,” họ thường đề cập đến một người tự phụ, tự ái, hoặc tự mãn. Những định nghĩa này chỉ đại diện cho một phần nhỏ của cách cái tôi ảnh hưởng đến trải nghiệm con người. Chúng ta đều tự thấy mình có một sự kết hợp giữa tự tin tích cực và tiêu cực, và số lượng của mỗi loại thường phụ thuộc vào hoàn cảnh thay đổi liên tục của chúng ta. Giữa và trong hai điều này, cái tôi được tìm thấy.

  Cái tôi của chúng ta là niềm tin của chúng ta về bản thân. Đó là bản sắc do chính chúng ta được tạo ra và định hình dựa trên sự phát trển và lối sống của chúng ta, nhưng không phản ánh ccon người thực sự của chúng ta là với tư cách  linh hồn. Tuy nhiên, là con người, cái tôi của chúng ta được hình thành và phát triển từ nhỏ và được duy trì trong suốt cuộc đời. Chúng ta nghĩ về tài năng, khả năng, và tính cách của chúng ta như con người thật của chúng ta, nhưng đây chỉ là những khả năng mà chúng ta có, không phải là đặc điểm xác định của linh hồn chúng ta.

Một phần lớn cái tôi của chúng ta liên quan đến quá trình lớn lên của chúng ta. Từ khi sinh ra, chúng ta được điều kiện để cảm thấy một cách nhất định về môi trường của chúng ta, chính bản thân chúng ta và những người xung quanh chúng ta, dựa trên những gì chúng ta được dạy dỗ. Đối với hầu hết chúng ta, cha mẹ là những người thầy đầu tiên của chúng ta. Họ ảnh hưởng đến cách chúng ta học cách xác định môi trường của mình, và thậm chí sâu hơn nữa, bản thân chúng ta. Nếu cha mẹ của bạn có ấn tượng tiêu cực và dựa trên nỗi sợ hãi về thế giới, bạn cũng vậy. Hoặc ít nhất là cho đến khi bạn hồi phục lại. Hãy nghĩ về cách được cha mẹ công nhận khiến chúng ta cảm thấy tự tin như thế nào về giá trị của mình, và bị khiển trách khiến chúng ta cảm thấy xấu hổ như thế nào. Đây là những cảm xúc mạnh mẽ hình thành và tác động vào cách chúng ta cảm nhận về thế giới, và quan trọng nhất, cách chúng ta cảm nhận về vai trò của mình trong cuộc sống.

  Thông thường, chúng ta thậm chí không nhận ra điều này đang diễn ra. Đối với linh hồn sống, việc nhìn xa hơn cái tôi cứng nhắc này là vô cùng khó khăn. Ngay cả khi chúng ta quán chiếu về cái tôi của mình, chúng ta cũng đang đóng góp vào bản ngã của mình — đó là điều thật lố bịch, phải không? Chính hành động suy nghĩ về bản thân của chúng ta đặt một rãnh phân biệt rõ ràng giữa “Tôi” và “người khác”. Những suy nghĩ này tạo nên cấu trúc bản ngã mà chúng ta mang theo suốt đời:

“Tôi không giỏi trong việc làm bài kiểm tra.”

“Tôi thông minh.”

“Tôi có làn da xấu.”

“Tôi giỏi hơn bạn.”

“Bộ trang phục này khiến tôi trông béo.”

Bản ngã sinh sống trong các suy nghĩ về “Tôi” và “tôi” này. Bản ngã có vẻ như là một phần cơ bản và không thể tránh khỏi của việc làm người — và đúng vậy, bạn không thể hoạt động trong một xã hội hiện đại mà không có một phần nào đó của bản ngã. Đó là một phần quan trọng của việc làm người, và nó cung cấp các cơ hội vô tận để tìm hiểu về bản thân và người khác. Tuy nhiên, các vấn đề lớn có thể phát sinh khi hình ảnh của chúng ta trở nên méo mó, phình to hoặc thu nhỏ (và điều này thường như vậy).

Cái tôi của chúng ta thực hiện một công việc tuyệt vời trong việc kết hợp các phần của bản thân mà chúng ta nghĩ rằng đó thực sự là chúng ta. Chúng ta nuôi dưỡng cái tôi của mình bằng cách gắn kết những đặc tính dễ chịu cho bản thân mình. Khi ai đó mâu thuẫn với chúng ta và chúng ta cảm thấy cần phải đúng, đó là cái tôi của chúng ta cảm thấy bị đe dọa và muốn phòng thủ cũng như phản công. Với những cảm xúc nguyên thủy này điều khiển bánh lái, chúng ta không thể nào hiểu thông tin một cách đúng đắn. Khi chúng ta cảm thấy tồi tệ vì phản ứng thái quá, cái tôi của chúng ta đánh bại chúng ta vì đã nóng tính hoặc nhỏ nhen— điều mà chính cái tôi của chúng ta đã khiến chúng ta trở nên như vậy! Trong cuộc đấu tranh quyền lực nội tâm của chúng ta, chúng ta muốn ý kiến, cảm xúc và hành vi của mình được chứng thực — nhưng tại sao? Đó là bởi vì một phần của chúng ta cảm thấy thiếu tự tin thực sự.

Mặc dù có thể có khả năng cho một số tu sĩ Phật giáo hoàn toàn có thể tách rời khỏi cái tôi, nhưng tôi không kỳ vọng điều đó sẽ xảy ra với những người còn lại trong chúng ta. Cái tôi là một phần cơ bản của việc tồn tại là một con người. Điều tốt nhất chúng ta có thể làm là cố gắng nhận biết khi nào “cái tôi” của chúng ta xuất hiện và thực hiện các biện pháp để sửa đổi điều chỉnh tình trạng không lành mạnh, kém hiệu quả này.

Tôi nhấn mạnh vào cái tôi và điều kiện, vì chúng là hai phần của trải nghiệm con người xác định cách chúng ta với tư cách cá nhân, xử sự trong thế giới này. Mặc dù chúng ta không chịu trách nhiệm về nơi chúng ta đến từ, nhưng chúng ta chịu trách nhiệm về nơi chúng ta đang đi. Chúng ta không chỉ là điều kiện của chúng ta. Chúng ta có khả năng phát triển và thay đổi.

  Một trong những quá trình cơ bản nhất giúp chúng ta có được góc nhìn từ việc buông bỏ cái tôi của mình là điều tôi gọi là việc đánh giá cuộc sống. Khi chuyển tiếp, mỗi người trong chúng ta đều sẽ có được một hiểu biết trải nghiệm về tác động của hành động và không hành động của mình gây ra với người khác. Khi tôi giải thích về đánh giá cuộc sống, tôi không muốn tạo ra ấn tượng rằng đó là một lần duy nhất xem lại cuộc đời qua việc nhớ lại một cuộn phim hồi tưởng. Thay vào đó, đó là một sự phát triển, tự nhiên và hài hòa của sự trưởng thành, góc nhìn và sự hiểu biết về mối liên kết vũ trụ. Chúng ta chuyển từ góc nhìn của một con người cá nhân sang góc nhìn của sự tồn tại vô hạn — và vai trò của chúng ta trong đó. Linh hồn hiểu về cuộc sống con người của mình một cách ngay thẳng và đáng ngạc nhiên. Trong sợ hãi hoặc xấu hổ, những người sống thường gặp khó khăn trong việc chịu trách nhiệm hoặc công nhận các điểm yếu của họ. Khi chúng ta chết, chúng ta hiểu rằng những cảm xúc đó chỉ làm nặng trĩu cuộc sống của chúng ta, và cuối cùng chúng ta có thể giải phóng nó. Đây là những chủ đề mà các linh hồn đặc biệt nhấn mạnh trong các phiên dẫn kênh của tôi, các linh hồn đã chết từ bốn mươi năm trước, người trong cuộc sống không bao giờ suy nghĩ về diễn biến nội tâm, suy tư và cảm xúc của họ.

  Trong một phiên làm việc của tôi với Christopher Knight, nam diễn viên từ The Brady Bunch, anh ấy sốc khi người cha đã qua đời của mình xuất hiện và chịu trách nhiệm về việc không làm tròn trách nhiệm của một người cha. Điều này một phần là do việc nhìn lại cuộc đời của ông ấy khi ông ấy đã đi về thế giới bên kia. Khi người cha của anh ấy truyền đạt với tôi, ông ấy nhấn mạnh rằng ông ấy hoàn toàn hiểu được tác động của sự rối loạn của mình đối với gia đình, và ông ấy xin lỗi vì không bao giờ nhìn thấy điều đó trong cuộc sống.

Phản ứng đầu tiên của Christopher là: “Có sự tiến bộ tư duy sau khi chết không? Vì bố của tôi là người không bao giờ xin lỗi trong đời này.” Rõ ràng rằng đối với Christopher, hành động của cha vẫn là một vấn đề khó hiểu. Tôi giải thích rằng, dựa trên những thông điệp đang truyền đạt, có sự phát triển sau khi chết. Khi cái tôi mất đi, góc nhìn sẽ thay đổi. Nếu ai đó đã dành cả cuộc đời để kìm nén cảm xúc của mình,bướng bỉnh cho rằng mình “đúng”, và ưu tiên tự trọng của mình hơn mối quan hệ của họ với các thành viên trong gia đình, họ sẽ không còn ưu tiên những điều này nữa ở thế giới bên kia nữa.

Cái chết cho chúng ta thấy tác động mà chúng ta đã gây ra trong bức tranh tổng thể, trong thời gian ngắn ngủi mà chúng ta đã sống trên trái đất. Những bài học này không đến từ một nơi của sự phê phán hoặc trừng phạt; chúng là kết quả của sự phát triển tự nhiên. Đó không phải là hình phạt mà một thành viên trong gia đình phải chịu trách nhiệm vì đã xa cách gia đình của họ về mặt tình cảm. Ý nghĩa hơn, họ tự mình hiểu được điều này khi cái tôi của họ không còn. Mặt khác ở thế giới bên kia, họ không có tự trọng để bảo vệ, không có sự cố chấp để hình thành cái tôi nào cả.

Bằng cách chia sẻ góc nhìn mới, lớn hơn với con trai của mình, cha của Christopher đã mang lại sự kết thúc và hàn gắn cho gia đình đang sống của mình. Qua điều này,chính ông ấy cũng tìm được sự kết thúc.

Một phôi thai không thể làm gì để ngăn chặn quá trình phát triển của mình và cuối cùng là sự ra đời. Quá trình chết đóng vai trò như một sự tái sinh, và sự phát triển, thay đổi, và góc nhìn mà chúng ta thu được khi chuyển tiếp là kết quả tự nhiên. Điều này xảy ra với ngay cả những người có tâm trạng khó chịu nhất (và một kiếp sống đơn lẻ không xác định được toàn bộ tính cách một linh hồn). Khi trạng thái tồn tại của chúng ta thay đổi và phát triển, những hiểu biết sâu sắc hơn về vai trò của chúng ta khi được sinh ra trong vũ trụ.

Khi mọi người tưởng tượng về việc tách rời khỏi cái tôi của họ, nhiều người ban đầu cảm thấy không thoải mái. Điều đó có nghĩa là gì khi chúng ta phải tách rời khỏi tất cả những gì chúng ta nghĩ là mình, tất cả những khả năng và tài năng và thành tựu của chúng ta, tất cả những điều chúng ta đã được dạy làm cho chúng ta là chúng ta? Trong cuộc đời này, hầu hết chúng ta chỉ nhận thức về một kiếp sống hiện tại của mình. Trong suốt thời gian bạn đã sống trên trái đất này, bạn đã được gọi là một người duy nhất với một cái tên và một bản sắc duy nhất. Nhưng quan trọng là phải nhớ rằng bạn vẫn là bạn dù không có cái tôi, danh tính, tên, đặc điểm hoặc thậm chí cả cơ thể của bạn.

Khi chúng ta bước vào quá trình chuyển tiếp, tấm màn bản ngã (cái tôi) của chúng ta được gỡ bỏ và chúng ta hiểu được mức độ kết nối mạnh mẽ của chúng ta như thế nào. Chúng ta không quên cuộc đời của mình, nhưng ý thức về bản thân của chúng ta không còn bị giới hạn trong một kiếp sống duy nhất nữa. Chúng ta chuyển từ việc nhìn thấy một quan điểm trong khoảng (hy vọng là) tám mươi đến chín mươi năm, đến việc nhìn thấy tác động mà cuộc đời này tạo ra trong một vũ trụ toàn cầu qua thời gian và không gian. Linh hồn có thể nhớ lại và truyền đạt các đặc điểm tính cách mà họ có trong cuộc sống – cử chỉ, thói quen và đặc điểm xác định giúp tạo ra một mối liên kết mà người thân yêu của họ có thể nhận ra. Tuy nhiên, chỉ vì ai đó hiện ra và nhận ra một đặc điểm hoặc quy luật nhận diện họ, không có nghĩa là họ vẫn bị hạn chế trong những đặc điểm này ở thế giới bên kia.

TÁI SINH

Tái sinh là một chủ đề tôi thường được hỏi trong hầu hết các phiên dẫn kênh. Đó là một trong những quá trình phức tạp, đầy thú vị mà đôi khi tôi đã có cái nhìn sâu sắc hơn về cuộc sống. Lớn lên trong một gia đình Kitô giáo bảo thủ, tái sinh là một chủ đề lạ lẫm chưa bao giờ được thảo luận một cách nghiêm túc. Tuy nhiên, khi tôi tiếp tục thực hiện các phiên dẫn kênh qua nhiều năm, tôi nhận ra rằng tôi đã được nói về tái sinh một cách gián tiếp – chỉ là cách khác biệt so với bất kỳ cách nào tôi từng nghĩ để xác định nó, nên mất một chút thời gian để hiểu được điều này.

 Từ đầu đã rõ ràng rằng với tư cách là những linh hồn, chúng ta không bao giờ ngừng tiến hóa. Mọi người học hỏi trong cuộc sống này, và họ có khả năng vượt qua và công nhận sự phát triển từ phía bên kia thế giới vật chất. Từ đó, họ tiếp tục hành trình tâm hồn của mình, mở rộng trên những kinh nghiệm của họ và thu được sự khôn ngoan. Điều này tôi đã hiểu.

Tuy nhiên, không có gì có thể giúp tôi chuẩn bị cho một sự kiện bắt đầu khi tôi nhận được một cuộc gọi từ một nhân viên ngân hàng. Anh ta là một người tự nhận là một kẻ hoài nghi và từng nghe về tôi từ một người quen của anh ấy. Vì tôi có thể nhận ra rằng anh ta có vẻ khinh bỉ công việc của tôi hơn là chỉ là nghi ngờ, nên tôi thực sự không có tân can để thực hiện một phiên dẫn kênh nhận thông điệp cho anh ta. Và tôi hoàn toàn bất ngờ khi thấy anh ta hoảng loạn và không vui đến thế nào khi tôi từ chối. Rõ ràng rằng tôi là lựa chọn cuối cùng của anh ta cho một vấn đề mà anh ta đang đối mặt, nhưng anh ta không nói vấn đề đó là gì. Anh ta cũng nói rõ rằng anh ta không mong đợi rằng việc đến với tôi sẽ giúp ích được gì.

Đến ngày hẹn, anh ta xuất hiện với một biểu hiện nghiêm túc. Khi tôi nhắm mắt và tập trung, ban đầu tôi chỉ cảm nhận được sự miễn cưỡng của anh ta. Điều này thực sự làm tôi bực bội, vì chính anh ta là người tìm đến tôi trước. Tuy nhiên, dưới sự miễn cưỡng, tôi bắt đầu nhận biết được nguyên nhân thực sự của cảm xúc của anh ta: sự sợ hãi. Khi nỗi sợ hãi của anh ta truyền qua cho tôi, tôi thực sự rất tò mò. Tại sao nỗi sợ hãi lại là một sự hiện diện áp đảo trong năng lượng của người đàn ông này?

Sau đó, tôi nhận được hình ảnh đầu tiên: một người mẹ. Từ góc độ của một đứa trẻ, tôi thấy một người phụ nữ từ một thời kỳ khác bị kéo đi. Bà ấy hét lên và van xin; đứa trẻ là bất lực và sợ hãi. Tôi chắc chắn rằng đây là một người thân yêu đã qua đời đang đến gặp, nhưng phép toán quá khó hiểu. Thời kỳ này gợi nhớ về những năm 1930 ở Berlin, nhưng người đàn ông nghiêm khắc trước mặt tôi chỉ có lẽ ở độ tuổi ngoài năm mươi. Mà đứa trẻ tôi nhận được nếu đến bây giờ phải ở độ tuổi chín mươi. Liệu đây có phải là về một ông bà mất đi ông bà cố? Tôi cố gắng yêu cầu thêm chi tiết, nhưng không có gì đến. Đó là cách mà người hướng dẫn của tôi nói, “Đó là thông điệp; bạn đã có tất cả những gì cần để truyền đạt nó.”

Vậy là tôi đã làm. Tôi nhìn thẳng vào mắt người đàn ông và nói rằng tôi biết anh đang rất khinh miệt. Tôi không chắc rằng tại sao anh ta đến đây hoặc làm sao tôi có thể giúp đỡ. Tôi chỉ có một hình ảnh duy nhất, gây ám ảnh mà tôi không thể có thêm chi tiết nào nữa hoặc giải thích được nó. Khi tôi chia sẻ hình ảnh tôi nhận được với người đàn ông, tôi nghĩ rằng anh ta sẽ cười nhạo vào mặt tôi hoặc đứng dậy rời đi. Thay vào đó, anh ta gật đầu. Anh ấy giải thích rằng người giới thiệu anh ta đến với tôi là vợ anh ấy. Anh ấy nói rằng kể từ khi còn là một đứa trẻ, anh ta đã thường xuyên bị ám ảnh bởi những cơn ác mộng diễn ra ở Berlin vào những năm 1930. Trong mỗi cơn ác mộng, anh ta thức dậy với nỗi kinh hoàng mất mát một người phụ nữ mà anh ta thậm chí không biết: người mẹ từ một kiếp sống khác.

  Cơn ác mộng này cứ thể bị bỏ qua cho đến khi anh gặp vợ hiện tại của mình, lúc đó những giấc mơ đau đớn đó bắt đầu tái xuất hiện với cường độ khác. Anh chia sẻ rằng cả anh và vợ cảm thấy có một mối liên kết với giai đoạn lịch sử đó. Trong thực tế, họ đều cảm thấy rằng họ có một mối liên kết mẹ/con trai với nhau, và họ không chắc chắn phải nói với ai hoặc làm gì. Tôi không biết phải nói gì cả, đây là lần đàu tiên tôi tiếp xúc với việc này. Đó là một trong những lần tiếp xúc đầu tiên của tôi với kiếp trước sâu sắc hơn, có nghĩa là kiếp trước có thể can thiệp vào cuộc sống hiện tại. Tất cả những gì tôi có thể làm là khuyến khích anh và vợ của anh đi tìm sự giúp đỡ từ trị liệu tâm lý để giải quyết những vấn đề đặc biệt mà họ đang trải qua.

Một thời gian dài, tôi cảm thấy rối bời trước các vấn đề liên quan đến tiền kiếp mà xuất hiện trong các phiên làm việc của tôi với chủ thể. Mỗi khi nó xuất hiện, thì luôn luôn đi kèm với những khách hàng hoặc cá nhân đang phải đối mặt với những tình huống khó chịu hoặc phiền não dai dẳng, và những vấn đề này không thể giải thích được bằng cách nào khác. Nhiều trong số những chủ thể của tôi trước những vấn đề của “tiền kiếp” nhiều người họ đã từng tìm các bác sỹ tâm lý và tâm thần học. Họ đã thử nhiều phương tiện khác nhau để có được sự giúp đỡ. Đối với họ, tôi chỉ là phương án cuối cùng. Họ thổ lộ với tôi rằng: việc đến gặp một người thầy tâm linh để thảo luận về một điều gì đó không thể chạm được có vẻ “hơi ngớ ngẩn,”. Một phần, họ đã đúng. Tôi cũng cảm thấy không thoải mái khi thảo luận về một chủ đề mà tôi vẫn chưa thể hiểu rõ hoàn toàn.

  Vì vậy, tôi đã không làm như vậy. Tôi chỉ nói những gì tôi nhìn thấy, và tôi không bao giờ cố gắng đưa ra bất kỳ lời giải thích nào. Cuối phiên làm việc , tôi sẽ chia sẻ với khách hàng một số hình ảnh ngẫu nhiên khác mà tôi không thể giải thích hợp lý vào kiếp sống hiện tại của họ. Thường xuyên, tôi nhận được phản hồi gây sốc rằng một sự kiện tôi thấy không xảy ra trong kiếp sống này, nhưng mà tôi đã mô tả một nỗi sợ hoặc một sự tránh xa không thể giải thích được cụ thể đối với khách hàng. Điều này khiến cả hai chúng ta tự hỏi liệu có gì đó nhiều hơn, có lẽ từ kiếp sống trước.

  Càng suy ngẫm về điều đó, tôi càng cảm thấy điều đó hợp lý. Sau tất cả, nếu chúng ta tiếp tục tiến hóa về mặt tâm linh, liệu có lẽ chúng ta cần nhiều hơn một quan điểm để học hỏi không? Nếu sự tái sinh này là có thể, ai là người nói rằng không thể có nhiều hơn một lần? Sự quan tâm của tôi đối với luân hồi được kích thích khi tôi bắt đầu đọc sâu vào chủ đề này. Tôi tìm kiếm tất cả những thông tin cũng như học hỏi những kiến thức trong thế giới của tôi. Tôi đặc biệt tò mò về việc tất cả điều này liên quan như thế nào với việc giao tiếp với những người đã khuất của tôi. Sau tất cả, nếu mọi người đều tái sinh khi qua đời, làm thế nào tôi có thể giao tiếp với linh hồn của họ? Tại sao họ không ở trong một kiếp sống mới ?

Câu trả lời không đến từ sách vở. Nó chỉ được tiết lộ một phần, khi tôi trở nên quen thuộc hơn với quá trình giao tiếp của riêng mình. Một khi tôi phát hiện ra rằng một số người đến và nói thay mặt cho người khác – có lẽ vì họ là những người giao tiếp mạnh mẽ hơn – tôi nhận ra rằng có thể những linh hồn mà họ thay mặt nói chuyện có lẽ là vì linh hồn đó vắng mặt. Đó có phải là bởi vì họ đã tái sinh? Với sự giúp đỡ từ các hướng dẫn của một cá nhân (Vị thầy tâm linh), thông điệp sâu sắc vẫn có thể được truyền đạt về một kiếp sống trước đó cho những người thân quen của họ, mà không cần linh hồn đó phải giao tiếp trực tiếp. Một khía cạnh khác mà tôi đã bắt đầu suy ngẫm là cách các hợp đồng linh hồn có thể liên quan đến cả nhóm người – và trong một số trường hợp, họ có thể chọn trì hoãn việc tái sinh cho đến khi tất cả mọi người có thể quay trở lại cùng nhau.

  Một số người giao tiếp mạnh mẽ của tôi đã chia sẻ trải nghiệm của họ với sự tái sinh, đặc biệt là khi tôi có ý định tìm hiểu thêm về nó. Họ giải thích rằng sự tái sinh cung cấp một cách để tiếp tục học những bài học mà một người có thể không học được trong một kiếp sống. Khi chuyển kiếp và thoát khỏi cơ thể vật lý của chúng ta, chúng ta vẫn giữ lại toàn bộ ký ức về kiếp sống đó. Chúng ta vẫn có khả năng nhớ nó khi chúng ta “đến gần”. Tuy nhiên, hầu hết chúng ta không nhớ các kiếp sống trước của mình trong kiếp sống hiện tại. Việc nhớ quá nhiều sẽ làm trở ngại cho những bài học chúng ta cần học ở kiếp sống này. Nếu chúng ta mắc kẹt trong một kiếp sống trước đó, hoặc cảm thấy nhớ gia đình và bạn bè từ một kiếp sống trước đó, điều đó sẽ làm mất tập trung rất nhiều.Mỗi cuộc đời có rất nhiều điều để xử lý và học hỏi!

Ngay cả khi các cá nhân tái sinh trở lại cõi này, một người trung gian (người dẫn kênh – tôi) đôi khi có thể “nhận được thông tin” về kiếp sống trước đó mà họ đã sống, đọc thông tin và thậm chí truyền đạt những trải nghiệm mà linh hồn học được sau khi chuyển kiếp. Một linh hồn không cần phải giao tiếp trực tiếp từ thế giới bên kia để tôi nhận được thông tin về nó. Nó đã có thông tin này đã được ghi sâu bên trong, bất kể nó đang ở đâu.(tiềm thức)

Tôi không thể khẳng định biết chính xác cách quá trình này hoạt động ra sao, chúng ta sống bao nhiêu kiếp sống, ai tái sinh, ai không, và khi nào — cũng như ai hoặc cái gì kiểm soát quá trình. Nhưng tôi đã tìm hiểu đủ về các kiếp sống trước đó để tin rằng chúng là một phần của hành trình của một linh hồn. Những ý nghĩa của điều này đối với sự liên kết của chúng ta và sự tiến hóa của loài người qua lịch sử là một điều đáng kinh ngạc. Đó là một trong những bí ẩn lớn nhất của sự sống và cái chết, có lẽ phức tạp đến mức não của chúng ta đơn giản không thể  hiểu được. Và bí ẩn đó, chuỗi dấu hỏi vô tận, có thể là một bài học trong chính nó.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận