Chương 1: Giới thiệu về Zingdad – Cẩm Nang Thăng Thiên – The Ascension Paper

Cuốn sách: The Ascension Paper
Tác giả: Zingdad
Tên Tiếng Việt: Cẩm Nang Thăng Thiên
Người Dịch: Trần Bạch Dương.

Chương 1: Giới thiệu về Zingdad

Độc giả thân mến,

Có lẽ bạn sẽ thấy tôi quá nuông chiều bản thân khi bắt đầu tác phẩm với cả một chương dành riêng để giới thiệu bản thân. Và khi bạn bắt đầu đọc chương này, có lẽ bạn sẽ thấy hơi lạ khi tôi kể lại những câu chuyện “tiền kiếp” của tôi với bạn.

Ở vị trí của bạn, tôi rất có thể sẽ tự hỏi, “Tất cả những điều này dẫn đến đâu vậy?.” Chính vì vậy tôi thấy mình cần cầu xin chút kiên nhẫn từ bạn, ngay cả khi đây là lần đầu tiên bạn bắt đầu cuộc hành trình này với tôi. Có một lý do rất hợp lý mà tôi phải bắt đầu công việc với phần giới thiệu này, tại sao tôi phải cho bạn biết về trải nghiệm hóa thân của mình. Bạn thấy đấy, những câu chuyện này, những câu chuyện của tôi, không chỉ đơn giản là chất liệu để tôi viết nên cuốn sách mà chúng đều có liên quan và hỗ trợ cho việc giải thích chân lý và những hiểu biết sâu sắc được cung cấp trong các chương sau.

Vì vậy, hãy cố chịu đựng một chút, độc giả thân mến, khi tôi nói với bạn về nguồn gốc của linh hồn tôi, của những kiếp mà tôi đã sống và giải thích ngắn gọn về ý nghĩa của chúng đối với tôi. Và rất nhiều độc giả tin rằng bạn sẽ cảm thấy được đền đáp xứng đáng khi nghiên cứu sâu vào các chương tiếp theo và thấy mình được trang bị các phương tiện để tìm hiểu sâu và bao quát hơn.

Tôi đã dành rất nhiều năng lượng trong suốt cuộc đời này để cố gắng tìm ra sự yên bình thực sự trong nội tâm, sự yêu thương và tin tưởng vào bản thân . Tôi đã nhận ra rằng nếu không sớm tìm ra nguyên nhân gây ra nỗi đau nội tâm của mình ngay từ đầu thì sau này tôi sẽ phải nỗ lực rất nhiều để chữa lành nó. Vì vậy, một phần quan trọng trong cuộc hành trình sẽ bao gồm việc khám phá sâu về những điều xảy ra trước kiếp sống hiện tại của tôi và khám phá xem mình thực sự là ai. Tôi lấy thông tin này từ các cuộc trò chuyện thông qua thiền định, thôi miên hồi quy, thôi miên tự động và cũng từ một vài cuộc trò chuyện với “Cái Tôi Cao Hơn” của vợ tôi trong khi cô ấy ở trong trạng thái xuất thần. Hơn nữa, tôi đã có kinh nghiệm chuyên sâu về một loạt các phương pháp chữa bệnh thôi miên tiền kiếp với một nhà thôi miên tài năng. Và trong khi câu chuyện của tôi có thể sẽ thay đổi trên hành trình tiếp tục khám phá thêm về bản thân, dưới đây là phần giới thiệu ngắn gọn về con người tôi.

Nguồn Gốc

Tôi sẽ bắt đầu câu chuyện của mình bằng một cuộc họp hội đồng của nhóm những Thực Thể Ánh Sáng, những người đã tạo ra thực tại này. Họ đang thảo luận về việc thực tại mà chúng ta đang sống sắp sửa đi đến hồi kết và sẽ được thay thế bằng một thực tại mới. Giống như một trò chơi sắp kết thúc để một trò chơi khác có thể được chơi. Cách chơi của các trò chơi này là do mỗi Thực Thể Ánh Sáng chịu trách nhiệm về một vai trò cụ thể trong mỗi trò chơi. Trò chơi hiện tại đang được đề cập, tức là toàn bộ thực tại của chúng ta, thực sự rất thú vị. Đó là một trò chơi mà một số Thực Thể Ánh Sáng đã tạo ra nhiều hóa thân để có thể trải nghiệm “tính cá nhân”. Để làm cho trò chơi này hoạt động, cần phải có một cái gì đó mới mẻ. Các phân mảnh của những thực thể này, những người đang chơi trong trò chơi phải thực sự quên rằng tất cả họ là MỘT; họ phải quên đi bản chất vĩnh hằng, bất tử của chính mình. Điều này là chưa từng có trong Tất Cả Những Cái Đang Là (All That Is).

Để định hướng cho trò chơi, khái niệm “phân cực” được đưa ra. Khi không có sự hiểu biết về mục đích thiêng liêng của chính mình, người chơi cần thứ gì đó khác để tạo động lực cho họ phát triển. Các trò chơi trước đó đã gặp khó khăn do không đủ động lực thúc đẩy. Và do đó, người ta quyết định rằng sẽ có hai “phe” chính, điều này sẽ dẫn đến sự ganh đua, cạnh tranh và xung đột. Hai phe được xác định bởi đối tượng mà người chơi sẽ phục vụ. Ở một bên sẽ là những người chỉ phục vụ bản thân họ và ở phía bên kia sẽ là những người phục vụ người khác. Và vì vậy trò chơi đang được diễn ra với những phân mảnh của các Thực Thể Ánh Sáng hóa thân trong hệ thống mà họ được trải nghiệm những vui sướng và đau khổ của cuộc sống nơi đây. Trong quá trình trải nghiệm, họ đã khám phá ra họ thực sự là ai từ trạng thái quên tuyệt đối. Đó là một thử nghiệm đáng kinh ngạc, tuyệt diệu, vĩ đại của ý thức và phần thưởng thì thực sự là phi thường. Nhưng bây giờ, thời gian kết thúc trò chơi đã đến, Hội đồng tập hợp lại để xem những gì sẽ phải làm tiếp theo. Họ nhận thấy rằng sẽ có khá là khó khăn để kết thúc trò chơi một cách thành công mà không gây hại và tổn thương cho người chơi; chính là những phân mảnh của các Thực Thể Ánh Sáng đang tham gia rất sâu vào trò chơi với tư cách là những linh hồn được hóa thân.

Bạn có thể nhìn ra vấn đề không?

Để trò chơi hoạt động, tất cả những người chơi phải hoàn toàn quên rằng họ chỉ là người chơi và tham gia rất sâu vào trò chơi, như thể nó hoàn toàn là thực. Khi chơi trò chơi tách biệt, họ sẽ cảm thấy những cảm xúc rất mạnh mẽ, chẳng hạn như hận thù và tức giận đối với một số người hay từ bi đối với người khác và điều này sẽ buộc họ phải chôn vùi bản chất thật của mình rất sâu trong trò chơi. Và vì vậy người chơi sẽ thấy họ thậm chí không thể bắt đầu nhận ra rằng trò chơi này không hoàn toàn thật nhưng lại hoàn toàn nghiêm túc. Điều đó là tốt, miễn là trò chơi vẫn được tiếp tục, nhưng đã xảy ra sự cố khi các Thực Thể Ánh Sáng muốn kết thúc trò chơi. Chúng ta hoàn toàn say mê chìm đắm trong trò chơi nhưng khi đến lúc kết thúc, người chơi sẽ không chỉ đơn giản là ngừng chơi rồi quay trở lại với sự hồi tưởng đầy đủ. Và quyền tự do ý chí của họ không thể đơn giản bị vi phạm và trò chơi buộc phải kết thúc, vì điều này sẽ khiến người chơi bị tổn thương nặng và như vậy khác gì nói rằng họ không phải là người tạo ra thực tại của chính họ. Điều này sẽ đi ngược lại mục đích ban đầu trò chơi, đó là sự phát triển và học hỏi; đặc biệt là tìm hiểu về sự sáng tạo.

Vì vậy, việc kết thúc trò chơi sẽ phải được thực hiện cẩn thận và tinh tế. Cách duy nhất để làm điều đó là mang lại cho trò chơi một bước ngoặt chuyển đổi trong đó mọi người chơi bắt đầu thức tỉnh với sự thật rằng họ là những sinh vật ánh sáng bất tử, chỉ đơn giản là đang trải nghiệm một thực tại ảo tưởng, tạm thời. Chỉ khi đó, họ mới có đủ trí tuệ và sức mạnh để chọn rời khỏi trò chơi một cách tự nguyện. Và vì vậy, người ta quyết định rằng mỗi người chơi sẽ được đánh thức vào một thời gian đã định. Mỗi Thực Thể Ánh sáng sau đó đưa ra kế hoạch của họ để đưa trò chơi có thể kết thúc thành công.

Tôi không biết hết những gì mà tất cả các Thực Thể Ánh Sáng đã quyết định. Tôi chỉ biết một một chút về những gì một trong những Thực Thể Ánh sáng đó đã làm. Và bây giờ tôi sẽ đưa sự chú ý của bạn đến Thực Thể Ánh Sáng cụ thể này. Mặc dù những cái tên chẳng có nghĩa gì với những sinh vật như vậy, nhưng chúng lại có ích đối với chúng ta, vì vậy chúng ta sẽ gọi là Joy-Divine hay viết tắt là JD. JD đã được mời đến và chơi trò chơi này, đặc biệt để hỗ trợ quá trình chuyển đổi vĩ đại mà cuối cùng sẽ cho phép kết thúc trò chơi . Để làm những gì anh ấy đến đây để làm, JD thấy rằng anh ấy sẽ cần phải sắp xếp lại toàn bộ trò chơi một chút bằng cách đưa năng lượng của riêng mình vào chơi trong hệ thống. Đối với những sinh mệnh này, bạn thấy đấy, không có thứ gọi là thời gian. Do đó, không phải là vấn đề lớn nếu phải chơi lại từ đầu để có thể kết thúc nó theo cách khác. Và bạn có thể tiếp tục chơi cho đến khi bạn đạt được kết quả mong muốn và đó sẽ là phiên bản trong số các sự kiện được coi là “hợp lý nhất”. Vì vậy, JD nắm giữ một trong những vai trò trong trò chơi. Nhưng JD đã không tạo ra vô tận các phân mảnh của chính mình như nhiều Thực Thể Ánh Sáng khác đã làm. Đây ban đầu không phải là trò chơi của anh ấy, bạn thấy đấy, và vì thế anh ấy đã không tìm cách đưa vào nhiều tỷ hoặc thậm chí hàng nghìn tỷ phân mảnh của anh như một số người khác đã làm. Nhưng anh ấy đã tìm cách hiểu trò chơi một cách sâu sắc. Và nó thực sự là sâu sắc nhất vì sự hiểu biết về một sự vật chỉ có thể đến từ việc trải nghiệm nó. JD biết rằng anh ấy cần sự hiểu biết như vậy để có thể cung cấp sự hỗ trợ cần thiết. Và vì vậy mà anh ấy quyết định đưa một phân mảnh của Bản thân vào trò chơi. Từ bên trong, bản thể riêng anh ấy đã tạo ra một sinh thể có thể được gọi là “Delight”. Delight sẽ là thứ mang ánh sáng của Joy-Divine vào những tầng sâu dày đặc nhất của trò chơi. Delight trên thực tại sẽ là phần hiện thân của Joy-Divine …

Và có lẽ sẽ không làm bạn ngạc nhiên khi tôi khám phá ra Delight chính là Cái Tôi Cao Hơn của mình.

Sự Khởi Đầu …

Trong ký ức sớm nhất về sự tồn tại của cá nhân tôi mà tôi đã từng có thể tìm thấy, tôi từ từ, mơ màng, dần trở nên ý thức về “bản ngã”. Tôi đã được nâng niu một cách yêu thương trong chính bản thể của Joy Divine. Tôi chỉ biết Nhất Thể nơi tôi thuộc về. Tình yêu vô hạn là nguồn nuôi dưỡng tôi. Niềm hạnh phúc sâu sắc nhất đến trong từng trải nghiệm. Từ từ, ý thức của tôi trỗi dậy trong niềm vui khôn nguôi này và tôi bắt đầu hình thành những suy nghĩ đầu tiên của mình. Như tôi nhận thức được bản thể của chính mình, tôi hình thành ý nghĩ, “Tôi ở đây.” Và sau đó là câu hỏi, ” Tôi là gì?”

Và với tình yêu thương và sự dịu dàng vô hạn, Joy-Divine bắt đầu trả lời tôi. Bằng một số cách nào đó, kiếp sống này và những kiếp sống xảy ra trước đó là một phần của câu trả lời vô hạn, vô tận của câu hỏi đó. Bằng cách sống và hiện hữu tôi đang khám phá bản thân mình, tôi là ai và tôi là gì. Bạn thấy đấy, các Thực Thể Ánh Sáng không giao tiếp bằng suy nghĩ và lời nói như chúng ta. Sự giao tiếp của họ là trong toàn bộ sáng tạo! Toàn bộ vũ trụ của chúng ta thực sự chỉ là một phần của một cuộc trò chuyện giữa các Thực Thể Ánh Sáng. Và khi tôi ở đây khám phá xem tôi thực sự là ai, Joy-Divine cũng tham gia vào hành động nói với Delight câu trả lời cho câu hỏi, “Tôi là gì?” diễn ra thông qua tất cả những lần xuất hiện trong các hóa thân khác nhau của tôi. Đó là một điều tuyệt vời, thực sự là như vậy. Và có lẽ nó cũng dành cho bạn? Có lẽ bạn cũng đang bận rộn trả lời câu hỏi, “Tôi là gì?” cho chính bản thân.

 

Nhưng bây giờ với câu hỏi tại sao Delight lại ở đây và do đó tại sao tôi, Zingdad, lại ở đây. Để mọi sinh vật có thể phát triển, chúng phải có khái niệm về một mục đích nào đó. Delight có mục đích là “Người can thiệp”. “Người can thiệp” chính xác là gì, đó là một câu chuyện dài mà tôi sẽ nói vào một dịp khác – còn bây giờ hay vui lòng chấp nhận rằng nó là một sinh vật đi khắp các cõi tâm linh để hỗ trợ những người khác khi họ bị mắc kẹt trong những sáng tạo do chính họ làm ra. Và vì vậy Delight sẽ giúp biến đổi thực tại này trở nên tốt đẹp hơn. Nhưng bạn biết đấy, bạn sẽ không thể giúp đỡ một người bạn với những nỗi đau nếu bạn không hiểu những gì họ đang trải qua. Vì vậy, trước khi Delight có thể giúp đỡ, anh ấy phải hoàn toàn đắm mình trong thực tại này. Anh ấy đã hóa thân một vài lần và hoàn toàn đánh mất chính mình trong đó. Và trong lần hóa thân cuối cùng vào thời điểm chuyển đổi vĩ đại của trò chơi, anh ấy phải nhớ lại bản thân mình, thức tỉnh và trở lại hệ thống. Chỉ khi đó anh ấy mới có đủ hiểu biết để thực sự giúp đỡ và làm những gì cần phải làm. Và tất nhiên, đây cũng là những gì tôi đang cố gắng làm.

Tôi nhớ khi mới bắt đầu bước chân vào hệ thống. Tôi rời khỏi vòng tay ấm áp của Joy-Divine và bắt đầu đi vào thực tại này thông qua các chiều không gian cao hơn. Và sau đó, với một cú sốc, tôi bắt đầu rơi. Tôi rơi mãi rơi mãi. Khi tôi rơi xuống các mật độ của tạo hóa, tôi bắt đầu nhận ra rằng mình đang mất kết nối với Nhất Thể. Tôi bắt đầu cảm thấy sự đau đớn khủng khiếp trong một trải nghiệm hoàn toàn mới – lạc vào nơi lạnh lẽo của sự cô đơn tuyệt vọng. Tầm nhìn của tôi bắt đầu thu hẹp lại; Tôi không còn có khả năng xem trước kết quả hành động của tôi sẽ như thế nào nữa! Tôi đã không còn biết rằng mọi thứ đều hoàn hảo. Có quá nhiều thứ tôi đột nhiên không biết và không thể biết. Khi nhận ra rằng mình không thể biết điều gì tiếp theo sẽ xảy ra, trải nghiệm hoàn toàn mới này đã bóp nghẹt trái tim tôi – sợ hãi ! Nếu tôi không biết điều gì sẽ đến tiếp theo, làm thế nào tôi có thể biết mình sẽ ổn? Tôi không thể! Tôi cảm thấy những chiếc áo choàng đen của Bức Màn Vô Minh trùm kín xung quanh tôi và cảm giác như những ngón tay băng giá đang bóp nghẹt trái tim. Đây là sự thống khổ! Và tôi vẫn rơi mãi rơi mãi. Và sau đó là sự lãng quên cả nỗi đau của cú rơi xuống lẫn niềm hạnh phúc trước đó. Nỗi thống khổ tan dần. Trí nhớ mờ dần. Ý thức trở nên mờ mịt. Mọi thứ dần dần chuyển sang tối đen. Và sau đó tôi bắt đầu nhìn qua đôi mắt mờ khi thấy một thế giới mới không thể hiểu nổi.

Lúc đó tôi không biết điều này nhưng hóa thân đầu tiên của tôi đã bắt đầu như vậy …

Kiếp Sống Của Tôi Ở Lyra

Cuộc đời đầu tiên của tôi là trên một hành tinh trong hệ sao Lyra, được đặt theo tên của đàn lia (một loại đàn hạc), cái tên này cũng giống với cách cuộc sống nơi đây diễn ra. Khá nhiều sinh vật có hóa thân đầu tiên ở Lyra, nơi có mật độ cao hơn so với trên Trái đất. Cơ thể của họ tinh tế hơn chúng ta nhiều. Một rung động của âm thanh trong ánh sáng khiến cơ thể được biểu hiện – tương tự như “đàn hạc”. Cuộc sống nơi đây rất đẹp. Đó là một nơi của tình yêu và sự dịu dàng, nơi niềm vui được sử dụng như một phương tiện giảng dạy. Mỗi người được khuyến khích làm theo niềm hạnh phúc lớn nhất, theo đuổi món quà độc đáo và đặc biệt nhất của họ và sau đó thể hiện điều mà họ thích làm nhất. Không có cạnh tranh và không có sự trừng phạt. Mỗi sinh vật đều được ngợi ca vì chính bản thân họ và đóng góp của họ. Và mọi người đều dâng hiến những điều tốt đẹp nhất mọi lúc mọi nơi.

Về mặt thể chất, các sinh vật đều có làn da và mái tóc trắng và có đôi mắt xanh, tôi hiện tại vẫn còn mang những đặc điểm đó. Họ rất duyên dáng và đầy sức sống, những người biết rằng cơ thể của họ là một món quà thần thánh để được yêu thương và họ đối xử với cơ thể theo một cách đầy nâng niu trân trọng. Và đây là một trong những lý do mà họ sống cực kì thọ. Nhưng có một lý do khác, quan trọng hơn: xã hội nơi đây đóng vai trò là người thầy truyền lại cho những người khác lời dạy về quá trình thăng thiên của thể xác. Kết quả của việc này là người Lyra không già đi giống như trên Trái đất. Khi những người trẻ lớn lên và trưởng thành, tại một số thời điểm, họ sẽ bắt đầu thể hiện sự quan tâm đến việc học hỏi cách nuôi dưỡng tâm hồn. Họ sẽ yêu cầu được chỉ dạy. Quá trình tìm hiểu về điều này diễn ra chậm rãi và nhẹ nhàng, trong đó quá trình được đánh giá cao hơn nhiều so với kết quả. Khi quá trình đào tạo của họ được nâng cao, những sinh vật này sẽ trở nên khôn ngoan và mạnh mẽ hơn. Cuối cùng họ sẽ bắt đầu phát sáng, những sinh vật nhiều tuổi có thể được xác định ngay lập tức bằng độ sáng của ánh hào quang. Nhưng cơ thể của họ, kỳ lạ thay, không hề già đi. Nhìn vào mắt một sinh vật như vậy mang lại một cảm giác tràn đầy phước lành và yêu thương. Khi tiếp tục quá trình đào tạo và phát triển tâm linh, những sinh vật này sẽ trở nên thanh nhẹ và ít vật chất hơn. Và cuối cùng, sau khi đã làm được điều mình mong muốn, cơ thể vật lý của họ hoàn toàn biến đổi thành cơ thể thanh nhẹ và rời khỏi thế giới đó để đến với các cảnh giới tinh tế hơn. Được chiêm ngưỡng quá trình này quả là một điều tuyệt diệu.

Người Lyran sống hòa hợp tuyệt đối với tự nhiên. Họ không nghĩ rằng thực vật, động vật và hành tinh giống như một thứ gì đó chỉ để lợi dụng và tiêu thụ, thay vào đó họ biết rằng họ là một với chúng. Hành tinh được tôn trọng giống như người mẹ. Nếu một loài thực vật hoặc động vật được đề nghị hy sinh cơ thể cho một nhu cầu cần thiết của người dân, nó sẽ được xin phép theo một cách tôn trọng nhất. Nếu được sự cho phép thì quá trình chấm dứt cuộc đời của nó sẽ được thực hiện với sự tôn kính, trân trọng và cảm kích nhất. Cuộc sống ở đó là những mối quan hệ thực sự tuyệt vời và hài hòa, mỗi người luôn làm việc vì mọi người.

Kỷ niệm rõ ràng nhất của tôi về cuộc sống ở Lyra là khi tôi đứng nhìn đại dương dưới ánh trăng với một sinh vật được gọi là Adamu. Mặc dù không phải là cha tôi, nhưng ông ấy là người đã nuôi nấng và dạy tôi cách sống. Ông là một trưởng lão khôn ngoan và được kính trọng. Một người đàn ông mạnh mẽ như sư tử với bộ râu dài, đôi mắt ngọc bích và hào quang chói sáng.

Ký ức của tôi bắt đầu với việc ông đứng đối diện với tôi, cuốn tôi vào một cuộc trò chuyện nghiêm túc. Ông ấy đang giải thích rằng tôi sẽ không ở lại nơi đây … sẽ không trở về với ánh sáng theo cách mà họ đã làm. Ông đang chỉ vào các vì sao và nói rằng số phận của tôi nằm “ngoài kia“. Adamu lướt qua một viên đá trên đại dương tĩnh lặng, đầy ánh trăng như một phép ẩn dụ cho cách tôi phải vượt qua một vài kiếp sống ở những nơi khác nhau trong tương lai, chứ không ở đây với họ. Tôi đã thổn thức. Thực tế là, sự ra đi của tôi đồng nghĩa với việc tôi sẽ phải chết về mặt thể xác nhưng đó không phải là nguồn gốc nỗi đau khổ của tôi. Tất cả mọi người trong thế giới đó đều biết rằng cái chết không là gì hơn một sự chuyển đổi sang trạng thái khác. Nguồn gốc của sự đau buồn của tôi khá đơn giản rằng tôi không muốn rời khỏi đó. Tôi đã tìm thấy một tình yêu tuyệt vời với những người đó và đối với Adamu, với sự hướng dẫn dịu dàng, yêu thương của ông ấy đối với tôi nói riêng. Tôi đã không muốn đi và Adamu tất nhiên cũng không muốn tôi đi, vì ông ấy vô cùng yêu thương tôi. Nhưng đây là định mệnh của tôi.

Adamu nói, “Con sẽ sớm đi trên con đường riêng và con sẽ quên chúng tôi. 

Không bao giờ!” Tôi đáp, ” Con sẽ không bao giờ quên người. Và con sẽ nhớ khoảnh khắc này

mãi mãi. 

Và tôi vẫn nhớ.

Tôi vẫn luôn yêu người dân Lyra. Họ đã cho tôi cuộc sống đầu tiên trong thực tại này. Tôi cảm nhận được tình yêu vô điều kiện và thân thuộc khi sống với họ. Tôi đã có một quê hương cho dù bản chất luôn là một kẻ lãng du, tôi vẫn sẽ luôn biết được cảm giác thế nào là có một “mái ấm” .

Và tôi đã nhớ Adamu. Hóa thân hiện tại của tôi đã được truyền một thứ cảm giác nhớ ai đó. Khi tôi bắt đầu nhớ Adamu và tìm thấy ông trong thiền định và thôi miên hồi quy, khoảng trống đó trong cuộc sống của tôi đã được lấp đầy. Tôi đã nhớ lại tình yêu thương và sự kết nối sâu sắc của tôi với sinh vật tuyệt vời nhất này. Và đây là cách ký ức sống sót sau quá trình lãng quên đến từ việc tái sinh vào thế giới này. Tôi đã nói rằng tôi sẽ nhớ … và tôi đã nhớ. Và khi tôi kết nối lại với Adamu trong kiếp này và đã học được cách đối thoại nội tâm, tôi cũng nhận ra rằng ông ấy là một kho tàng trí tuệ uyên bác và thông thái, mà luôn luôn được che đậy với lòng trắc ẩn. Vì vậy, tôi bắt đầu công khai những tri thức ấy trên các diễn đàn Internet khác nhau. Nhờ Adamu mà tôi có thể phát triển kỹ năng đối thoại nội tâm. Ông ấy trở thành một nguồn hướng dẫn và lời khuyên tuyệt vời cho tôi. Và cả tình bạn nữa.

Điều đó thật lạ phải không? Tôi dường như là một người đàn ông trưởng thành với một người bạn tưởng tượng!

Nhưng trở lại câu chuyện. Như đã mô tả ở trên, hầu hết các sinh vật rời bỏ cuộc sống ở Lyra bằng cách thăng thiên cơ thể vào trong ánh sáng. Nhưng đây không phải là con đường của tôi. Tôi bước vào đại dương trong Vịnh Chia Ly cho đến khi làn nước đầy ánh trăng ngập sâu đến ngực và sau đó, giống như đã được dạy từ trước, tôi nhấc linh hồn của mình thoát ra và cắt đứt mối liên hệ với thể xác. Cơ thể vô hồn của tôi rơi trở lại mặt nước, những con sóng bào trùm lấy nó. Và tôi đã ra đi như vậy.

Tất nhiên, đại dương sau đó sẽ làm phần việc dọn dẹp của mình và không còn bất cứ dấu vết nào của tôi ở Lyra ngoài những ký ức.

Đời Lính

Kiếp thứ hai của tôi là cuộc đời của một người lính.

Nền văn minh mà tôi sinh ra đã tham gia vào một cuộc chiến tranh liên hành tinh với một nền văn minh khác. Tôi không thể nhớ về các chi tiết cụ thể nên không thể cho bạn biết liệu có phải là chiến tranh liên minh thiên hà hay chỉ hai nền văn minh hành tinh chống lại nhau. Những gì tôi biết là mình được sinh ra dưới cuộc đời của một người lính đồn trú tại một thuộc địa khai thác trên một hành tinh nhỏ cách xa nhà. Bản thân hành tinh này không hoàn toàn đặc. Tôi không thể nói chắc chắn về thành phần cấu tạo của nó, nhưng người ta có thể điều khiển một chiếc xe ra vào hành tinh mà không gặp quá nhiều khó khăn. Có lẽ nó hơi giống sao Mộc hoặc Sao Thổ và về cơ bản là khí ngưng tụ? Chắc chắn là hành tinh này hoàn toàn không phù hợp cho sự sống, vì chúng tôi luôn phải ở trong các phương tiện hoặc cấu trúc bảo vệ bất cứ lúc nào. Nhưng, dù thế nào đi nữa, thì trong cuộc đời này, tôi là một trong những người lính được giao vai trò canh gác mỏ khai thác hoạt động trên hành tinh nhỏ này.

Cuộc sống ở đó hoàn toàn khác với bất kỳ cuộc sống nào của tôi trên Trái đất. Có vẻ như những người lính như chúng tôi đã được chỉnh sửa gen để hoàn thành nhiệm vụ của mình. Một trong những kết quả của việc này là không ai trong chúng tôi có thể sinh sản, vì điều này sẽ không có lợi cho việc hoàn thành nhiệm vụ ở mức độ tối ưu  nhất. Có vẻ như cơ thể của chúng tôi được thiết kế để không thể trưởng thành về giới tính trong suốt cuộc đời và do đó, sự phân biệt giữa các giới tính chắc chắn không giống như trên Trái đất. Tôi khá bối rối về điều này, nhưng ở đó thậm chí có thể có nhiều hơn là chỉ hai giới tính! Điều tôi chắc chắn là những người lính không chỉ là nam giới. Nhưng, như tôi đã nói, giới tính không giống như trên Trái đất. Tôi tin rằng chúng tôi đã có sự hấp dẫn thể xác với nhau nhưng đó là một trải nghiệm vui tươi, yêu thương, gắn bó hơn là nhục dục. Nhưng dù thế nào đi nữa thì nhóm binh lính trên hành tinh đó là tất cả của tôi. Họ là gia đình duy nhất tôi đã từng biết; họ là bạn bè, người yêu và lý do để tôi tồn tại. Nghĩ lại thì hoàn cảnh trong kiếp sống đó dường như rất khác lạ so với hiện tại, nhưng cảm giác lúc đó là hoàn toàn tự nhiên và phù hợp. Chúng tôi đã hạnh phúc theo cách rất riêng và chắc chắn có một cảm giác rất thân quen thuộc về bản sắc nhóm.

Là một người lính, vai trò được phân công của tôi là lái một chiếc xe quân sự. Nó giống như một con tàu vũ trụ rất nhỏ lai với một chiếc ô tô bọc thép. Phương tiện một người lái này không chỉ có thể di chuyển trên bề mặt hành tinh mà còn cũng có thể bay lên cao và chui xuống dưới đất. Nó có khả năng hỗ trợ sự sống dưới mọi điều kiện khắc nghiệt nhất trên hành tinh đó. Tôi chắc chắn rằng đây là một phương tiện do thám và nếu nó có bất kỳ vũ khí nào, chúng cũng khá nhẹ. Tôi nghĩ vai trò của tôi thực sự chỉ là canh gác và tuần tra. Trong những ký ức mà tôi có, dường như là tôi không quá coi trọng trách nhiệm của mình. Giống như một đứa trẻ mới lớn với đồ chơi, tôi thực sự thích lái chiếc xe nhỏ của mình đi lòng vòng , đẩy nó xuống sâu trong hành tinh chỉ để kéo trở lại và vút lên bề mặt. Tôi khá thích thú với nhiệm vụ đó, nhưng tôi chắc chắn mình không hành xử nghiêm túc giống như một người lính tham gia vào trách nhiệm sinh tử bảo vệ một tài sản chiến lược trong thời chiến!

Vào một ngày, đến lượt tôi trực ở phòng điều khiển trong một vệ tinh ở bên trên hành tinh. Trong khi làm nhiệm vụ, nhìn qua cửa sổ xuống phía dưới và một cái gì đó hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết của tôi đã xảy ra. Tất cả những gì tôi có thể diễn tả là cả hành tinh, với tất cả cư dân của nó, đã biến mất tại chỗ trước mắt tôi! Mọi thứ đơn giản là bị xóa sổ bởi một số hiện tượng không thể giải thích được. Một “thứ” rất lớn màu xám trôi qua và xóa sổ toàn bộ hành tinh! Tôi không có cách nào hiểu được những gì mình vừa thấy. Tôi chưa từng thấy bất cứ thứ gì như vậy trước đây. Tôi đã hoàn toàn bị tổn thương và choáng váng sâu sắc. Mọi người tôi yêu – tất cả bạn bè, gia đình, người yêu, ngôi nhà và lý do sống của tôi – tất cả mọi thứ đã bị xóa sổ trong phút chốc. Tôi hoàn toàn bị bỏ lại một mình. Tôi không biết mình phải làm gì tiếp theo. Vệ tinh nhỏ đó sẽ không thể duy trì sự sống của tôi được lâu. Tôi biết mình đã trôi dạt một thời gian, chìm trong đau khổ và chán chường. Có lẽ tôi đã chết vì thiếu không khí, thức ăn hoặc nước uống. Có lẽ tôi đã tự kết liễu mình. Điều đó không còn trong trí nhớ của tôi. Tất cả những gì tôi thấy chỉ là một màn sương mù mịt của mất mát và đau buồn … và sau đó không còn gì nữa cả.

Lạc Vào Thế Giới Trong Mơ Của Riêng Tôi

Trong kiếp thứ ba, tôi đã mắc phải chứng thiểu năng trí tuệ. Tôi gần như chắc chắn rằng đó là chứng tự kỷ nặng. Những gì tôi biết là suy nghĩ của tôi không có cấu trúc giống như bây giờ. Nó giống như thể tôi nghĩ bằng hình ảnh và biểu tượng trong truyện tranh hơn là trong lời nói hoặc những ý tưởng phức tạp. Tôi không thể nói được mà chỉ phát ra những âm thanh vô nghĩa. Kiếp sống này diễn ra ở Châu Âu có thể là thế kỷ 16 (hoặc một số thực tại khá giống như vậy) và cuộc sống ở đó thì thật sự khó khăn, tồi tệ và tàn bạo. Những người trong tình trạng như tôi bị coi là gánh nặng, là thứ vô dụng.

Kiếp sống này nhiều bất hạnh tuyệt vọng nhưng cũng vẫn có những giây phút hạnh phúc hân hoan. Bạn thấy đấy, tôi đã không được đồng loại của mình đối xử tốt. Ví dụ, ngay khi tôi đủ lớn để có thể chơi với những đứa trẻ khác, chúng nhận thấy sự kỳ dị của tôi và bắt đầu chế nhạo không thương tiếc. Chúng ném đá và đôi khi đuổi tôi bằng gậy như một con thú hoang. Người duy nhất thực sự yêu thương và mãi mãi tốt với tôi là chị gái tôi. Cô ấy là một người hiền lành và tốt bụng.

Sau đó có một người chú thỉnh thoảng đến thăm. Vào những dịp này ông ta sẽ tìm cơ hội ở một mình để có thể lạm dụng tôi. Và, tất nhiên, tôi thì bất lực và không thể nói với bất cứ ai về điều này. Sự kháng cự duy nhất của tôi là bám vào bên chị gái bất cứ khi nào thấy ông ta xung quanh và sau đó, mặc dù đôi mắt của ông ta dán chặt vào tôi, cuối cùng tôi cũng được buông tha. Nhưng nếu ông ta thấy tôi mà không có chị gái ở bên … thì thật là khủng khiếp. Một trải nghiệm đau đớn, sai trái, kỳ lạ không thể hiểu nổi làm tôi tổn thương sâu sắc và tôi không có cách nào để xử lý hoặc hiểu được nó. Tôi hầu như chắc chắn không có cách nào tự bảo vệ mình hay ngăn ông ta lại.

Nhưng cuộc sống đó không hẳn hoàn toàn tồi tệ. Đôi khi tôi có thể rơi vào trạng thái ý thức bị thay đổi, trong đó mọi thứ đều đẹp đẽ. Tôi nhớ mình đã nhìn thấy các thiên thần ánh sáng, các tiên nữ và thần linh. Tôi thấy những ánh hào quang vàng xung quanh tôi. Tôi thấy những xung động năng lượng trong cây cối. Tôi thấy sự giao tiếp năng lượng giữa các vì sao và các dòng chảy và hình xoắn ốc của năng lượng trong thể ether (thể phách/dĩ thái) của hành tinh. Tôi thấy những điều kỳ diệu vào thời điểm đó. Điều này đã mang lại cho tôi niềm vui sâu sắc và chữa lành những đau thương. Vì vậy, điều đó khiến tôi thấy ổn. Nhưng tôi nghĩ rằng gia đình tôi cảm thấy bối rối bởi lý do rằng tôi thường ngồi một mình, nhìn chằm chằm vào không gian, thủ thỉ và cười khúc khích đầy niềm vui với chính mình.

Và sau đó, mọi thứ vẫn như vậy cho đến khi chị gái tôi, khi đó không hơn 15 hoặc 16 tuổi, kết hôn với một người hoàn toàn xa lạ từ một thị trấn xa xôi nào đó và chị phải rời đi để đến sống với anh ta. Tôi biết rằng chị đã rất cố gắng làm cho tôi hiểu điều gì đang xảy ra để khiến tôi cảm thấy ổn nhất. Tôi nhớ mình đã nằm nghiêng đầu vào lòng chị trong khi chị khóc trong chua xót, giải thích mọi thứ bằng những từ hầu như không có ý nghĩa gì đối với tôi. Tất cả những gì tôi biết là trong một khoảng thời gian, chị luôn không thấy vui. Và sau đó một chiếc xe ngựa đến đón và chị đã ra đi. Tôi nhớ đã nhìn theo chiếc xe mang chị rời đi và mất hút vào khu rừng đầy tuyết ảm đạm.

Ngay sau đó, người chú ngược đãi đã quay lại. Khi nhìn thấy ông ta, tôi biết điều gì sẽ đến và trong cơn tuyệt vọng, tôi đã bỏ chạy để tìm chị gái. Tôi chạy dọc theo con đường mà chiếc xe đã khởi hành. Tôi đã chạy mãi chạy mãi. Tôi chạy cho đến khi phổi đau đớn và kiệt sức ngã xuống. Màn đêm bắt đầu buông và tôi co ro dựa vào gốc cây để khỏi lạnh. Tôi đã rất, rất sợ hãi – âm thanh và bóng tối của khu rừng tạo ra những hình ảnh quái vật hiện lên trong tâm trí tôi. Tôi không nhớ kết thúc thực sự của đời mình nhưng tôi cho rằng mình đã chết rét trong rừng đêm hôm đó.

Siêu Thực Tại

Kiếp sống thứ 4 là kiếp khó giải thích nhất vì nó xảy ra trong một thực tại không giống với thực tại này và mọi thứ không thể được diễn giải một cách rõ ràng. Tôi đoán mình đã ở trong cõi ether bởi vì ở nơi này ý tưởng và suy nghĩ thực sự là những thứ hữu hình. Tôi bằng cách nào đó có một khả năng tạo ra những ý tưởng mà giống như kiểu “thanh gươm bằng lời nói”. Tôi có khả năng làm hại người khác bằng tâm trí mình và những người xung quanh dường như không có khả năng tự vệ chống lại tôi. Tôi đã rất tức giận với họ. Tôi nghĩ đây là những sinh mệnh trong kiếp sống trước bởi vì có chị gái tôi ở đó và lần này cô ấy cũng là người duy nhất tôi yêu thương. Tôi đã làm cho những người khác bị thương rất nặng. Họ không có cách nào để tự vệ và tôi chỉ đi loanh quanh làm tổn thương họ – thể hiện cơn thịnh nộ của mình, tôi đoán vậy. Kiếp này kết thúc khá là kỳ dị. Những người khác đã bắt và giam giữ tôi. Và sau đó họ mang chị gái tôi đến và giết cô ấy trước mặt tôi. Khi làm như vậy, tôi đã thấy rằng cô ấy và họ thực sự quyện lại thành một thực thể vĩ đại hơn. Tôi nhận ra rằng thiện và ác, tích cực và tiêu cực, đều từ bên trong một thực thể. Thứ mà tôi yêu thương nhất và thứ mà tôi khinh bỉ nhất lại ở trong cùng một bản thể – chỉ là những biểu hiện thành hình dạng khác nhau. Tôi cảm thấy run rẩy choáng váng. Sau đó họ cũng giết luôn tôi. Điều này bằng cách nào đó lại là một đặc ân cho tôi. Nó đã giải thoát cho tôi khỏi nghiệp chướng của mình. Họ thực sự đã làm điều này với tình yêu thương. Không có điều gì trong kiếp này có ý nghĩa với tôi từ góc nhìn của kiếp hiện tại nhưng tất cả đã diễn ra như vậy đó.

Ngoài ra, sau này tôi hiểu rằng những gì tôi đã làm với họ bằng cách nào đó lại là một đặc ân cho họ. Điều tồi tệ hơn sẽ đến và tôi đã hỗ trợ họ chuẩn bị cho điều này. Nhờ tôi mà sau này họ sẽ sống sót.

Tôi không thực sự hiểu nhiều về cuộc sống này và tôi hy vọng sẽ được giải đáp tất cả vào một ngày nào đó.

Phù Thuỷ

Tôi không cảm thấy thoải mái khi kể câu chuyện về kiếp thứ năm của mình. Bối cảnh có thể là ở Châu Âu thời trung cổ. Tôi được sinh ra trong gia đình một lãnh chúa địa phương. Chúng tôi sống trong một lâu đài trên núi nhìn xuống thung lũng, ở đó có một ngôi làng. Ngôi làng của chúng tôi khá cô lập và việc di chuyển qua núi bằng xe ngựa rất chậm chạp, vì vậy cuộc sống khá đơn điệu. Hầu hết dân làng sẽ sống cả đời mà không bao giờ dám mạo hiểm ra khỏi thung lũng. Rất ít người từng nhìn thấy ngay cả ngôi làng bên cạnh. Di chuyển khó khăn và thông tin liên lạc gần như không tồn tại.

Trong kiếp này, tôi đã được ban tặng một món quà tâm linh: khả năng kết nối với một dạng “năng lượng” tâm linh đặc biệt khi tôi có thể điều khiển vật chất. Một thỏa thuận đã được lập ra rằng tôi sẽ sử dụng năng lượng này để dạy mọi người cách chữa bệnh và các công việc tâm linh khác.

Tôi nghĩ mẹ tôi bị bệnh và bà đã phải vật lộn trong nhiều năm để mang thai tôi. Là vợ của lãnh chúa địa phương nên trọng trách của bà là phải sinh cho cha tôi một người thừa kế. Tin tức về việc mang thai của bà do đó đã được chào đón bằng niềm hạnh phúc to lớn. Khi tôi được sinh ra, một bé trai hoàn toàn khỏe mạnh, cả làng vui mừng khôn xiết và một lễ kỷ niệm lớn đã được tổ chức. Tôi là “cậu bé vàng” của làng và được nhiều người yêu mến và tán dương. Tôi sớm bắt đầu thể hiện món quà của mình bằng việc làm những điều kỳ diệu nho nhỏ. Mọi người nhìn thấy điều này và thắc mắc về nó.

Ở giai đoạn thiếu niên, một số sự kiện đã đưa đẩy tôi theo một hướng đen tối: trước hết là mẹ tôi không bao giờ hồi phục được sau khi sinh tôi. Bà ấy nằm liệt giường trong một vài năm và chết không lâu sau đó khi tôi vẫn còn là một đứa trẻ. Cha tôi thì bận rộn với nỗi đau buồn mất vợ cùng với trách nhiệm nặng nề của một lãnh chúa. Khi khả năng ma thuật của tôi trở nên rõ ràng hơn, phù thủy làng yêu cầu được phép dạy tôi – để “nhào nặn” khả năng của tôi. Mặc dù thực tế là bà ta đã cho thấy mình khá xấu tính, tôi nghĩ bố tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi bớt đi một điều cần lo lắng và bà ta được phép đưa tôi về chăm sóc.

Quả thật bà phù thủy đã dạy dỗ tôi khá tốt. Nhờ món quà được ban tặng, tôi có một kỹ năng thiên bẩm trong việc điều khiển vật chất và năng lượng. Tuy nhiên sức mạnh của tôi lớn hơn nhiều so với bà ta, bà phù thủy đã dạy tôi cách làm chủ món quà này. Theo thời gian, tôi đã trở nên khá thành thạo. Tôi có thể điều khiển thởi tiết, ví dụ như gọi mưa cho cây trồng khi cần thiết và tôi cũng có thể chữa được bệnh. Tôi nghĩ mình còn có thêm một số kỹ năng khác, nhưng tôi không nhớ rõ. Tuy nhiên, thông qua quá trình dạy dỗ, mụ phù thủy cũng lợi dụng khả năng của tôi cho những âm mưu cá nhân. Bà ta cũng muốn có quyền lực riêng và tôi chắc chắn rằng bà ta đã biến tôi thành con rối. Bà ta đã đạt được điều này bằng cách lợi dụng bản ngã của tôi. Mụ phù thủy nói với tôi rằng tôi đặc biệt hơn cả tất cả những người khác.  Bà ta khiến tôi tin rằng tôi là một á thần nên tất cả những người khác có nhiệm vụ phải phục tùng và làm nô lệ cho tôi. Tôi đã tin rằng khả năng ma thuật của tôi không phải để phục vụ người dân, thay vào đó là người dân phải phục vụ tôi. Ý nghĩ này hoàn toàn không lành mạnh chút nào.

Sau đó là cách mà tầng lớp nông dân đối xử với tôi. Bạn phải hiểu rằng cuộc sống trong xã hội phong kiến không giống như cuộc sống hiện đại. Một lãnh chúa phong kiến có quyền lực tuyệt đối đối với các vùng đất và chư hầu của mình. Họ cúi đầu, không được nói khi chưa cho phép và không bao giờ được nhìn vào mắt chúa tể của họ. Hầu như họ sẽ luôn chạy trốn nếu thấy lãnh chúa từ xa để không phải tiếp xúc và mạo hiểm tính mạng của mình.  Nó gần như thể đây là hai giai cấp khác nhau: kẻ thống trị và kẻ bị trị. Vấn đề ở đây là tôi chắc chắn không cảm thấy thuộc về cộng đồng những người dân trong làng. Nếu tôi rời lâu đài và đi xuống làng tôi không bao giờ được chào đón bằng ca hát và nhảy múa … Ồ không. Tất cả chỉ là sự im lặng và thậm chí nhiều người chạy tán loạn. Tôi cảm thấy mình như một kẻ bị ruồng bỏ. Và sau đó, ngay khi tôi rời làng, dân làng sẽ bắt đầu trò chuyện ngay sau lưng tôi với những tràng cười xen lẫn lo lắng nổ ra. Tôi nghĩ họ ghét tôi.

Vấn đề càng thêm phức tạp, khi tôi vẫn còn là một cậu bé, cha tôi đã từng từ chối gửi một số nông dân làm binh lính trong một cuộc thập tự chinh (hoặc một cái gì đó tương tự như vậy). Kết quả là chúng tôi bị coi là hạ đẳng và không có gia đình quý tộc tự tôn nào còn coi tôi “môn đăng hộ đối” với con gái họ nữa. Vì vậy, khi đến tuổi mà đáng ra tôi sẽ đi đến hoàng gia để gặp các tiểu thư, tôi đã biết rõ rằng mình không được chào đón.

Tôi đã thực sự cô độc.

Người bạn đồng hành duy nhất của tôi là mụ phù thủy, vẫn đang bận rộn với việc thao túng tôi vì mục đích riêng. Khi nó xảy ra, điều này cuối cùng lại thành ra phản tác dụng. Tôi cảm thấy tôi quá mạnh để phải chịu đựng sự xấu tính của bà ta. Vì vậy tôi chỉ đơn giản là đuổi bà ta đi. Trong khoảng thời gian này, cha tôi chết và tôi đã trở thành chúa tể của vùng đất. Tôi không chỉ có tất cả quyền lực để trở thành một lãnh chúa phong kiến, mà còn tôi cũng có sức mạnh của ma thuật. Đối với những người nông dân trong làng tôi là một cái gì đó tách biệt và lạ lùng. Và tôi thực sự không có bất cứ ai khác trong cuộc đời mình. Không bạn bè, không gia đình, không người yêu, không bạn tâm tình. Chỉ có tôi và những người nông dân trong làng mà với họ tôi là một thứ hoàn toàn xa lạ. Đây là một kiếp sống bị cô lập sâu sắc.

Nhưng tôi vẫn là một con người với những nhu cầu và ham muốn của con người. Tôi đoán những gì tôi muốn nhất là được yêu thương và chấp nhận. Được thuộc về, được cần tới. Và vì vậy, tất nhiên, tôi có để ý một số cô gái hấp dẫn trong làng. Tôi ước tôi có thể có một trong số họ ở bên và yêu tôi. Trong một vài dịp, tôi đã tiếp cận một cô và cố gắng bắt đầu một cuộc trò chuyện. Nhưng khoảng cách giữa chúng tôi quá lớn không thể san lấp. Sự hiện diện của tôi khiến họ không thoải mái và rất cảnh giác. Khi tôi đến gần, họ chỉ cúi đầu và thu mình lại – cứ như là tôi muốn bắt tội họ vì đã làm sai điều gì đó (vì tại sao chúa tể của vùng đất lại nói chuyện với một cô gái nông dân?) Họ sẽ không nhìn tôi và chỉ trả lời câu hỏi trực tiếp với ít từ nhất có thể.

Cuối cùng, tôi yêu cầu một trong những cô gái phải trở về lâu đài cùng tôi vì lý do này hay lý do khác. Tôi không biết gì về tình yêu và sự dịu dàng và ngay cả khi tôi có, cô ấy cũng không đáp lại. Tôi rất xấu hổ khi thừa nhận điều này, nhưng tôi đã cưỡng ép cô ấy và làm những gì tôi muốn. Làm như vậy tôi đã hủy hoại cơ hội tìm được chồng của cô ấy. Nhưng tôi không quan tâm đến điều đó. Hành vi ghê tởm đó mang lại cho tôi một số loại cảm giác quyền lực và, tôi đoán, nó vẫn tốt hơn là hoàn toàn cô độc. Và vì vậy nó đã trở thành một thói quen đối với tôi. Tôi lặp lại điều này một vài lần với cùng một cô gái và sau đó chuyển sang những người khác. Khẩu vị của tôi thay đổi và trở nên đen tối hơn. Tôi sớm trở nên khá bạo hành. Tôi không muốn kể chi tiết. Viết ra những điều này không phải dễ dàng gì. Tất cả những gì tôi có thể nói là tôi đã có những phát minh khá đen tối trong việc lạm dụng những cô gái trong làng.

Hiển nhiên là dân làng nhanh chóng đi đến quyết định rằng họ cần phải làm một cái gì đó về điều này. Họ cần phải yêu cầu tôi dừng lại. Vì vậy, một cuộc họp được tổ chức ở bãi đất trống giữa làng. Tôi đã được báo tin về điều này. Tôi lao ra khỏi lâu đài và đứng trên một vách đá nhìn ra làng để xem có đúng như vậy không. Và đúng là mọi người đang tụ tập bên dưới và ai đó đang đứng nói chuyện với họ. Tôi đã rất tức giận! Tôi vẫn nhớ hình ảnh của mình đứng trên vách đá nhìn ra ngôi làng, sau lưng là lâu đài. Cảm xúc của tôi sôi sùng sục. Tôi định cho tất cả bọn họ biết sức mạnh của mình! Họ sẽ không bao giờ dám xấc xược như vậy nữa! Tôi bắt đầu gọi bão. Tôi kéo gió về phía mình – kéo và kéo, những đám mây bão lớn kéo tới điên cuồng cho đến khi chúng cuồng nộ và ầm ầm trên đầu tôi. Bầu trời tối đen và sấm chớp liên hồi. Tôi đã được kết nối với những sức mạnh vô biên này và tôi cảm nhận được những tia chớp trong chính cơ thể mình. Nó làm tôi phấn khích. Tôi cảm thấy thật vĩ đại … thật mạnh mẽ … thật sống động. Tôi say sưa với nó và với hình phạt mà tôi sẽ trút xuống. Tôi cảm thấy mình như một vị thần. Một vị thần quyền uy và đen tối. Tôi thu hút nhiều năng lượng hơn. Gió quất vào người tôi, gần như đẩy tôi ra khỏi vách đá. Tôi thấy dân làng bên dưới chạy tán loạn và gấp rút về bảo vệ nhà của họ; ngọn lửa trong chợ mà họ đứng xung quanh lan nhanh đến những mái nhà tranh. Tôi hả hê trước sự sợ hãi của họ. Họ sẽ phải trả giá! Cơn bão ngày càng mạnh hơn – phá tan nát ngôi làng phía dưới. Và sau đó … không có gì. Cơ thể tôi gục xuống vô hồn trên vách đá. Tôi đã làm quá sức. Tôi đã tập trung quá nhiều năng lượng so với khả năng chịu đựng.

Quá tải, cơ thể của tôi chỉ đơn giản là ngừng hoạt động và sau đó, tôi biến thành linh hồn, lúc đó đang nhìn xuống thi thể lạnh ngắt của chính mình.

Đó là kiếp cuối cùng của tôi trước kiếp hiện tại này.

Một Cuộc Đời Giữa Các Kiếp Sống

Tôi đã dành rất nhiều thời gian giữa hóa thân đó và hiện tại. Là một linh hồn, tôi đang xem lại toàn bộ cuộc đời mà tôi vừa rời đi – tôi nhìn vào nỗi đau và những tổn thương mà tôi đã gây ra và tôi cảm thấy kinh hãi. Tôi thấy rất hối hận và đau khổ. Tôi bắt đầu cố gắng tự chấm dứt sự tồn tại của chính mình. Tôi sẽ không đi sâu vào tất cả các chi tiết nhưng tôi đã dành rất nhiều nỗ lực chỉ đơn giản là cố gắng phá hủy sự hiện hữu của mình. Tôi đã cố gắng làm mọi thứ có thể, nhưng đơn giản là tôi không thể tự kết liễu bản thân. Dù tôi bất cứ điều gì … tôi vẫn tiếp tục tồn tại! Tôi dường như đã dành một thời gian để cắt đứt mối liên hệ của mình với mọi thứ – nói cách khác, tôi đã cố gắng chấm dứt bằng cách ngừng làm và bằng cách xóa ký ức của tôi về tất cả mọi thứ. Cuối cùng tôi thấy mình bế tắc. Tôi không ở đâu cả, không làm gì cả và cũng chẳng biết bất cứ thứ gì. Nhưng điều đó không giúp ích được nhiều vì ngay sau khi tôi tự hỏi làm thế nào tôi đã đến đó, sau đó tất cả lại tràn về. Tôi nhận ra rằng không có lối thoát, không có kết thúc. Tôi phải đối mặt với những gì tôi đã làm. Và ngay sau khi tôi quyết định như vậy, tôi thấy mình đang ở trong một nhóm các linh hồn. Họ đã đưa tôi đến trước một thực thể cổ xưa, thông thái và tuyệt đẹp. Tôi cho rằng vị “trưởng lão phù thủy” này sẽ là thẩm phán của tôi. Tôi cho rằng ông ta sẽ kết án mình vì những sai trái nghiêm trọng. Tôi ngay lập tức bắt đầu khai báo tội lỗi của mình. Tôi giống như một chiếc giẻ mềm nhũn, ướt đẫm – tất cả những giọt nước mắt (một cách ẩn dụ) và những lời xin lỗi khốn khổ. Tôi xin thề sẽ làm tốt hơn vào lần sau, cống hiến hết mình để sửa chữa những sai lầm mà tôi đã làm và cầu xin được trừng phạt hoặc bị tiêu diệt. Tôi tiếp tục trình bày nhưng nhà thông thái chỉ lắng nghe. Cuối cùng khi tôi hết hơi, ông ấy hỏi, “Con trình bày xong rồi chứ? Bởi vì ta có một người mà con nên gặp. 

Và sau đó tôi được giới thiệu với một sinh vật rất đặc biệt. Một sinh vật thuần khiết, không tỳ vết. Tôi sẽ gọi cậu ta là “8”. Sau này tôi coi cậu ta như một lưỡi dao sắc bén của chân lý . Cậu ấy rất nghiêm khắc, nhưng tuyệt đối công bằng. Cậu ấy nhìn vào tôi và chỉ đơn giản nói, “Cậu cần phải có một nền tảng cơ bản

Cậu ấy đã nắm lấy tay tôi và cùng làm việc với tôi. Chúng tôi đã không ở bên trong trường thời gian vì vậy không có cách nào để tôi biết cậu ấy đã làm việc với tôi trong bao lâu, nhưng tôi cho rằng có thể là rất nhiều kiếp sống. Tôi học được rất nhiều từ cậu ấy. Đầu tiên, cậu ta giả vờ giao việc cho tôi như một “hình phạt” cho đến khi tôi phát hiện ra rằng công việc không phải là hình phạt, mà chỉ đơn giản là một cơ hội để bày tỏ tình yêu thương như một món quà của sự tận tâm giúp đỡ. Sau đó, khi tôi cuối cùng cũng nhận ra rằng mình không còn mong muốn bị trừng phạt, cậu ấy bắt đầu giúp tôi nhìn thấy vẻ đẹp vốn có trong tâm hồn mình. Cậu ấy đã giúp tôi thấy được giá trị của mình và những gì tôi có thể làm. Từ từ, một mối quan hệ sâu sắc và tuyệt vời được hình thành giữa chúng tôi. Cậu ấy đã từng là người hướng dẫn và thầy giáo của tôi nhưng tôi cũng biết rằng cậu ấy được tôn trọng, và thậm chí được tôn kính bởi một vài trong số những sinh vật kỳ diệu nhất của thực tại này. Tôi thực sự đã được ban phước lành khi có cậu ấy hỗ trợ.

Trở Lại Kiếp Nhập Thể

Rồi đến lúc 8 nói với tôi rằng đã đến lúc phải hoàn thành những gì đã bắt đầu: Tôi cần phải có một hóa thân cuối cùng để có thể từ bỏ chu kỳ hóa thân và vươn lên tìm ra con người thật của chính mình. Trong tôi đầy sự run rẩy và thiếu tự tin. Tôi thực sự không muốn đi vào các tầng mật độ thêm một lần nữa. Tôi sợ rằng tôi sẽ lại làm tổn hại ai đó và không muốn lặp lại điều này.

Đi với tôi,” 8 nói, ” Tôi có một người mà tôi muốn cậu phải gặp.”

Ai ?” Tôi hỏi.

Ai đó sẽ trở thành đối tác của cậu trong hành trình hóa thân tiếp theo. Cậu sẽ không đơn độc.” Và sau đó, trước chúng tôi diễn ra một cảnh tượng đáng kinh ngạc: một sinh vật có ánh sáng xanh cực kì rạng rỡ. Tôi chưa bao giờ thấy nhiều ánh sáng bị nén vào một không gian nhỏ như vậy. Tôi đã rất kinh ngạc.

Sinh vật này muốn gì ở tôi?” Tôi thì thầm với 8.

Người này sẽ đi tìm thử thách ở hành tinh Trái đất: cô ấy sẽ phải rất nỗ lực với bài học về lòng yêu thương bản thân. Cậu phải yêu cô ấy.”

Tất nhiên,” tôi trả lời, “làm sao tôi có thể từ chối một sinh vật như vậy?”

Cậu phải yêu cô ấy một cách liên tục và không ngừng cho đến khi cô ấy tìm thấy tình yêu thương bản thân và đổi lại cô ấy sẽ là chân lý của cậu cho đến khi cậu tìm thấy chân tâm của chính mình.” Và trong câu nói đơn giản đó, một mối quan hệ đã chính thức được định đoạt trước. Với một sinh mệnh như vậy ở bên cạnh làm sao tôi có thể thất bại? Và điều gì đến đã phải đến. Tôi sinh ra trong cuộc đời này và chỉ là một chàng trai rất trẻ khi gặp tri kỷ của đời mình, Lisa. Đó là tình yêu sét đánh và chúng tôi vẫn yêu nhau rất nhiều kể từ đó. Chúng tôi có một mối quan hệ tuyệt vời mà khiến ngay cả chúng tôi cũng phải ngạc nhiên. Một phép màu của tình yêu. Và tôi đã yêu cô ấy cho đến khi cô ấy yêu chính mình và cô ấy  chân lý của tôi cho đến khi tôi khám phá ra chân lý của chính mình trong chính bản thân tôi.

Vào thời điểm viết bài, chúng tôi đã ở bên nhau 23 năm trong kiếp thứ sáu này của tôi. Chúng tôi đã hoàn thành bản hợp đồng linh hồn của mình với 8 là nhân chứng. Và hiện tại, ở đây trên Trái đất, khi chúng tôi tìm thấy chính mình, chúng tôi nhận ra rằng mối quan hệ này quá đặc biệt và kỳ diệu để có thể kết thúc nó một cách đơn giản. Vì thế chúng tôi tạo ra một thỏa thuận mới không phải dựa trên sự tổn thương và nhu cầu mà người kia phải lấp đầy, mà dựa trên tình yêu thuần khiết và mong muốn trao cho người kia thứ mình đang là.

Và điều đó, ít nhiều đưa tôi đến thời điểm hiện tại.

Như vậy đó, tôi ở đây. Đang thức tỉnh. Đang nhớ lại. Đang khám phá bản thân. Và trên hành trình, tôi còn khám phá ra một số điều khác:

Thứ nhất, 8 là người dẫn đường cho tôi khi tôi hóa thân, nhưng thật ra thì cậu ấy và tôi thực sự là đối tác; có nghĩa là, chúng tôi là một đội. Cậu ấy đã chăm sóc tôi trong suốt cuộc hành trình (mặc dù tôi hầu như không biết điều đó) để tôi có thể đến được bờ bên kia và sau đó chúng tôi bắt đầu làm nhiệm vụ cùng với nhau. Tôi biết ơn cậu ấy vô hạn và ngược lại cậu ấy cũng vậy. Cậu ấy cũng vô cùng biết ơn tôi vì tôi là người đã nhận nhiệm vụ khó khăn khi quay lại thực tại này. Vì vậy, chúng tôi đang ở trạng thái cân bằng, cậu ấy và tôi. Công việc của tôi ở đây thực sự chỉ là tìm lại chính mình và thức tỉnh bên trong hệ thống. Và với sự hiểu biết thông suốt về hệ thống, tôi có thể bắt đầu làm nhiệm vụ mà 8 và tôi đã đến đây để làm.

Thứ hai, tôi nhận ra rằng “trưởng lão phù thủy” không phải là một vị thẩm phán già thông thái nào đó mà là thực ra chỉ là tôi … nội tâm của chính mình. Bạn thấy đấy, chỉ có chúng ta mới có thể phán xét chính mình – ngoài ra không có ai khác. Và dù sao thì ông ấy cũng không đến để phán xét bất cứ gì cả. Ông ấy chỉ đơn giản là một phần trong việc hỗ trợ tôi tìm đường về nhà. Tôi đoán bạn có thể nói thẩm phán là một bộ mặt của Joy-Divine. Nhưng bạn cũng có thể nói rằng tôi cũng là một bộ mặt của Joy-Divine. Vì vậy … tất cả vẫn chỉ là tôi.

Thứ ba, tôi phát hiện ra rằng tôi thực sự yêu thích và tin tưởng chính bản thân mình. Tôi nhận ra rằng cuộc hành trình của tôi là một con đường mà tất cả chúng ta đều phải đi khi đến đây. Chúng ta đi qua Lãng Quên để đến một nơi gọi là Không-Phải-Là-Cái-Tôi (Not-Self) (Bản Ngã/Cái Tôi Giả Tạm/Fake Self). Khi ở đó, chúng ta trải nghiệm tất cả những điều thú vị như sợ hãi, đau đớn, hận thù và lạm dụng. Sau đó, dần dần, chúng ta bắt đầu phát hiện ra rằng điều này không làm mình hạnh phúc và vì vậy bắt đầu thay thế nó bằng tình yêu, niềm vui, lòng tốt và sự chữa lành. Điều này khiến chúng ta thấy hạnh phúc hơn. Trên hành trình, chúng ta rời khỏi nơi Không-Phải-Là-Cái-Tôi và thấy mình đang trên đường trở lại với Cái Tôi (Self) (Chân Ngã/Cái Tôi Chân Thật/True Self). Và Cái Tôi không phải là một thực thể đã bị lãng quên nên chắc chắn, khi trở nên có nhiều Cái Tôi hơn (more Self), chúng ta sẽ vượt ra khỏi thực tại nhị nguyên (Duality) này.

Thứ tư, trước sự ngạc nhiên tột độ của tôi, tôi nhận ra rằng mình thực sự yêu những gì ở đây trong thực tại này. Tôi yêu hành tinh này bằng một tình yêu đôi khi đau nhói trong tim. Tôi cũng yêu tất cả những gì có  mặt trên hành tinh này. Người dân? Tôi cũng yêu tất cả họ. Mặc dù tôi không phải lúc nào cũng thích những gì họ làm! Một số người bọn họ gây ra những tổn thương cho chính bản thân và cho người khác. Nhưng đó chỉ là vì họ lạc lối và vô minh. Khi bạn đọc câu chuyện của tôi, bạn nhận thấy rằng tôi cũng đã làm một số những điều rất đau lòng trong sự vô minh của mình. Vì vậy, tôi không thể phán xét người khác.

Và bây giờ tôi khám phá ra một điều thú vị: những bí mật đen tối nhất, đáng xấu hổ nhất của chúng ta thực ra lại là những viên ngọc quý giá nhất của tâm hồn. Bạn thấy đấy, khi bạn đang trong nỗi đau lớn nhất của đời mình, bạn đã trao cho người khác một món quà của tình yêu thương khi cho phép người đó giúp bạn chữa lành. Sau đó, khi bạn đã được chữa lành, bạn trở về với lòng trắc ẩn to lớn đối với tất cả những người có nỗi đau khác. Sau đó, những “người khác” này sẽ trao bạn món quà đó là cho phép bạn giúp đỡ chữa lành nỗi đau của họ. Điều này – sự giúp đỡ lẫn nhau – bắt nguồn từ lòng trắc ẩn và sự đồng cảm sâu sắc. Nếu mỗi chúng ta có thể nhìn rõ bóng tối bên trong chính mình, rồi chúng ta sẽ tìm thấy lòng trắc ẩn đối với bóng tối bên trong người khác. Và lòng trắc ẩn là con đường dẫn đến hợp nhất / Nhất Thể. Đó là sự hàn gắn của những mảnh vỡ.

Và đây là những gì tôi muốn chia sẻ với các bạn … một bản tóm tắt ngắn gọn nhất câu chuyện của tôi. Trên hành trình, tôi nhận thấy rằng tất cả những gì đã xảy ra với tôi là hoàn hảo. Đó chính xác là những gì cần thiết cho phép tôi trở thành chính mình. Và tôi yêu con người tôi, vì vậy tôi không có gì hối tiếc.

Tái bút 1:

Tôi đã quên nói một số điều tôi phát hiện ra. Đó là một vòng lặp: Tôi khám phá ra rằng, bên ngoài thời gian, tôi đã luôn luôn được thăng thiên. Trên thực tại, tôi là một sinh vật đã phóng chiếu bản thể vĩnh hằng của mình trong vô số thực tại bởi vì tôi là vô hạn, là Đấng sáng tạo bất tử, và luôn luôn như vậy. Và vì vậy khởi đầu của tôi, như đã trình bày ở trên, không thực sự là sự khởi đầu của tôi – đó chỉ là một nơi thuận tiện để bắt đầu câu chuyện. Tôi là chính tôi, tôi cũng chính là Cái Tôi Cao Hơn và tôi là MỘT với Chúa. Và bạn cũng vậy. Vì vậy, bạn và tôi là MỘT. Vì vậy, tôi là bạn, và bạn là tôi, và chúng ta là Tất Cả. Và đó là sự thật kì lạ nhất, hạnh phúc nhất từ ​​trước đến nay! Và tôi xin chào bạn:

” Xin chào Chúa!”

Tái bút 2:

Mọi người thường hỏi tôi cái tên “Zingdad” bắt nguồn từ đâu. Và tại sao tôi không sử dụng “tên thật”. Vì vậy, đây là câu trả lời ngắn gọn: Một vài năm trước, khi tôi cần một nickname cho một diễn đàn Internet, tôi đã hỏi Lisa (phu nhân của tôi) tôi nên tự gọi mình là gì trên mạng. Cô ấy nhìn tôi, và Zing, con chó con của tôi, đang cuộn tròn trong lòng tôi và nói, ” Hãy tự gọi mình là ‘Zing’s Dad ” Tôi đã đổi nó thành Zingdad ! Mọi người đã biết đến tôi trên Internet là Zingdad và tôi thích sự thú vị kỳ lạ của nó bởi cái tên này quả thực rất độc (hãy Google “Zingdad” … mọi kết quả đều liên quan với tôi! Thú vị không?) Lý do nữa là nó không có nghĩa gì do đó không gợi lên bất kỳ định kiến nào. Tôi chỉ đơn giản là thích nó! Vì vậy, tôi đã lấy nó cho tên online của tôi. Khi xuất bản cuốn sách, cái tên Zingdad đã thành một thương hiệu và, vì những lý do tôi thích nó vẫn còn giá trị đối với tôi nên cuốn sách đã được xuất bản dưới bút danh đó.

Còn tên thật của tôi là Arn Allingham và nếu bạn có bao giờ gặp và nói chuyện với tôi, hãy gọi tôi là Arn.

Và đối với bản thân Zing cũng vậy. Tên của nó là viết tắt của amaZing . Bởi vì nó rất ngắn và tuyệt vời. Nếu bạn muốn trải nghiệm sự dễ thương của Zing, mời bạn đến thăm trang này trên trang web của tôi , nơi tôi chia sẻ một số ảnh của Zing.

Và đó là phần giới thiệu.

Hẹn gặp lại các bạn ở Chương 2!

* * * * *

5 1 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận