PHẦN 2: Tiền sử hồ sơ cá nhân—Gia đình Anna Campbell – Edgar Cayce trong Hồ sơ Akashic – Cuốn Sách Sự sống – Edgar-Cayce-on-the-Akashic-Records

Cuốn sách: Edgar-Cayce-on-the-Akashic-Records
Tác giả: Kevin-J.-Todeschi
Tên Tiếng Việt: Edgar Cayce trong Hồ sơ Akashic – Cuốn Sách Sự sống
Người Dịch: Thu Hòa
PHẦN 2: Tiền sử hồ sơ cá nhân—Gia đình Anna Campbell
(Lưu ý: Tên của bệnh nhân 1523 và người nhà của cô đã được thay đổi để giữ bí mật.)

Năm 1938, một phụ nữ 29 tuổi đến gặp Edgar Cayce để nhận một bài đọc tâm linh (trường hợp 1523). Cô đang trong tình trạng tuyệt vọng và cảm thấy ông là niềm hi vọng cuối cùng của mình. Cô đang đứng trước bờ vực, cả về mặt thể chất và tinh thần. Hôn nhân của cô không hạnh phúc, nhưng cô bị lạc lối về điều gì nên làm. Cô bị giằng xé giữa việc ly dị người chồng thứ hai của mình hoặc ở lại với anh ta. Mặc dù không hạnh phúc trong tình cảm, một phần của cô hy vọng hôn nhân sẽ thành công nhằm thực hiện giấc mơ có một gia đình.
Tuy nhiên, lý do cô đến gặp ông Cayce không phải là để tìm lời khuyên về hôn nhân mà là về một tình trạng thể chất. Cô lo sợ rằng tình huống của mình có thể đòi hỏi phẫu thuật và làm cho cô không thể mang thai. Một kỳ mang thai ngoài tử cung trong cuộc hôn nhân thảm họa đầu tiên của cô đã dẫn đến việc loại bỏ một ống dẫn trứng. Cô bắt đầu trải qua các triệu chứng thể chất tương tự và lo sợ rằng một kỳ mang thai ngoài tử cung lần thứ hai sẽ kết thúc cơ hội có con của cô. Hơn bất kỳ điều gì khác, cô muốn làm một người mẹ. Các thành viên khác trong gia đình theo đuổi việc học đại học và sự nghiệp; chị gái của cô đang làm việc để có được bằng thạc sĩ. Nhưng không phải Anna; trong suốt thời gian cô có thể nhớ, cô có một ước mơ: “có sáu đứa con và già đi cùng chúng.” Cô hy vọng thông qua việc có một bài đọc thể chất, cô sẽ tránh được một cuộc phẫu thuật khác.
Lịch sử cuộc đời của Anna không được Edgar Cayce biết vào thời điểm bài đọc của cô diễn ra. Tuy nhiên, một cái nhìn tổng quan về câu chuyện của cô sẽ giúp chúng ta hiểu rõ hơn về tình hình của cô cũng như mối liên kết của nó với quá khứ.
Cô sinh ra ở một thị trấn rất nhỏ vào đầu thế kỷ XX. Trên thực tế, nhỏ đến mức nửa thế kỷ sau thị trấn đã bị sáp nhập bởi các cộng đồng xung quanh và biến mất theo đúng nghĩa đen. Cha mẹ cô là nông dân, mặc dù mẹ cô xuất thân từ Kentucky, tinh tế và đàng hoàng hơn cha cô nhiều. Sự thật này dường như đã khiến cha cô bận tâm suốt cuộc đời. Cha cô là một trong những người biên phòng cuối cùng, cắm rễ sâu vào vùng đất và hiểu biết về những gì nó có thể cung cấp cho gia đình mình.
Cô là một trong sáu đứa trẻ sẽ trưởng thành và phần lớn cô hòa hợp với tất cả các anh chị em của mình ngoại trừ chị gái. Theo những gì cô có thể nhớ, giữa hai người đã có sự đối kháng, ghen tị và ngờ vực. Mặc dù cha mẹ cô điều hành một bầu không khí khá có tổ chức – có nhiều công việc nhà và việc học phải làm – mẹ cô đã trở nên quá thất vọng vì những năm tháng xung đột giữa Anna và chị gái cô, Vera, đến nỗi bà không còn cố gắng can thiệp nữa. Việc còn lại là Anna và Vera phải chiến đấu và họ đã chiến đấu.
Mặc dù thường xuyên xảy ra cãi vã trong gia đình nhưng sự đối kháng giữa hai người dường như rất tập trung. Điều thú vị là Anna nhận thấy dường như có hai người khác trong nhà cũng gặp khó khăn lớn trong việc hòa hợp với nhau như cô và chị gái. Cha cô và em trai thứ ba của cô, Warren (sinh ngay sau Anna), thường xuyên cãi vã. Dường như Warren luôn bị “phạt” cho những việc mà một trong những đứa trẻ khác có thể thoát khỏi – cha cô dường như quyết tâm giữ anh ta “dưới sự kiểm soát.” Vì lý do này, cô cảm thấy đó là trách nhiệm của mình (và cũng của mẹ cô) để đến cứu Warren mỗi khi anh ấy bị cha mình “đánh đập một cách dã man”
Mẹ cô có vẻ hòa thuận với mọi người. Người phụ nữ đã được mô tả là “một thiên thần.” Mặc dù bà và Anna có ý kiến khác nhau về nhiều thứ, họ rất thân thiết. Tuy nhiên, bất chấp lòng tốt, sự dịu dàng và lòng trắc ẩn của mẹ cô, có một điều dường như hoàn toàn khác với tính cách của người phụ nữ này: người phụ nữ này có lòng căm thù sâu sắc đối với người Công giáo. Mẹ cô thậm chí đã từng nói rằng bà thà nhìn thấy một trong những đứa con của mình chết hơn là kết hôn với một người Công giáo. Cơ hội để bà thay đổi quan điểm sẽ đến thông qua một trong những đứa con trai của bà.
Trong bối cảnh nông thôn này, luôn có điều gì đó chiếm trọn thời gian của Anna. Cho dù đó là làm cỏ, dọn dẹp, hái lượm, giặt giũ, trồng trọt, may vá, ủi quần áo hay đi học, thời gian rảnh rỗi đều rất ít. Anna luôn cảm thấy rằng cô không bao giờ có thể làm được điều mình muốn vì không có thời gian. Gia đình phải làm việc chăm chỉ chỉ để kiếm sống từ đất đai. Cha cô xây dựng nhà phụ và có một số tài sản cho thuê để trang trải cuộc sống.
Làm phức tạp hơn cuộc sống trẻ thơ của cô, Anna cảm thấy không thể thoát khỏi sự hiện diện của Vera; hai người ở chung một phòng. Trong một số trường hợp hiếm hoi khi không có việc để làm cho phép những người bạn trẻ hoặc anh em họ đến chơi, Vera cố gắng thuyết phục khách sang phòng khác bằng những câu chuyện kỳ diệu về những trò chơi thú vị mà họ có thể chơi – “nhưng không phải với Anna”. Thời gian trôi qua, người chị trở nên hoang tưởng mỗi khi có khách nam đến thăm. Cô ấy tỏ ra vô cùng lo sợ rằng họ có thể chú ý đến Anna ít nhất một chút. Cô thậm chí còn ghen tị với cách Anna trông và hành động – mặc dù Anna luôn tin rằng chính chị gái cô mới là người mẫu chứ không phải chính cô. Trong suốt thời gian họ lớn lên cùng nhau, Vera tin rằng Anna đã có “tất cả những cơ hội” còn cô ấy thì không. Từ góc nhìn của Anna, cô không cảm thấy mình có được bất kỳ lợi thế nào.
Bất chấp sự có mặt của chị gái, Anna vẫn tương đối hạnh phúc khi còn nhỏ miễn là cô ở nhà. Cô có bốn người anh em trai, hai người anh (Mitchell và Carl) và hai người em (Warren và Everett) luôn đồng hành cùng cô, một người cha luôn ở bên cạnh bất cứ khi nào cô có thể thoát khỏi công việc rửa chén bát và việc nhà, và những giấc mơ đẹp về cuộc sống trưởng thành của mình với tư cách là một người mẹ tràn ngập tâm trí cô. Tuy nhiên, niềm hạnh phúc của cô nhạt dần và niềm hạnh phúc nào đó cũng đã kết thúc ngay khi cô bước vào trường học.
Cô không mất nhiều thời gian để nhận ra rằng những cô gái khác không thích cô. Họ nghĩ cô là một cô nàng tomboy hay một kẻ tán tỉnh, mặc dù cả hai mô tả đều không hoàn toàn chính xác. Mặc dù lúc đầu thái độ của họ gây tổn thương nhưng cô quyết định rằng sẽ ổn thôi bởi vì cô cũng không thích họ. Cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều xung quanh các bạn trai, giống như anh em trai cô, nhưng chơi với con trai là không đúng mực – thậm chí còn không được phép nói chuyện với họ ở một số trường học. Thế là cô trở thành kẻ cô độc.
Mặc dù có vẻ không bình thường cho một cô gái trong những năm 1910, nhưng với thời gian, cô bắt đầu xuất sắc ở hai điều cô có thể tự làm: âm nhạc và bóng rổ. Khi thời gian trôi qua, cô vẫn là một kẻ cô độc, giữ nhiều suy nghĩ cho riêng mình và ao ước cho ngày cô sẽ có một người chồng và một gia đình. Cuối cùng, cô bước vào lớp tám- thời điểm cuộc sống của cô thay đổi mãi mãi. Mặc dù vẫn là một kẻ cô độc, cô trở thành một thành viên của đội bóng rổ nữ. Tuy nhiên, phần lớn thời gian, cô vẫn tiếp tục mơ về một người mà có lẽ không tồn tại, một người mà cô có thể chung sống suốt quãng đời còn lại.
Một ngày điều đó đã xảy ra. Cứ như từ đâu cô đã phát hiện ra anh. Tên anh ta là Robert. Mặc dù anh hơn cô vài tuổi (và chắc chắn không biết đến sự tồn tại của cô), cô biết anh là ngưởi đó. Anna không rõ làm sao cô biết điều đó, nhưng không bao giờ nghi ngờ gì rằng Robert sẽ là chồng cô.
Việc “biết” này là một trong những trải nghiệm khác thường đã định hình cuộc đời cô. Một trong những lần đầu tiên, cô ở nhà dì ở thành phố. Nơi mà trước đây cô đã từng lui tới hàng chục lần. Qua cửa sổ phía sau, cô có thể nhìn thấy vùng đầm lầy, bãi cỏ và cây cối ở phía xa. Thay vì yên bình, hình ảnh đó bỗng trở nên u ám và đáng sợ hơn như thể nỗi sợ hãi đã luôn chôn sâu trong cô. Cô bắt đầu cảm thấy ớn lạnh, cô đơn và sợ hãi hơn bao giờ hết. Đột nhiên, cô nghe thấy mình thì thầm, “Tôi phải ra ngoài nơi này. . . Tôi phải rời khỏi nơi này!” Nỗi sợ hãi lắng xuống nhanh chóng như khi nó đến, và tất cả những gì còn lại là khung cảnh xuyên qua cửa sổ phía sau. Cô đang ở trong nhà của dì mình, bình an vô sự, mặc dù chuyện xảy ra sẽ vẫn còn trong cô và được nhớ đến hơn hai mươi năm sau tại nhà của Edgar Cayce khi ông chứng kiến một cảnh tượng tương tự có trong Hồ sơ Akashic.
Trải nghiệm với Robert cũng tương tự. Cô thấy mình đang ở trong sân trường, nơi có hàng chục đứa trẻ đang chơi, cười đùa và tranh cãi. Đột nhiên, cô tình cờ ngước mắt khỏi công việc đang làm về phía một nhóm học sinh cách đó không xa. Ngay lập tức, ở giữa tiếng ồn ào, sự phấn khích của trò chơi, và những quả bóng nảy, cô bắt gặp anh, và những gì xảy ra tiếp theo sẽ khiến cô kinh ngạc suốt quãng đời còn lại:
Một cách đột ngột, những âm thanh bắt đầu dần dần tan biến. Tất cả các em nhỏ trong sân trường bắt đầu biến mất khỏi tầm nhìn của cô và cô hoàn toàn một mình với một chàng trai mà cô thậm chí còn không biết tên. Không có tiếng ồn; không có ai khác xung quanh. Chỉ có hai người họ tồn tại. Sự ngạc nhiên của cô với cảnh tượng làm cho cô hít một hơi thở sâu, và trong chốc lát tiếp theo, sân trường và tất cả các em nhỏ trở lại. Từ ngày đó trở đi, giấc mơ của cô về một người chồng sẽ có khuôn mặt của Robert… nhưng có vẻ như còn rất lâu trước khi anh biết rằng cô tồn tại.
Cuối cùng, vào ngày đầu tiên của năm học, Anna bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn khi ở bên một số đứa trẻ ở trường. Tuy nhiên, thật không may cho danh tiếng của cô, tất cả chúng đều là con trai. Những cuộc nói chuyện gay gắt và không trung thực giữa một số cô gái vẫn tiếp tục diễn ra, và một sự kiện xảy ra vào cuối năm lớp 8 đã hủy hoại danh tiếng của cô.
Một đêm nọ, khi bố mẹ cô nghĩ rằng cô đang tham dự một bữa tiệc ở khu phố, cô và một số người bạn đã có một chuyến phiêu lưu hồn nhiên trên một chiếc ô tô. Bạn bè của cô, tất cả đều là con trai, đều có “những cô bạn gái của họ” đi cùng, và Anna chỉ đơn giản là đi cùng và mơ về Robert. Cuộc hành trình bắt đầu khá suôn sẻ, nhưng thay vì sớm quay trở lại như dự định, chiếc xe lại bị hỏng khi cách nhà nhiều dặm. Tất cả các cô gái khác và hầu hết các chàng trai đều tìm cách bắt được xe về nhà của họ. Chỉ còn lại ba người – ba người sống gần nhau – Anna và hai cậu con trai. Nhiều giờ trôi qua trước khi cả ba bắt được một chiếc ô tô khác và các chàng trai đã có thể đưa Anna về nhà.
Cha cô đã đến buổi tiệc để tìm cô. Ở đó, ông nghe được những câu chuyện hoang đường về việc Anna rời đi trong một chiếc xe với “một lũ con trai.” Những giờ tiếp theo đã cho ông đủ thời gian để suy ngẫm về những nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của mình. Đến khi ba người họ rẽ vào con đường đất, ông đã đợi họ, súng trường trên tay.
Không chờ đợi một lời giải thích, ông đã đe dọa sẽ giết chết những chàng trai nếu họ dám đụng đến Anna lần nữa. Con gái ông đã cố gắng một cách tuyệt vọng để kể lại những gì đã xảy ra, nhưng người đàn ông rất tức giận và không thể nghe được một lời nào cô nói. Lo sợ cho tính mạng của họ, hai chàng trai đã bỏ chạy từ ngôi nhà đó, và Anna bị “phạt” và bắt đi ngủ. Đáng tiếc cho Anna, vào sáng hôm sau, câu chuyện đã lan truyền như cháy rừng trong cả thị trấn nhỏ. Nhưng không phải câu chuyện về xe hỏng, hoặc ông già với súng, hoặc ba người và cuộc phiêu lưu hồn nhiên của họ. Thay vào đó, đó là câu chuyện về cô gái trẻ và những câu chuyện tưởng tượng về những gì cô đã làm vào đêm khuya với hai chàng trai.
Trong vòng một tuần, Anna không thể đi đâu mà không có ai đó chỉ vào cô và thì thầm sau lưng về sự việc. Danh tiếng của cô từ lâu đã bị đặt dấu hỏi, nhưng không còn nghi ngờ nào nữa. Cô được gán nhãn là một phụ nữ buông thả. Sự việc đã khiến cô rút lui hơn nữa vào một nơi mà ước mơ duy nhất của cô là Robert. Việc học của cô bắt đầu trượt dốc mạnh mẽ, tình trạng trầm cảm của cô trở nên nghiêm trọng hơn nhiều, và cô bắt đầu trở nên rất khác biệt với bố mẹ mình so với trước sự việc đó.
Cha mẹ cô trở nên bất an. Họ nhận thức được danh tiếng mà con gái họ đang có trong cộng đồng. Họ cũng lo lắng về sự mê muội của Anna với Robert vì họ biết rằng chàng trai trẻ này đã khá nổi tiếng là một “tên sát gái”. Từ quan điểm của họ, anh ta đến từ khu phố tồi tệ nhất của thị trấn, là con của một gia đình hoàn toàn không phù hợp, và không hề là người phù hợp cho con gái của họ. Họ lo lắng rằng vóc dáng đang trổ mã của Anna, danh tiếng bị hỏng, và tình yêu mê muội của chính cô có thể dẫn đến một kết cục duy nhất khi Robert cuối cùng để ý đến cô. Không còn lựa chọn nào khác, họ quyết định gửi cô đi học xa một năm – đến Kentucky với anh cả của cô, Mitchell, người đã có được một công việc làm giáo viên.
Chán nản tận sâu thẳm tâm hồn, Anna ngoan ngoãn làm theo mong muốn của cha mẹ. Nhưng thời gian trôi qua, cô nhận ra rằng mình cũng chẳng khá hơn gì ở Kentucky. Chẳng bao lâu sau, cô nhận ra mình bị các cô gái ghét bỏ và không được tin tưởng khi ở cạnh các chàng trai. Tệ hơn nữa, một trong những giáo viên của Anna đã giao cho mình trách nhiệm cá nhân trong việc kỷ luật tính ương ngạnh của đứa trẻ này, gây ra cho cô cảm giác khổ sở lớn lao. Không lâu sau, Anna trải qua tất cả những điều khủng khiếp mà cô đã trải qua ở quê nhà, nhưng cô thậm chí còn cảm thấy tệ hơn vì Robert vẫn ở lại đó. Khi trạng thái tinh thần của cô ngày càng xấu đi, giáo viên của cô coi đó là một tinh thần nổi loạn và hành hạ Anna một cách không thương tiếc. Kỷ luật dường như không có tác dụng gì với cô gái nên đến giữa mùa đông, giáo viên đã đuổi học Anna.
Việc trở về nhà sau khi bị đuổi học sẽ là một tai họa, bởi điều đó chỉ làm xác nhận thêm danh tiếng của cô là một người hư hỏng trong cộng đồng. Ba mẹ cô đã rơi vào tình trạng đau lòng và không thể hiểu được làm sao họ nuôi dạy được một đứa trẻ như vậy. Không còn lựa chọn nào khác, họ khuyên cô nên ở lại Kentucky – được chuyển từ người thân này sang người thân khác cho đến khi học kỳ kết thúc.
Không ai sẽ phải biết về sự xấu hổ của cô tại trường. Sẽ an toàn để trở về nhà khi học kỳ cuối cùng kết thúc.
Thời gian còn lại của năm trôi qua thật chậm rãi, nhưng cuối cùng cô cũng thấy mình được trở về nhà bố mẹ mình. Tuy nhiên, ngay cả sau khi trở về nhà, cuộc sống vẫn chưa bao giờ trở lại bình thường. Cô chỉ cần phải chạy trốn. Cha mẹ cô không hề hay biết, khi mười bảy tuổi cô bỏ trốn cùng Robert. Nó trở thành một nỗi đau nữa trong trải nghiệm của họ.
Ngay từ đầu, Anna đã cảm thấy lạc lõng với gia đình Robert. Cha mẹ cô đã đúng; hai gia đình thực sự đến từ hai thế giới khác nhau. Giải pháp duy nhất của cô là cố gắng giải quyết tốt nhất tình huống khó khăn. Hơn bất cứ điều gì khác, cô muốn có con, và cô bị ràng buộc và quyết tâm làm cho cuộc hôn nhân thành công.
Tuy nhiên, Robert có vẻ khác sau khi họ kết hôn. Anh ta coi mình là trung tâm của vũ trụ. Tệ hơn nữa, nhiều người bạn của Robert dường như cũng đánh giá cao anh ta như anh ta. Cứ như thể anh ta có một đoàn tùy tùng gồm những người ủng hộ xếp hàng chờ đợi mọi mệnh lệnh của anh ta. Anh ta dường như kiếm được nhiều mà chẳng được bao nhiêu, cư xử như thể thế giới nợ anh ta một cuộc sống và tất cả những gì anh ta phải làm là chờ đợi điều đó. Phần lớn thời gian Anna cảm thấy mình như người ngoài cuộc trong vòng bạn bè ngày càng mở rộng của chồng mình. Tuy nhiên, mỗi khi cô rơi vào vực sâu trầm cảm, anh lại dành sự chú ý vừa đủ cho cô để giữ cô an toàn.
Thời gian trôi qua, nỗi bất hạnh của cô về Robert và gia đình anh ngày càng trầm trọng. Cô đã trải qua nhiều nỗi buồn và sức khỏe kém khi mang thai trong ống dẫn trứng. Sau đó, thế giới của cô sụp đổ khi cô nhận ra Robert đang hẹn hò với những người phụ nữ khác! Chẳng bao lâu sau, anh thậm chí còn không cố gắng giữ bí mật. Cô cảm thấy xấu hổ.
Không thể phủ nhận rằng Anna đã hoàn toàn lạc lối. Hơn bất cứ điều gì cô cảm thấy hoàn toàn gắn kết với Robert, tuy nhiên anh không thể hoặc sẽ không thay đổi. Cả đời cô chỉ mong được làm vợ và làm mẹ. Khi cuộc hôn nhân của cô tan vỡ vì ly hôn, cô cũng sụp đổ theo.
Sau một thời gian ngắn ở nhà bố mẹ, cô biết mình phải rời khỏi khu vực này. Sức hút của Robert đối với cô thật không thể tin được. Bất kể anh đã làm gì, cô cũng không thể gạt anh ra khỏi tâm trí mình. Sức khỏe tinh thần của cô sa sút đến mức cô chuyển đến New York để sống với Vera! Họ đã đạt được một thỏa thuận: Anna sẽ thanh toán tất cả các hóa đơn và tiền thuê nhà, còn Vera sẽ hoàn thành việc học. Đổi lại, Anna sẽ có chỗ để ở lại và Vera sẽ trả lại một nửa số tiền cho Anna ngay khi có thể. Để giảm bớt chi phí, hai chị em đã nhận một cô gái thứ ba làm bạn cùng phòng.
Mặc dù Anna đã cố gắng một thời gian ngắn để xin việc làm ca sĩ – cô ấy có một giọng hát tuyệt vời – nhưng cuối cùng cô lại trở thành một cô hầu bàn. Hàng đêm cô sẽ mang tiền boa về nhà và cất chúng trong một chiếc hộp. Tuy nhiên, sau một thời gian, cô nhận thấy số tiền này dường như biến mất đều đặn. Để thuyết phục bản thân về những gì đang xảy ra, cô bắt đầu theo dõi cẩn thận. Không lâu sau, cô phát hiện ra rằng mình đúng và thậm chí còn bắt quả tang tên trộm. Đáng lẽ Anna phải ngạc nhiên khi biết rằng không phải người bạn cùng phòng thứ ba lấy tiền của cô mà là chính chị gái cô!
Sự việc đã được gạt sang một bên. Sau đó, khi cả hai ở phòng riêng và Vera đã kiếm được việc làm ở một nhà hàng khác, họ đã đồng ý chia tất cả thu nhập của họ năm mươi năm mươi. Trong một thời gian dài, Vera mang về nhà không nhiều hơn 5 đô la mỗi ngày. Cô chị khẳng định rằng 5 đô la là mức tốt nhất mà cô có thể làm được ngay cả trong “một ngày tốt lành”. Tuy nhiên, cuối cùng, Anna phải thay thế trong một khoảng thời gian vì Vera bị ốm. Người phụ nữ trẻ bàng hoàng khi phát hiện ra rằng ngay cả trong những ngày bình thường nhất, cô trung bình kiếm được 18 đô la. Hóa ra, chị gái đã giấu tiền thừa suốt thời gian qua.Vera cảm thấy rằng bất cứ thứ gì cô có thể lấy từ Anna đều là của cô; nó dường như chưa bao giờ làm lương tâm cô bận tâm.
Cuối cùng, Anna gặp được người đàn ông mà cô quyết định kết hôn. Cô không say mê anh và cô không yêu anh – nơi đó vẫn thuộc về Robert. Tuy nhiên, cô muốn có một gia đình và cảm thấy mình không còn nhiều thời gian; hơn nữa, anh có vẻ thực sự muốn cô.
Vera không thể chịu đựng được việc ở cùng phòng với Anna và chồng sắp cưới của cô, Alan. Mặc dù Vera có vẻ thích Alan, và cô ta và Anna đang hợp nhau như mong đợi, nhưng cô ta đã từ chối tham gia vào một cuộc chơi ba người. Tình hình không được cải thiện nhiều sau khi Alan và Anna kết hôn; tất cả những gì thay đổi là Vera ủng hộ Alan trong mọi việc anh ta làm và tiếp tục đổ lỗi mọi thứ cho Anna.
Alan không thể tìm được việc làm ở New York, vì vậy Anna cùng anh trở về nhà, nơi cha cô cố gắng sắp xếp cho Alan một công việc. Mong muốn được ở bên Robert của Anna không lắng xuống, vì vậy cô rất biết ơn khi cuộc sống của anh ta đã đưa anh ta vào một hướng mà con đường của họ sẽ không giao nhau. Đã có lúc Anna nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra theo chiều hướng tốt nhất, nhưng chẳng bao lâu sau, có vẻ như cô đã nhầm.
Cuộc hôn nhân của cô trở nên không thể chịu nổi. Cô không yêu chồng và có lúc bực bội vì họ ở bên nhau. Lúc buồn nhất, cô lại tưởng tượng Robert sẽ quay lại và đưa cô đi. Dù đau khổ khi ở bên Robert, cô không thể gạt anh ra khỏi tâm trí mình. Cô ấy chỉ ở lại với Alan vì cái lợi ích của việc có những đứa trẻ; cô đã gần ba mươi tuổi và sắp hết thời gian.
Một trong những khoảnh khắc đen tối nhất của cô đến khi tình trạng thể chất của cô cho thấy một lần nữa cô mang thai trong ống dẫn trứng. Cô cảm thấy thất bại và lạc lõng. Cô không hạnh phúc với Alan và kết nối với Robert một cách vô vọng. Cô đã được nhắc tới Edgar Cayce qua một số bạn. Trước khi gặp Cayce cô đã quăng mình xuống sàn khóc nức nở ước mong chết đi. Lúc đó là gần cuối tháng 1 năm 1938, và mặc dù cô nghĩ cuộc đời mình đã kết thúc nhưng nó sắp thay đổi đáng kể.
Để tự mình xác minh tính xác thực về khả năng thấu thị của ông Cayce, cô đã không nói cho ông biết về vấn đề của mình cũng như không đề cập đến ca phẫu thuật trước đây của mình. Cô chỉ nói rằng cô cần được đọc thể chất. Mặc dù rất cần sự giúp đỡ, cô vẫn khá nghi ngờ về công việc tâm linh này và chỉ đi theo khả năng này khi có sự nài nỉ của một trong những người bạn của cô.
Tuy nhiên, nghi ngờ của cô đã được giải tỏa khi ông Cayce, trong quá trình đọc lúc “ngủ” trên ghế, phát ngôn một câu: “. . . các rối loạn hoạt động của các cơ quan vùng chậu, và như trong hiện tại có sự mang thai lỗi trong ống dẫn trứng bên trái —có một cái . . .” Bởi vì tông điệu của bản đọc tổng thể và tính chính xác không thể chối cãi của nó, cô tuân theo mọi đề xuất của Cayce một cách nghiêm túc, bao gồm thay đổi chế độ ăn uống, thuốc uống và xoa bóp; trong vòng hai tuần đã có sự cải thiện đáng kể và trong vòng hai tháng cô cảm thấy bình thường về mặt thể chất. Không cần phải phẫu thuật.
Vào tháng 4 năm đó, cô có buổi đọc về cuộc đời đầu tiên và thông tin của nó đã thay đổi cách cô nghĩ về bản thân, những khó khăn và gia đình của mình. Cayce bắt đầu bài đọc bằng cách nói, “Đúng, chúng tôi có hồ sơ ở đây về thực thể đó hiện được gọi là [Anna Campbell].” (1523-4) Mặc dù Anna thậm chí chưa bao giờ thấy điều gì lạ lẫm hơn với cô như sự tái sinh, nhưng những hiểu biết sâu sắc mà cô có được từ việc đọc này đã thay đổi cuộc đời cô mãi mãi và trở nên chân thực với cô như hiện tại. Anna sau đó đã nói với ông Cayce rằng việc tiếp xúc với ông và gia đình ông có ý nghĩa “đối với tôi nhiều hơn bất cứ điều gì từng tồn tại trong tôi. . .” vì quá khứ dường như đã kết nối đến hiện tại theo một cách đáng chú ý nhất. Các câu chuyện xuất hiện từ Hồ sơ Akashic chứa đựng những mối liên hệ nổi bật với các vấn đề hiện tại của cô.
Một trăm năm trước, cô sinh ra là con gái trong một gia đình biên cương. Cha mẹ cô là những người định cư đã cố gắng kiếm sống bằng đất đai. Rõ ràng, vào thời điểm đó, Anna quan tâm đến bản thân mình nhất, không quan tâm đến lối sống mà cha mẹ cô ở thế kỷ 19 ủng hộ. Bài đọc của cô ấy tóm tắt động lực của Anna trong khoảng thời gian đó là “Những gì cô ấy mong muốn, cô ấy đã có; những gì cô ấy muốn cô ấy đã nhận được!
Trong một đoạn giới thiệu thú vị về món quà của cô, khi cô mười bảy tuổi, một kẻ lang thang không phù hợp đã thuyết phục cô bỏ nhà đi với tư cách là “bạn đồng hành” của anh ta. Cô đồng ý không do dự, và cả hai đi về phía tây đến một khu vực lúc đó được gọi là Pháo đài Dearborn, gần Chicago ngày nay.
Không lâu sau, cô kết bạn với một bà chủ quán rượu, người sở hữu một trong những quán rượu. Người phụ nữ này là nguồn giúp đỡ và truyền cảm hứng lớn cho nhiều cô gái làm việc cho bà ta. Trên thực tế, người phụ nữ lớn tuổi này đã giúp đỡ nhiều người trong số họ trở lại con đường đúng khi cuộc sống của họ dường như đen tối nhất. Bà coi công việc của họ như một cách mang lại tình bạn cho những người đàn ông cô đơn và là phương tiện giúp phụ nữ có thời gian để xem xét lại cuộc sống của mình. Mặt khác, Anna coi đó là cách để đạt được bất cứ điều gì cô ấy muốn. Bất chấp những cách tiếp cận khác nhau của họ, bà vẫn trở thành người bạn thân nhất và cố vấn thân cận nhất của cô – và là mẹ của cô một trăm năm sau. Theo sự lựa chọn của mình, Anna đã trở thành một nghệ sĩ giải trí trong quán rượu và không ngần ngại mang đến niềm vui riêng cho khách hàng của quán rượu. Theo thời gian, cô có một đứa con với người bạn đồng hành trôi dạt của mình, mặc dù cô nhất quyết giữ lại vị trí nghệ sĩ giải trí, phục vụ bàn và là gái bán hoa của quán rượu.
Ngoại trừ vấn đề với một trong những người hướng dẫn của pháo đài, dường như có rất ít vấn đề ảnh hưởng đến cuộc sống của cô. Người hướng dẫn viên, một mục sư tự phong, đã ghê tởm những “tội ác” xảy ra trong quán rượu. Ngược lại, anh ta cho rằng cuộc đời cùa mình khá mẫu mực. Vì nhận thấy rằng những gì đang xảy ra là không phù hợp, anh ta thường xuyên lên án các hoạt động của quán rượu, các nghệ sĩ biểu diễn và thậm chí cả những khách hàng của quán. Điều này dẫn đến những cuộc đối đầu thường xuyên (và đánh nhau!) giữa người bạn đồng hành trôi dạt của Anna và người hướng dẫn. Nhiều lần người hướng dẫn đã bị đánh đập tàn bạo, và xung đột giữa hai người không bao giờ được giải quyết thực sự: không có gì làm Anna ngạc nhiên khi biết rằng người bạn đồng hành trôi dạt của cô sẽ trở lại với tư cách là em trai cô, Warren, và người hướng dẫn cho pháo đài không ai khác chính là cha cô.
Cuối cùng, phiên bản của Anna ở thế kỷ 19 mệt mỏi với mối quan hệ với người trôi dạt và bắt đầu hẹn hò với một người lính biên phòng tên là John Bainbridge. Cuộc sống gần như vẫn như cũ cho đến khi các cuộc tấn công của người da đỏ vào pháo đài khiến Bainbridge, Anna và một nhóm người khác phải trốn thoát. Trong một cuộc tấn công và cuộc trốn thoát sau đó, Anna buộc phải bỏ rơi đứa con của mình. Mặc dù không có lựa chọn nào khác trong vấn đề này, Anna dường như chưa bao giờ suy nghĩ lại về đứa con- điều đó tạo ra một bước ngoặt thú vị trong thế kỷ tiếp theo khi tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là những đứa trẻ và tự hỏi tại sao mình lại hiếm muộn.
Người da đỏ truy đuổi nhóm, có lúc đã bao vây họ khi họ lơ lửng qua những dòng chảy chậm chạp của một con sông. Trở nên rất sợ hãi, Anna đã có một suy nghĩ tái hiện trong suốt sự việc: “Tôi phải thoát khỏi nơi này. Tôi phải rời khỏi nơi này!” Ý nghĩ tương tự đó sẽ lặp lại trong nhà dì cô khi một cảnh tượng gợi lại ký ức sau khi pháo đài, những người da đỏ và mối nguy hiểm đã không còn tồn tại từ lâu.
Cuối cùng, Anna đã thành công trong việc trốn thoát khỏi dân da đỏ; Bainbridge đã mất mạng để cứu cô. Cuối cùng, cô đến Virginia, nơi “sinh ra hiện tại” của cô. Khi đến Virginia, cô trở thành một con người mới. Có lẽ đó là những biến cố trong cuộc đời cô hoặc có lẽ đó là mong muốn bắt đầu lại từ đầu, nhưng dù nguyên nhân là gì, Anna vẫn được biết đến như một “thiên thần” đối với những người gặp khó khăn. Cô an ủi người bệnh, khuyên nhủ người ương ngạnh và giúp đỡ người nghèo. Cuộc đời của cô đã khiến nhiều người cảm động và cô được mọi người đánh giá cao vì lòng tốt của mình – không ai biết về cuộc phiêu lưu của cô khi làm gái bán hoa trong quán rượu.
Tại một thời điểm, cô đã chăm sóc sức khỏe cho một người định cư dường như bị vợ bỏ rơi về mặt tình cảm. Kết quả cuối cùng là anh yêu cô và bỏ rơi chính vợ mình. Anna đến với anh không phải vì cô yêu anh mà vì anh yêu cô và cô không còn chỉ quan tâm đến bản thân mình nữa. Điều thú vị là mặc dù vợ của người đàn ông đó không quan tâm đến anh ta nhưng cô ta cũng không muốn ai khác quan tâm đến anh ta. Cô ta trở nên vô cùng cay đắng, chủ yếu là đối với Anna vì đã ăn trộm thứ gì đó “của cô ta”. Một trăm năm sau, người vợ cay đắng đó trở thành chị gái của Anna, Vera, và người đàn ông mà cô không thực sự yêu trở lại làm người chồng thứ hai của cô, Alan.
Mặc dù cuộc đời của cô trong thế kỷ 19 không kéo dài lâu – cô qua đời ở tuổi 48 – nhưng nó đã mang lại rất nhiều cuộc phiêu lưu, trải nghiệm và bài học, tất cả những điều này sẽ có tác động trực tiếp đến cuộc đời tiếp theo của cô khi cô được sinh ra trong một gia đình biên giới trong một thị trấn rất nhỏ vào thế kỷ 20.
Trải nghiệm ở Dearborn không phải là cuộc đời duy nhất được Cayce trao cho Anna; tuy nhiên, nó được cho là có ảnh hưởng lớn nhất đến cuộc đời hiện tại của cô. Cô được kể về hai cuộc đời bổ sung được ghi lại trong hồ sơ có ảnh hưởng to lớn đến hiện tại của cô: một ở Pháp và một ở Laodicea (một phần của Đế chế La Mã). Như đã nói, Anna đã được ban cho sáu kiếp sống ảnh hưởng lớn đến trải nghiệm hiện tại của cô: Pháo đài Dearborn, Pháp, Laodicea, Israel, Ai Cập và Atlantis. Chính Pháp đã tạo dựng tình huống với người chồng đầu tiên của cô, Robert.
Ở Pháp họ từng là tình nhân và đó là bí mật được giữ kín. Robert từng là một trong những người quý tộc và là người Công giáo và không thể ly hôn. Vì sự cần thiết và trong những dịp hiếm hoi, cô đã trở thành tình nhân của anh. Cô dành cả đời để mong được ở bên anh.
Thật không may, mặc dù ở bên anh là mong muốn duy nhất của cô, nhưng không phải là mong muốn của anh ta. Là người thuộc giới quý tộc, anh ngày càng yêu thích sự hào hoa, sang trọng và sự tôn trọng mà địa vị của anh mang lại. Anh thích bước vào một căn phòng và ngắm nhìn những cái đầu quay lại nhìn vào mắt anh ta; anh thích có một đoàn tùy tùng theo sau, chờ đợi từng lời nói của anh; anh thích sở hữu những người phụ nữ sẵn sàng lao vào anh, mong muốn trở thành một phần trong thế giới của anh. Tất cả những điều này đã theo anh ta suốt hai trăm năm – mang đến cho anh ta những tình huống có vẻ khá bất thường khi so sánh với địa vị và tình trạng thiếu học vấn của anh ta ở thế kỷ 20.
Bài đọc cho thấy rõ rằng phần lớn sự say mê của Anna với Robert là do cô đã mong muốn và tiếp tục mong muốn một mối quan hệ hoàn hảo với anh ta. Nó cũng ám chỉ thực tế rằng đây chỉ là mong muốn chứ không phải khả năng thực sự xảy ra; tuy nhiên đó là một mong muốn không dễ gì vượt qua được.
Bài đọc của cô nói rằng cô sẽ trải nghiệm “sự hòa hợp lớn hơn” trong cuộc sống của mình kéo dài “cho đến năm 40 và 41, khi lại sẽ có một thời kỳ xáo trộn.” Bài đọc kêu gọi cô tiếp tục làm việc với mối quan hệ với người chồng hiện tại của cô, Alan, thậm chí còn nói rằng họ có thể mang thai một đứa trẻ nếu họ giải quyết được mọi việc. Tuy nhiên, bất chấp khả năng về những đứa trẻ, có những lý do rõ ràng để hai người họ ở bên nhau. Bài đọc đã cung cấp cho Anna những hiểu biết sâu sắc mà cô có thể nghiên cứu, mặc dù cô hiếm khi thảo luận bất kỳ thông tin nào với bất kỳ ai, kể cả những thành viên trong gia đình cô.
Trong những năm 1930 và 1940, chủ đề về tiền kiếp và sự tái sinh không phải là chủ đề thường xuyên xuất hiện trên bàn ăn sáng. Trong một số trường hợp, các thành viên trong gia đình cô đến gặp ông Cayce để khám sức khỏe và họ đã nhận được sự giúp đỡ. Trên thực tế, Vera cuối cùng đã được chữa khỏi bệnh lao (nhưng cô từ chối đọc kết quả cuộc sống), và đứa con đầu lòng của Mitchell đã được cứu khỏi một căn bệnh nguy hiểm đến tính mạng. Ngay cả vào thời điểm đó, chỉ có một số ít người dường như mở cửa cho các chi tiết về luân hồi, và một số người hoàn toàn không quan tâm đến việc nghe về những gì đã xảy ra tại nhà ông Cayce. Đối với Anna, thông tin đó đều là sự thật và giúp cô ghép lại cuộc đời của những người thân thiết nhất với cô. Bằng những ví dụ ngắn gọn, cô đã biết được những điều sau đây về cha mẹ mình:
Ngoài vai trò là người hướng dẫn pháo đài ở Dearborn, cha cô còn là nhân viên thu thuế ở Rome và thanh tra các đơn vị đồn trú quân sự. Sự tồn tại này đã khiến ông trở nên khá nghiêm khắc trong cách đối xử với người khác, và sự nghiêm khắc đó sẽ còn đọng lại trong ông gần 1.900 năm sau với tư cách là cha của sáu đứa con. Một phẩm chất khác thường thú vị mà Anna luôn nhận thấy ở cha cô là khả năng chọn quần áo và vải đẹp của ông; cô ngạc nhiên khi ông có thể mua một chiếc váy hay áo khoác cho cô, hay chị gái cô, hay mẹ cô thật hoàn hảo. Theo Hồ sơ Akashic, ông từng là người buôn bán vật liệu tốt ở Ba Tư. Ở Ai Cập, ông được biết đến với tay nghề khéo léo trong việc xây dựng nhà cửa – giống như ông ở Virginia nhiều thế kỷ sau. Gắn bó với các thành viên trong gia đình trong suốt thời gian qua, ông đã biết vợ mình ở Dearborn, Palestine và Ai Cập, và Anna ở Dearborn, Ai Cập và Ba Tư. Nhận thấy rằng ông thường hay phán xét và nghiêm khắc, hồ sơ cũng ghi rằng ông là một nhà lãnh đạo và người truyền động lực tuyệt vời của mọi người, cũng như tài năng về tay nghề. Lời khuyên mà bài đọc đưa ra là ông nên bắt đầu thực hành đời sống sùng đạo và tâm linh mà ông đã thường xuyên thuyết giảng.
Là người phụ nữ tốt bụng trong trải nghiệm ở Dearborn, mẹ của Anna đã có được sự gắn kết, bằng cách này hay cách khác, với tất cả các con của bà. Khả năng của bà ấy là luôn biết nói hoặc chuẩn bị cái gì cho các cá nhân cho một cuộc sống mới —một khả năng được chứng minh rõ ràng nhất ở Dearborn—đã được trau dồi ở Ai Cập cổ đại. Dường như nhiệm vụ của bà khi là một giáo viên là giúp chuẩn bị những đại sứ và giáo viên cho các vùng đất khác. Thú vị thay, bà đã từng là một giáo viên trước khi kết hôn với cha của Anna lần này. Cuộc đời ảnh hưởng nhất của bà là một cuộc sống ở Palestine – một số con của bà hiện tại cũng đã là con của bà ở thời điểm đó. Trong cuộc đời đó, bà cũng đã trải qua một sự chữa lành từ chính Chúa Giêsu! Từ cùng một giai đoạn đó, bà đã phát triển sự căm hận đối với giáo hội Công giáo: bà đã từng là thành viên của hộ gia đình của các tông đồ Peter và đã biết đến tông đồ Phaolô. Trực tiếp, bà đã chứng kiến cách mà thông điệp của Người, Giêsu, gần như bị mất đi trước sự tranh chấp ban đầu của Giáo hội giữa hai tôn giáo này – sự thất vọng 2.000 năm tuổi vẫn còn trong trái tim bà. Bài đọc nói rằng ngoài các tài năng khác, bà cũng giỏi trong việc chữa lành và trồng cây – một doanh nghiệp hoa sẽ xuất hiện vào năm 1941, sau khi con cái của bà lớn lên.
Điều đáng chú ý là nghiệp khác nhau mà nghề gái quán rượu đã gây ra cho cả Anna và mẹ cô, bởi vì rõ ràng không phải hành vi bán dâm đã tạo ra nghiệp cho Anna mà là những lý do đằng sau nó. Là một cô gái ở vũ trường, Anna cảm thấy bản thân cô có thể có được bất cứ thứ gì cô muốn; mặt khác, mẹ của Anna lại coi nghề nghiệp của cô là phương tiện để giúp đỡ người khác. Một trăm năm sau, kết quả là mẹ của Anna vẫn giữ được khả năng giúp đỡ người khác, trong khi Anna vẫn bị coi là một người phụ nữ buông thả. Theo quan điểm của Cayce, không phải hành động là thứ Hồ sơ Akashic quan tâm nhất; thay vào đó, đó là ý định (mục đích thực sự) đằng sau hành động đó.
Anna làm việc chăm chỉ trên mối quan hệ với Alan, trong khi vẫn nhớ về lời tiên tri đáng lo ngại về ” ’40 và ’41” trong bài đọc của mình. Trong một nỗ lực để chuẩn bị cho điều không thể tránh khỏi, cô tìm cách có được một bài đọc khác và hỏi, “. . . làm ơn giải thích xem điều này ám chỉ điều gì, và . . . làm thế nào tôi có thể chuẩn bị tốt nhất cho nó và đối mặt với nó một cách chính xác nhất?” Câu trả lời là, “Việc đưa ra những gì như vậy sẽ không phù hợp với thực thể sử dụng ý chí riêng của bản thân, sự lựa chọn hoặc phán đoán của chính bản thân họ.”(1523-11) Bài đọc tiếp tục nói rằng còn nhiều việc cô cần làm việc với Alan, gợi ý rằng nếu không giải quyết trong cuộc đời này, cô sẽ phải thực hiện nó trong một cuộc đời khác.
Một năm sau lời tiên đoán đã thành hiện thực. Không hề báo trước, bất chấp năm tháng đã trôi qua và dường như bất ngờ, Robert đã quay lại với cô và muốn hai người quay lại với nhau. Sự khao khát mà cô dành cho anh gần như áp đảo, mặc dù lý trí và lẽ thường đều đồng ý rằng điều đó sẽ không bao giờ thành công. Anh ta nói anh ta sẽ thay đổi; cô biết anh ta không thể. Và tuy cô không hạnh phúc với Alan, và sự bất hạnh của cô khiến cô muốn Robert còn hơn thế nữa. Trong tuyệt vọng, cô hỏi trong một bài đọc liệu đây có phải là sự kiện đã được dự đoán không. Câu trả lời là khẳng định, nêu rõ cái tình huống đó sẽ trở nên hấp dẫn hơn nữa. Nó đã thế. Rõ ràng chu kỳ hóa thân ở Pháp của cô đã quay lại một lần nữa.
Mặc dù đó là một trong những điều khó khăn nhất mà cô từng làm, cô vẫn phớt lờ những lời đề nghị của Robert và gạt bỏ mong muốn trở thành tình nhân của anh ta sang một bên. Họ có nhiều cơ hội ở bên nhau nhưng khi ở bên nhau họ chỉ nói chuyện. Cô bị giằng xé giữa mong muốn được ở bên anh và nỗ lực giải quyết mọi việc với Alan. Thời gian trôi qua, cô vẫn tiếp tục làm những gì mà đầu cô cho là đúng, mặc dù điều đó khiến trái tim cô vô cùng khó khăn. Cuối cùng, Robert đã tham gia nghĩa vụ và một lần nữa lại bị loại khỏi tình cảnh, mặc dù hai người liên lạc thường xuyên qua thư trong suốt Thế chiến II. Cuối cùng, cô đã vượt qua được mong muốn được ở bên anh, mặc dù Anna sẽ dành tình yêu cho Robert trong suốt quãng đời còn lại của mình.
Năm tháng trôi qua, Anna chưa bao giờ có được những đứa con như mong muốn. Cô đã cố gắng cứu vãn cuộc hôn nhân của mình với Alan, nhưng nỗ lực của cô không có kết quả – mặc dù cuối cùng cô rất biết ơn vì họ đã cố gắng ở bên nhau lâu như vậy; trong quá trình đó mỗi người trong số họ đã học được rất nhiều điều. Cô kết hôn lại, nhưng không có bất kì đứa trẻ nào. Có lẽ điều đó chỉ là một trong những nỗi đau lòng nữa khi phát hiện ra rằng cả Robert và Alan cuối cùng đều có con với vợ sau này của họ.
Hạnh phúc thay, một đứa trẻ đã bước vào gia đình Anna, trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời cô. Đó là Billy, con trai của anh trai cô, Carl. Cô dành nhiều thời gian với cậu, chơi đùa và đi đến bãi biển. Cô có một số “diễn biến” với đứa trẻ mà đã thuyết phục cô rằng họ đã biết nhau từ trước. Thông thường, cô giả vờ cậu là “con trai cô”, thậm chí còn cho phép những người lạ mà họ gặp cũng nghĩ như vậy. Sự gần gũi mà cô cảm thấy đối với cậu cũng được đứa trẻ trải nghiệm. Billy thường xuyên đe dọa bố mẹ cậu bằng cách nói rằng cậu sẽ sống với Anna vì cậu yêu cô “người tốt nhất”. Sau đó, một bài đọc xác nhận rằng Billy là con trai của cô ở Laodicea và cha cậu vào thời điểm đó cũng chính là người sẽ trở thành John Bainbridge, người bạn đồng hành thứ hai của Anna ở Dearborn 1.900 năm sau.
Mối quan hệ của cô với Billy luôn luôn thân thiết. Chỉ là mẹ anh là người Công giáo, Billy theo đạo Công giáo và đi học ở trường giáo xứ và bằng cách nào đó mẹ của Anna đã sống sót sau tất cả. Tuy nhiên, thật không may, Billy và cha cậu đã gặp rất nhiều khó khăn trong việc hòa hợp. Rõ ràng là cha cậu và mẹ cậu cũng đã cưới nhau ở Dearborn và Billy cũng có mặt. Có vẻ như hầu hết mọi người trong gia đình Anna đều đang chơi trò chơi Dearborn.
Ở Dearborn với tư cách là một linh mục, Billy đã kinh hoàng khi thấy em gái mình (mẹ hiện tại của cậu) kết hôn và bị một người đàn ông mà cậu cho là không xứng đáng và không phù hợp (người cha hiện tại) bắt đi. Chắc chắn đó là sự ghen tỵ. Tuy nhiên, tình cảm của vị linh mục dành cho em gái mình thực sự sâu sắc vì cả hai từng là bạn đồng hành ở Pháp cũng như hai mẹ con ở Ai Cập. Sự ghen tỵ này khiến cả hai cha con rất khó giải quyết. Cha của Billy khẳng định cuộc hôn nhân của anh hạnh phúc và lý tưởng cho đến khi con trai anh ra đời. Cha của Billy, Carl, cuối cùng đã được chuyển đến Chicago! Có lẽ tốt nhất là các vấn đề nên được xử lý và giải quyết ngay tại chỗ chúng đã phát sinh.
Nhiều năm sau, Billy xác nhận một trong những kịch bản tiền kiếp mà Edgar Cayce đã lấy từ Hồ sơ Akashic. Khi còn là một linh mục trong trải nghiệm ở Dearborn, bài đọc của Billy cho biết cậu đã phục vụ nhu cầu của người dân biên giới. Ở Chicago, khi học lớp bảy, cậu nghiên cứu về biên giới và cuộc di cư về phía tây của người da trắng, Billy đã cung cấp những thông tin khiến giáo viên của cậu, một nữ tu, phải ngạc nhiên. Bài học xoay quanh một linh mục đã giúp đỡ một thủ lĩnh người da đỏ trong việc ngăn chặn một vụ thảm sát. Billy chợt gọi tên người da đỏ. Câu trả lời của cậu khiến nữ tu giật mình vì tên của vị thủ lĩnh dù cô biết đến nhưng lại không được ghi lại trong sách giáo khoa. Cô ấy hỏi thăm làm sao cậu biết, và câu trả lời của cậu là cậu từng là một linh mục và đã sống ở vùng đó của đất nước và biết về người da đỏ. Mặc dù câu trả lời của cậu là đúng nhưng cô không có chút ý tưởng nào về điều cậu đang nói tới.
Trong suốt quãng đời còn lại của mình, Anna cố gắng chia sẻ với người khác phần lớn những gì cô đã tìm thấy trong các bài đọc của Cayce. Có lẽ vì đã có kinh nghiệm trực tiếp nên cô ấy trở thành người nhiệt tình ủng hộ các bài đọc về sức khỏe. Cô có nhiều cơ hội hơn để chăm sóc sức khỏe đang suy giảm của các thành viên trong gia đình mình. Có thể bởi vì chu trình “an ủi người bệnh” ở Dearborn của cô đã quay trở lại một lần nữa, hoặc bởi vì, khi gặp gỡ bản thân, cô đã vượt qua xu hướng Dearborn muốn chỉ quan tâm đến nhu cầu của riêng mình, hoặc cả hai, cô ấy đã dành nhiều năm để chăm sóc cả cha lẫn mẹ khi họ về già và ở bên mỗi người khi họ qua đời. Theo thời gian, cô phải chăm sóc người chồng thứ ba và cuối cùng là chị gái Vera của cô khi về già, bệnh tật, và cái chết. Sự thật là, cô đã tiêu gần hai mươi năm cuộc đời cô chăm sóc ít nhất người này hay người khác mà hoàn toàn phụ thuộc vào cô!
Cô không bao giờ nghi ngờ gì về giá trị của tài liệu trong bài đọc. Trong suốt cuộc đời mình, cô đã tìm thấy nhiều thứ hơn là sự giúp đỡ về mặt thể chất từ thông tin, vì từng mối quan hệ khó khăn của cô đã được cải thiện: mối quan hệ với chính mình, với Robert, và thậm chí cả với mối quan hệ với Alan mà đã nhận được ý nghĩa hoàn toàn mới nhờ vào thông tin Cayce rút ra từ các hồ sơ. Tuy nhiên, có lẽ mối quan hệ khó khăn nhất là mối quan hệ của Anna với Vera. Giống như nó sẽ là mối quan hệ đầu tiên gây ra cho Anna nhiều khó khăn nhất, nó sẽ là mối quan hệ cuối cùng được giải quyết – một quá trình kéo dài hơn bảy mươi năm.
Năm 1946, một nhà tâm lý học tên là Gina Cerminara đang ghép nối thông tin về sự tái sinh từ hồ sơ của Cayce. Tác phẩm của cô cuối cùng đã phát triển thành cuốn sách bán chạy nhất, Many Mansions. Trong khi nghiên cứu thông tin, tiến sĩ Cerminara đã hỏi về mối quan hệ giữa Anna và chị gái cô, Vera. Một phần câu trả lời của Anna từ ngày 7 tháng 8 năm 1946 như sau:

Gina thân mến:
Có lẽ cách tốt nhất để viết báo cáo mà cô yêu cầu là tưởng tượng tôi đang nói chuyện với cô. Tôi không giỏi chính tả và tôi hầu như không còn thực hành viết nữa – nhưng hãy thử xem thế nào!
Sự không hòa hợp giữa [Vera] và tôi bắt đầu từ khi tôi còn rất nhỏ. Sự việc đầu tiên mà tôi nhớ xảy ra khi tôi khoảng tám tuổi và [Vera] mười bốn tuổi. Hai người họ hàng (các cô bé cùng tuổi với chúng tôi) đến thăm chúng tôi trong vài ngày. Tôi đoán rằng việc các em nhỏ xích mích không phải là điều hiếm gặp nhưng sao mà điều này dường như nổi bật trong tâm trí tôi. Mọi sự chú ý tôi nhận được đều khiến [Vera] phát bực đến mức chị ấy sẽ bày ra mọi thứ ảo tưởng, như giả vờ rằng chị ấy đang đi đâu đó hoặc chị ấy có đồ chơi để chơi, và nếu họ muốn chia sẻ những thứ đó với chị ấy – họ sẽ phải bỏ tôi ra khỏi cuộc chơi. Tôi không thể đối đầu với chị ấy lúc đó và thường thì chị ấy thắng cuộc. Tôi không có ý thức về bất kỳ cảm giác không hòa thuận nào ở tuổi đó, nhưng tôi cảm thấy bị tổn thương và thất bại và hầu như thường phải tự chơi một mình và tất nhiên là cảm thấy rất đau khổ với bản thân mình. Ghen tị dường như là cảm giác nổi bật nhất vào thời điểm đó… Mẹ không để ý đến chúng tôi mà chỉ để chúng tôi tự giải quyết mọi thứ.
Sau khi tôi chia tay [Robert] và trước khi cưới [Alan], chúng tôi đã trải qua ba mùa đông cùng nhau. Từ đó, một đặc điểm nổi bật khác đã hiện ra và đã đi theo chúng tôi suốt thời gian sau đó. Chị ấy luôn cảm thấy rất thoải mái để lấy bất cứ thứ gì thuộc về tôi – đầu tiên là tôi không biết và cuối cùng việc tôi có biết hay không cũng không thành vấn đề. . . Vì chị ấy cảm thấy rằng tôi đã lấy [Alan] khỏi chị ấy—mặc dù kết quả đọc cho thấy không phải vậy—lần này chị ấy chắc chắn quay lại với cảm giác rằng bất cứ thứ gì chị ấy có thể lấy đi từ tôi đều là của chị ấy—vì điều đó chắc chắn dường như chưa bao giờ làm phiền lương tâm của chị ấy . . .
Tôi tin chắc rằng tôi đã hoàn thành nghĩa vụ của mình với [Alan] trong lần tái sinh này. Với [Vera] thì không—sẽ còn nhiều điều sẽ đến nữa—và vì vậy báo cáo này mới chỉ hoàn chỉnh cho đến thời điểm này, có lẽ chưa hoàn chỉnh nhưng tôi hy vọng là đủ. . .
Tệp báo cáo Trường hợp 1523-11

Sau những ngày ở cùng phòng, Vera đã kết hôn, mặc dù điều đó sẽ là một thảm họa đối với cô. Cuối cùng cô ấy ly hôn và trở về nhà bố mẹ đẻ. Tuy nhiên, bất chấp sự có mặt của Vera, khi sức khỏe của cha mẹ cô bắt đầu suy giảm, chính Anna là người gánh trách nhiệm lớn nhất trong việc chăm sóc họ. Mặc dù sự thật này khiến Anna đôi chút thất vọng, nhưng nó cũng mang lại cơ hội cho cả thập kỷ để bắt đầu làm việc với Vera và những cảm xúc lẫn lộn của chính họ một cách thường xuyên. Với rất nhiều nỗ lực của cả hai phía, mối quan hệ giữa hai chị em đã trở nên “có thể chấp nhận được”. Chính cảm giác này cuối cùng đã thay thế cảm giác ngờ vực và thù địch. Tuy nhiên, chỉ “có thể chịu đựng được” sẽ không thể hoàn thành công việc của họ cùng nhau.
Trải qua một chuỗi các biến cố trong cuộc đời, sự chuyển nhà và cái chết của gia đình, về cuối đời Anna và Vera nhận thấy mình gắn bó với nhau như những người thân nhất của nhau. Khi gần 80 tuổi, Vera nằm liệt giường mà không có ai chăm sóc ngoại trừ Anna đã ngoài 70 tuổi. Tình trạng này kéo dài hai năm, và mặc dù Anna có sự hỗ trợ của y tá để chăm sóc chị gái mình, nhưng thực tế là họ có nhiều cơ hội được ở một mình cùng nhau trò chuyện, hồi tưởng và nghĩ về những ngày đã qua. Về cuối đời Vera dường như mọi sự căm hận đã tồn tại giữa họ cuối cùng đã biến mất. Trên thực tế, hai ngày trước khi qua đời, bằng những lời nói đầy cảm xúc và chân thành, Vera đã thì thầm với Anna: “Chị hy vọng chúng ta có thể lại là chị em”. Cuối cùng cũng đã có sự hòa giải.
Nhiều năm sau cái chết của ông Cayce, Anna đưa ra một xác nhận tái sinh khác liên quan đến một tình tiết đã xảy ra với em trai cô, Warren. Cậu là người em trai từng là bạn đồng hành lang bạt của cô trong những ngày ở vũ trường ở Dearborn, cậu là thành viên duy nhất trong gia đình ít quan tâm nhất đến hiện tượng Cayce và là người hoàn toàn không biết gì về luân hồi. Báo cáo của cô ấy nói lên tất cả:
Tôi đã đi khiêu vũ vài giờ tại American Legion, trong một bữa tiệc với [Warren], vợ và bạn bè của cậu ấy. [Warren] rõ ràng là ở trong bối cảnh Dearborn của cậu ấy, đi từ bàn này sang bàn khác, vỗ lưng những người khác, uống rượu, v.v. cậu ấy quay lại các bàn và đã bắt đầu yêu cầu tôi hát con số yêu thích của cậu ấy. . . muốn tôi hát cùng ban nhạc, nhất quyết yêu cầu cậu ấy sẽ đứng ngay đó và nắm tay tôi. Nói rằng cậu ấy yêu tôi hơn bất kỳ ai khác trên thế giới – và đã cố gắng tìm ra lý do tại sao cậu ấy không cưới tôi (điều này tất nhiên là theo một cách buồn cười). Nói rằng cậu ấy thích khiêu vũ với tôi hơn bất kỳ ai khác mà cậu ấy từng khiêu vũ cùng. Điều đó đặc biệt đáng quan tâm vì thực tế là cậu ấy không biết gì về mối liên hệ của cậu ấy với tôi ở Dearborn – thực tế là bác bỏ bất cứ điều gì liên quan đến ý nghĩ tái sinh. . .
Tệp báo cáo Trường hợp 1523-11

Theo một nghĩa rất thực tế, hiện tại của Anna trở thành một góc nhìn tuyệt vời khi nhìn từ quá khứ. Bằng chính lời kể của mình, cô có thể hiểu rõ hơn về bản thân và mọi thành viên trong gia đình mình chỉ vì thông tin tái sinh có trong Hồ sơ Akashic. Từ góc độ triết học, nó đã thay đổi cuộc sống, nhưng theo một nghĩa rất thực tế, thông tin này đã mang lại cho cô những hiểu biết thực tế về bản thân và những người khác – những hiểu biết giúp Anna giải quyết các tình huống cần thiết trong quá trình “gặp gỡ” chính mình.
Bất chấp cuộc đời đầy khó khăn, Anna đã trải qua những năm còn lại của mình với sức khỏe tuyệt vời, tài chính ổn định và tinh thần lạc quan tuyệt vời. Gần giống như những ngày ở Dearborn, cô ấy đã trở thành một “cố vấn”. Bởi vì kiến thức của cô từ các bài đọc của Cayce, hàng trăm người tìm kiếm cô để nhờ giúp đỡ, cho lời khuyên hoặc đơn giản là ai đó mà họ có thể nói chuyện. Mọi người thuộc mọi tầng lớp xã hội đều nhận thấy những hiểu biết sâu sắc của cô vô cùng hữu ích, họ chưa bao giờ thực sự biết được hoàn cảnh và thử thách của chính Anna đã hun đúc cô đến mức nào. Mọi người thường coi cô là nguồn cảm hứng, lòng trắc ẩn và sự thấu hiểu. Một lần nữa, chu kỳ đã quay vòng và cô được coi như “một thiên thần”, sở hữu khả năng bẩm sinh là có thể giúp đỡ và hỗ trợ người khác rất nhiều.
0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận