CHƯƠNG III: Bức Màn Vô Minh
Zingdad: Hi JD, cuối cuộc trò chuyện trước bạn đã nói rằng tiếp theo chúng ta sẽ bàn về Nhất Thể.
Joy-Divine: Xin chào. Đúng rồi. Tôi muốn ít nhiều chứng minh cho các bạn thấy rằng tất cả là một và sau đó, khi chúng ta đều đã hiểu, thì tôi muốn nói về ý nghĩa của nó đối với các bạn.
Z: Tuyệt vời. Mà chứng minh “ít nhiều” là sao vậy?
JD: Trước tiên hãy để tôi nói cho bạn biết về thực tại bạn đang sống và sau đó tôi sẽ đi đến các lập luận chính của tôi. Thực tại của bạn được tạo ra chủ yếu cho mục đích trải nghiệm tính cá nhân. Để điều này có thể thực hiện được, một cấu trúc ý thức đã được tạo ra để sắp xếp và “lọc” các thông tin có thể được hiển thị cho bạn. Cái này thường được gọi là “Bức Màn”, hoặc cụ thể hơn là “Bức Màn Vô Minh” và tôi rất vui khi tiếp tục sử dụng cụm từ đó. Bức Màn về cơ bản được sử dụng để đảm bảo rằng bạn không thể chứng minh tất cả là một. Bất cứ điều gì tiếp cận được bằng chứng xác thực, không thể chối cãi về tính Nhất Thể sẽ luôn đi kèm với đủ lý do để nghi ngờ và rằng mỗi cá nhân sẽ phải đưa ra quyết định của riêng họ.
Z: Okay. Bức Màn cũng che giấu cả những thông tin và sự hiểu biết khác với chúng tôi đúng không?
JD: Không. Tất cả những gì nó làm là che giấu bản chất Nhất Thể của bạn với Tất Cả Những Cái Đang Là. Nhưng bạn cần phải suy nghĩ về điều này một chút. Nếu tất cả thực sự là một, nếu chân lý cốt lõi quan trọng nhất về mọi thứ là tính Nhất Thể vốn có của nó, và nếu Bức Màn che giấu tính Nhất Thể với bạn, thì tôi cũng chắc chắn rằng bạn cũng thấy hợp lý khi Bức Màn sẽ che giấu bản chất cốt lõi nhất của mọi thứ khỏi bạn. Nó sẽ có nghĩa là bạn không thể biết chân lý sâu sắc nhất về bất cứ điều gì. Bởi vì, khi bạn tiếp cận được chân lý sâu sắc nhất của bất cứ điều gì tức là bạn đã tiếp cận được bằng chứng rằng tất cả là một. Và Bức Màn ngăn cấm điều này. Bạn có thấy bản chất khép kín của vấn đề? Bản chất cốt lõi của mọi thứ rằng tất cả là một với mọi thứ khác đã được che giấu khỏi bạn.
Z: Vậy ý bạn là chúng tôi không thể biết bản chất thực sự của bất cứ thứ gì?
JD: Đó là sự thật. Điều đáng ngạc nhiên đối với tôi là có rất ít người trên Trái đất quan tâm đến một thực tế là không có gì được biết đến tận gốc rễ của nó. Không có nơi nào mà bạn có thể nhìn và nói, “Chúng tôi thực sự hiểu điều đó và do đó có thể xây dựng một nền tảng kiến thức vững chắc.” Bạn có thể biết về bề nổi, về các đặc điểm hoặc hiệu ứng, nhưng bạn không thể biết về nguyên nhân thực sự.
Z: Uhm. Tôi không chắc điều này là đúng. Khoa học của chúng tôi chắc chắn đã đi đến gốc rễ của một cái gì đó rồi chứ nhỉ?
JD: Được rồi. Tôi sẽ cùng khám phá điều này với bạn. Thế giới của bạn và tất cả các loài động vật, thực vật .v.v.. được tạo ra từ cái gì?
Z: Vật chất.
JD: Vật chất được tạo ra từ cái gì?
Z: Ừm. Các phân tử. Và chúng được tạo ra từ các nguyên tử. Và nguyên tử được tạo ra từ các hạt hạ nguyên tử.
JD: Tốt. Tiếp tục. Hạt hạ nguyên tử được tạo ra từ cái gì?
Z: Năng lượng, tôi nghĩ vậy?
JD: Và bản chất của năng lượng đó là gì?
Z: Uhh …
JD: Năng lượng này làm bằng cái gì? Nó đến từ đâu? Có phải nó được tạo ra? Nếu vậy, khi nào và như thế nào? Và nếu nó không được tạo ra, làm thế nào nó lại xuất hiện?
Z: Tôi không biết. Tôi không biết bất kỳ câu trả lời nào trong số đó.
JD: Đừng cảm thấy tệ. Khoa học cũng vậy thôi. Tất nhiên, có một số lượng nhất định các định đề và lý thuyết, nhưng ngoài các quan sát đơn giản về những gì xảy ra khi các hạt tương tác, khoa học trên hành tinh của bạn hầu như chẳng biết gì về bản chất của năng lượng, thứ mà họ nói rằng tất cả vật chất được tạo ra từ đó. Và nếu mọi thứ bạn có thể quan sát và tương tác, bao gồm cả cơ thể của chính bạn, được tạo ra từ một thứ năng lượng mà bạn không biết gì, thì có thể thấy rằng bạn thực sự không biết bất cứ điều gì về bất cứ thứ gì!
Tất cả các nhà khoa học, trừ một số ít, những người thông minh nhất trong số các loài, nói chung đã mắc sai lầm khi nói rằng không có gì cả… rằng không có gì ngoài thế giới vật chất. Nhưng vấn đề là thế giới vật chất không hề tồn tại! Nó chỉ là một chức năng của thế giới tạm thời của trường năng lượng chuyển dịch nhanh chóng. Và thứ năng lượng này là một bí ẩn đối với các nhà khoa học. Họ không biết nó là gì, nó đến từ đâu, hoặc bất cứ điều gì về nó ngoài một vài quan sát về cách nó có thể hoạt động như thế nào trong những hoàn cảnh cụ thể – và thậm chí sau đó là những điều phi lý thần bí mà họ không thể nào giải thích nổi. Vì vậy, họ hoàn toàn thất bại trong việc hiểu hoặc giải thích tận gốc rễ của thứ họ nói là có thật.
Tôi cho rằng các bạn sẽ không bao giờ thực sự bắt đầu hiểu được năng lượng cơ bản của vũ trụ nếu như trước tiên không hiểu được bản chất của ý thức và cụ thể là tất cả năng lượng và vật chất phát sinh từ ý thức chỉ là một thứ duy nhất.
Z: Tất cả vật chất đều là một thứ?
JD: Trên sao thì dưới vậy, dưới sao thì trên vậy. Mọi thứ là một. Điều này được phản chiếu ở mọi nơi bạn nhìn nếu bạn biết cách nhìn. Nhưng vấn đề là bạn bị hạn chế khả năng chứng minh điều này bởi vì Bức Màn.
Z: Okay, khá thú vị đó và tôi rất muốn thảo luận điều này, nhưng trước tiên, bạn có thể cho tôi một hoặc hai ví dụ khác về những thứ mà chúng tôi chỉ biết bề nổi? Ý tôi là ngoài năng lượng và vật chất ra.
JD: Chắc chắn rồi. Tôi có thể cung cấp cho bạn vô số ví dụ. Tôi có thể sử dụng ví dụ về bất cứ điều gì bạn muốn để chứng minh điều đó cho bạn. Nhưng một số ví dụ thì tốn thời gian giải thích hơn những ví dụ khác. Vì vậy, tôi sẽ chọn một thứ đơn giản: ánh sáng. Bạn không biết gì về nó, trong khi nó lại là yếu tố cơ bản nhất cấu thành thực tại của bạn. Bạn biết nó đi nhanh như thế nào, nhưng không hiểu tại sao nó đi với tốc độ cụ thể đó. Bạn biết nó có một số thuộc tính rất kỳ lạ – ví dụ: nó dường như có bản chất giống cả hạt và sóng – tuy nhiên một lần nữa, bạn không biết tại sao lại như vậy. Và còn nhiều điều nữa. Đối với tất cả mọi thứ, khoa học chỉ hiểu ở cấp độ bề mặt ví dụ như ánh sáng có thể làm những gì nhưng không hiểu tại sao nó lại hoạt động như vậy, cũng không hiểu nó thực sự là gì, hay nó thực sự đến từ đâu. Ví dụ, tại sao tốc độ ánh sáng là tốc độ giới hạn cho những thứ khác? Bạn có thể mô tả những hiện tượng này, nhưng bạn có rất ít manh mối về việc tại sao nó lại tồn tại như nó đang là. Cho đến khi bạn hiểu rằng ánh sáng (hay đúng hơn là tất cả bức xạ điện từ) thực sự chỉ là chức năng của một chiều không gian cụ thể nơi bạn cư trú, nếu không thì bạn sẽ không bao giờ hiểu được. Nhưng bạn cần phải sẵn sàng thừa nhận rằng toàn bộ thực tại của bạn chỉ là một mảnh nhỏ của bức tranh. Toàn bộ vũ trụ của bạn giống như một phím trên một chiếc đàn piano trong một dàn nhạc với vô số nhạc cụ. Và tất cả những nhạc cụ đó cùng chơi một bản giao hưởng.
Và đây là một ví dụ khác mà các nhà khoa học của bạn cũng không thực sự hiểu, một lực rất cơ bản khác trong thực tại của bạn: lực hấp dẫn. Nó là một lực liên tục ảnh hưởng lên cơ thể bạn. Không một giây phút nào trôi qua mà bạn không bị ảnh hưởng bởi nó. Nhưng bạn không hề có bất cứ manh mối nào về cách nó hoạt động.
Z: Chờ một chút? Đó không phải là do sự cong vênh trong không-thời gian gây ra bởi khối lượng hay đại loại như vậy à?
JD: Không. Tôi không nói là không có giả thuyết nào về điều này. Có rất nhiều là đằng khác. Nhưng tất cả chúng đều có một số sai sót và vẫn chưa được chứng minh. Bạn có thể đọc về nó nếu thích. Khoa học của các bạn không biết lực hấp dẫn đến từ đâu, tại sao nó ở đó hoặc nó lan truyền như thế nào. Lý thuyết tiệm cận nhất trong việc giải thích điều này là một lý thuyết mới trong đó giả định trước sự tồn tại của các chiều không gian khác. Nhưng các nhà khoa học sẽ cần phải mở rộng quan điểm của họ về những chiều không gian khác đó có thể là gì trước khi mọi thứ bắt đầu kết nối với nhau. Tôi sẽ cho bạn một ví dụ khác. Mang tính triết học hơn là khoa học. Nó là thế này: cái gì, thực sự, là bạn ?
Z: Để xem … Tôi là một con người?
JD: Và nếu bạn có một hóa thân khác cái mà bạn đang định nghĩa bạn là một con người? Bạn có ngừng tồn tại không?
Z: Không. Vậy thì tôi sẽ là một Zorg từ hành tinh Zug. Hay gì cũng được (cười). Được rồi, tôi hiểu ý bạn. Tôi thực sự là gì? Ý tôi là tôi biết tôi có một cơ thể. Nhưng tôi không phải là cơ thể của tôi. Tôi sẽ trích câu nói nổi tiếng của Descartes: “Tôi nghĩ, do đó tôi là.” Và sau đó tôi sẽ nói rằng tôi là suy nghĩ của mình. Như này thì sao?
JD: Dễ thương đó. Nhưng sai rồi. Điều gì xảy ra nếu bạn ngừng suy nghĩ? Bạn có ngừng tồn tại? Ví dụ, một trong những mục đích của thiền là chấm dứt tất cả suy nghĩ. Điều gì xảy ra nếu bạn đạt được mục đích đó? Bạn có biến mất khỏi sự tồn tại?
Z: Hừm. Không. Tôi biết rằng điều đó rất đúng đối với tôi (và đối với những người hành thiền khác mà tôi đã nói chuyện) rằng những khoảnh khắc như vậy mang lại cho họ sự mở rộng ý thức đáng kinh ngạc nhất.
JD: Điều đó chả phải thú vị lắm sao. Cho nên, bạn càng làm ít đi và càng ít cố gắng và nghĩ , ý thức của bạn càng mở rộng. Điều này là do làm và hiện hữu là các trạng thái đối lập. Và bản chất sự hiện hữu của bạn là … ý thức.
Z: À. Vậy thì đây là câu trả lời cho câu hỏi của bạn … Tôi là ý thức?
JD: Đúng. Vậy thì, ý thức là gì? Ý tôi là tất cả con người đều là cái này (hoặc ít nhất là có nó), nhưng bạn có thể giải thích nó không? Bạn có thể cho tôi biết tìm nó ở đâu không?
Z: Tôi không chắc. Có thể lập luận rằng ý thức được tạo ra bởi bộ não?
JD: Không thuyết phục lắm. Một số đã thử, nhưng luôn có lỗ hổng trong lý thuyết này. Ví dụ: điều gì sẽ xảy ra khi ai đó được tuyên bố là “chết não” nhưng sau đó bằng một phép màu họ được hồi tỉnh? Bạn giải thích thế nào về thực tế rằng, họ đôi khi nhớ lại được các sự kiện xảy ra trong ý thức tại thời điểm mà não đã ngừng hoạt động? Và ngạc nhiên hơn, những người đã trải qua điều này thường kể về các sự kiện thậm chí không hề diễn ra ở gần nơi chứa thi thể của những người dường như đã chết não đó. Và còn thực tế khác là trong các ca phẫu thuật thần kinh khác nhau trên nhiều người khác nhau, hầu hết các phần khác nhau của não đã từng bị loại bỏ. Phần não này thì làm mất thị lực. Phần não kia lại phản ứng với những cảm xúc nhất định.v.v. Nhưng mọi người vẫn giữ được ý thức. Trừ khi cơ thể chết, trong trường hợp đó họ vẫn còn ý thức nhưng tất nhiên, bạn thường không còn gắn với một dạng thức vật lý để có thể xác định được điều này.
Vì vậy, câu trả lời là không, có quá nhiều điều dị thường để cho rằng ý thức phát sinh từ bộ não. Vấn đề ở đây là: thuộc tính cơ bản và quan trọng nhất của bạn, chính là ý thức, là một cái gì đó mà bạn chẳng biết tí gì cả. Tại sao? Ý kiến của tôi về điều này là bởi vì ý thức của bạn chính là chất liệu của Nhất Thể. Nhưng mọi người tặc lưỡi chấp nhận rằng họ không biết tí gì về chính mình và tiếp tục cày tiền trả khoản vay mua nhà, xem thể thao, coi tin tức trên truyền hình và tranh luận gay gắt về tôn giáo và chính trị. Hoặc là bất cứ điều gì khác giúp họ giải trí đủ để không phải đối mặt với thực tại là chẳng có cái gì thực sự được biết đến cả. Phép màu của những bí ẩn đáng ra phải liên tục làm bạn choáng ngợp. Nhưng không. Bạn tuyên bố cuộc sống là nhàm chán và trần tục. Tất cả đều nói “Không có phép màu hay bí ẩn nào trong cuộc đời tôi“. Nhưng điều này chỉ bởi vì bạn tự mê hoặc mình và không nhìn vào bất cứ thứ gì đủ sâu sắc để thấy được sự bí ẩn không hồi kết của mọi thứ .
Bây giờ, tôi có thể tiếp tục nói mãi nói mãi về điều này bởi vì, đúng theo nghĩa đen thì mọi hướng bạn nhìn, bạn sẽ đều chạm tới một bờ vực không thể giải thích và không thể xác định được. Về cơ bản những gì tôi đang nói đó là sự chi phối đơn giản của Bức Màn Vô Minh, rằng nó che giấu bạn khỏi việc biết được tính Nhất Thể của tất cả, có hàm ý cực kì sâu sắc. Nó có nghĩa là bạn thực sự chẳng biết bất cứ cái gì về bất cứ điều gì cả. Và tất nhiên, hiệu ứng này không chỉ mở rộng đến những gì hiện hữu vật chất xung quanh bạn. Nó có nghĩa là bạn không thể chứng minh sự tồn tại của Chúa một cách tuyệt đối không còn nghi ngờ gì nữa. Đó quả là một suy nghĩ tuyệt vời. Đấng Sáng Tạo Vĩ Đại, có ở trong mọi thứ, chứa đựng mọi thứ, tạo ra mọi thứ và bạn là một phần không thể tách rời, thậm chí không thể được chứng minh là tồn tại! Tôi nói với bạn điều này: những linh hồn chưa trải nghiệm trực tiếp thực tại này gần như không thể tin được rằng hiệu ứng này đã thành công mỹ mãn ở đây. Họ thường lượn qua và quan sát, chỉ để cảm thấy lạ lùng và kinh ngạc. Chân lý sâu sắc nhất, cốt lõi nhất và không thể phủ nhận nhất của tất cả mọi thứ đã được che giấu ngay giữa thanh thiên bạch nhật! Đúng là một kỳ quan vi diệu!
Z: Bạn có chắc là không thể chứng minh được sự tồn tại của Chúa không? Tôi nhớ mang máng là có đọc được một số luận thuyết triết học, trong đó trình bày một tập hợp các bằng chứng. Những thứ đó không hợp lệ à?
JD: Hãy để tôi trả lời nó theo cách như thế này. Nếu chỉ một trong những bằng chứng đó là tuyệt đối không thể sai lầm được thì sẽ chẳng có bất kỳ người vô thần hay người theo thuyết bất khả tri nào tồn tại trên hành tinh. Bạn sẽ cho họ xem bằng chứng, họ sẽ không tìm ra sự mâu thuẫn nào cả và họ sẽ phải thừa nhận rằng đúng là Chúa có tồn tại thật. Và bạn có thể nói những gì bạn thích về những người vô thần, nhưng trong số họ có một số là những nhà tư tưởng cực kì lý trí, rõ ràng và logic. Thế nên quan điểm của tôi vẫn đứng vứng. Mặc dù có vài nỗ lực của một số nhà triết học tâm linh rất sáng suốt qua các thời kỳ lịch sử, nhưng không một người nào có thể chứng minh sự tồn tại của Chúa một cách tuyệt đối chắc chắn. Hay thậm chí là sự tồn tại của linh hồn. Thật là kỳ lạ. Mỗi người trong số các bạn đều là linh hồn, vậy nhưng vẫn rất là hợp lý và hoàn toàn có thể biện minh được rằng không hề có linh hồn!
Vì vậy, nó thực sự càng trở nên rõ ràng rằng theo bất kỳ hướng nào bạn có thể tìm kiếm: từ khoa học, tôn giáo, triết học hoặc bất kỳ lĩnh vực nào khác, khi bạn cố gắng hiểu bất cứ điều gì, bạn sẽ chỉ tìm thấy một vài bước kiến thức dựa trên các giả thuyết đã được thử nghiệm, nhưng tiếp theo sẽ là sự mờ nhạt và bóng tối của sự vô minh. Không có gì được hiểu đến cốt lõi của nó. Và nếu bạn không biết các nguyên tắc cơ bản là gì, bạn không thể thực sự tuyên bố là hiểu các hiệu ứng của chúng. Và tất cả những điều này là như vậy bởi vì bạn không thể biết rằng bạn và mọi thứ khác đều là một.
Z: Phù! Thật không thể tin được. Vậy tại sao chúng ta lại làm điều này với chính mình? Tại sao chúng ta chọn đến đây và làm những điều ngu ngốc trong một số kiếp?
JD: Ồ không, không ngu đâu. Chỉ là quên thôi. Tại sao bạn lại chọn chìm đắm trong sự tách biệt sâu sắc sẽ được giải thích một cách cẩn thận chi tiết theo một trình tự thích hợp vì nó là một chủ đề rất lớn và thời gian không cho phép. Tôi sẽ phải nói rằng mỗi linh hồn quyết định hiện thân ở đây đều có lý do để làm như vậy. Có một giá trị sâu sắc thu được trong trải nghiệm này. Nhưng góc nhìn của bạn, hiển nhiên, rất hạn chế. Bạn chỉ có thể nhìn thấy những thứ từ nơi bạn đang đứng, tức là bên trong thực tại của bạn. Nhưng tôi sẽ nói, trong chân lý của tôi, rằng đối với những thực thể là “Cái Tôi Bên Trong” của bạn, trải nghiệm này là một trong những thứ giá trị nhất có thể có được. Tất cả những thực thể có một tập hợp hóa thân ở đây đều thu được sự hiểu biết sâu rộng hơn về Cái Tôi, tiến hóa mạnh mẽ ý thức của họ và có thể tìm thấy sự chữa lành hoàn toàn cho bất kỳ tắc nghẽn mà họ có thể phải gánh chịu trong ý thức.
Bản thân sự lãng quên là một công cụ hữu ích tuyệt vời để khám phá chính mình và chữa lành.
Z: Tôi biết bạn không muốn dừng lâu ở điểm này nhưng bạn có thể vui lòng cho tôi lời giải thích ngắn gọn nhất cho câu hỏi: “tại sao?”, được không?
JD: Thôi được rồi. Hãy để tôi thử kể một câu chuyện nhỏ:
Truyện ngụ ngôn về vị vua và lọ thuốc lãng quên
Ngày xửa ngày xưa có một vị vua giàu có và quyền lực cai trị một vương quốc rộng lớn. Ông ấy nổi tiếng là khá thông thái và hiểu biết. Một trong những nhiệm vụ của ông ấy là trở thành thẩm phán và bồi thẩm đoàn cuối cùng cho tất cả các tranh chấp pháp lý trong vùng đất của mình. Nhưng ông ấy không hẳn cảm thấy thích thú vì ông không hiểu cảm giác của một người nông dân nghèo, cơ cực, chết đói là như thế nào. Do đó mà ông ấy không thể hiểu một số động cơ và hành động của những người nông dân và cảm thấy không đủ tư cách để phán xét họ. Nhưng làm thế nào để ông ấy có thể thực sự hiểu cuộc sống của họ? Ông ta đưa vấn đề này cho vị cố vấn của mình, vốn là một thuật sĩ. Giải pháp mà thuật sĩ đưa ra là niệm một câu thần chú để nhà vua quên tuyệt đối tất cả những gì mình biết. Sau đó họ sẽ mặc cho nhà vua bộ quần áo của một nông dân và bỏ mặc ông ta ở đâu đó chỉ với một vài đồng trong túi. Trong thời gian một năm, câu thần chú sẽ tự động được giải và nhà vua sẽ nhớ lại mình là ai. Bằng cách này, trong vòng 1 năm, nhà vua sẽ sống như một nông dân để có thể biết được cuộc sống đó là như thế nào. Nhà vua đã đồng ý với kế hoạch này và vì vậy nó đã được thực hiện. Ông ấy ăn mặc như một người đàn ông nghèo khổ và bị bỏ lại trong tình trạng lãng quên tại một quán trọ. Khi tỉnh dậy ông ta không biết mình là ai. Một số người dân địa phương đã lấy làm tiếc cho người lạ tội nghiệp và giúp ông ta trong một hoặc hai ngày. Nhưng ông ấy dường như không có bất kỳ kỹ năng thực tế nào để trả ơn họ. Không những vậy còn tỏ thái độ kiêu căng, vô ơn mà người dân thấy không thể ưa nổi. Vì vậy, ngay sau đó ông ấy đã bị đuổi ra ngoài. Đói, đau khổ và tuyệt vọng ông ta chuyển sang ăn trộm. Nhưng cuối cùng đã bị bắt và tống vào tù.
Phải chăng đó là câu chuyện sẽ xảy ra với nhà vua?
Hay là thay vào đó, ông ấy đã nhìn thấy lòng tốt của mọi người đối với một người lạ và quyết định cố gắng trả ơn họ? Có lẽ ông ấy đã tìm thấy bên trong bản thân mình cái tâm và mưu lược của một nhà lãnh đạo bẩm sinh, kết hợp với cái trí sáng suốt và đầy học thức, cho phép ông ta được coi trọng và đánh giá cao bởi tất cả những người mà ông ta gặp? Có thể ông ấy sẽ trở thành một nhà lãnh đạo nổi tiếng thì sao?
Làm sao chúng ta biết được chuyện gì sẽ đến? Tất nhiên, cách duy nhất là để câu chuyện được diễn ra và quan sát. Và đó chính xác là vấn đề. Nhà vua muốn biết về trải nghiệm của sự nghèo đói nhưng, bằng cách đi qua trải nghiệm lãng quên này, ông ấy lại thực sự phát hiện ra nhiều điều hơn nữa về con người thật của mình. Không phải là người mà được định nghĩa bởi hoàn cảnh của ông ta, mà đúng hơn là bản chất thực sự, bản chất cốt lõi cuả ông ta.
Nếu chúng ta mở rộng phép ẩn dụ này và cho phép nhà vua không chỉ một năm lãng quên, thì phải mất bao nhiêu kiếp trước khi ông ấy có thể tự tỉnh giấc bằng cách nhớ lại mình thực sự là ai thông qua quá trình tự khám phá, điều này sẽ tương tự như những gì đang xảy ra với các bạn trên Trái đất.
Bạn đã tự niệm thần chú lãng quên cho chính mình và bạn đi khám phá bản thân trong thế giới của sự lãng quên cho đến khi bạn sẵn sàng nhớ lại. Và trong buổi hoàng hôn của sự lãng quên này, bạn tìm ra những điều tuyệt vời nhất về bản thân và cuộc sống và Tất Cả Những Cái Đang Là. Và bạn sẽ vẫn ở đó cho đến khi bạn tự khám phá và tạo ra lối thoát cho mình. Cho đến khi bạn nhớ lại bạn thực sự là ai. Và tất cả những con đường khám phá, sáng tạo và nhớ lại chắc chắn đều dẫn đến cùng một đích: rằng tất cả là một. Đó là những gì mà Bức Màn đang che giấu, vì vậy, về mặt logic, biết được chân lý này sẽ dẫn bạn thoát ra ngoài. Tất nhiên không phải là biết về nó theo kiểu học thuật; hãy biết nó trong mọi suy nghĩ, lời nói và việc làm của bạn. Biết nó đến tận tâm can của con người bạn.
Nhưng chúng ta sẽ vẫn còn nhiều cơ hội để bạn có thể hiểu sâu hơn về khái niệm này. Hiện tại, mặc dù đây chỉ là minh họa đơn giản, tôi chắc rằng bạn có thể thấy được giá trị thu được từ Bức Màn?
Z: Tôi thấy mình như được khai sáng, cảm ơn nhiều. Khi bạn kể chuyện, tôi đã có một vài khoảnh khắc “aha!”. Tôi có thể thấy rằng có rất nhiều điều để học hỏi từ sự lãng quên sâu sắc này.
JD: Và một điều khác cũng cần được nhắc đến đó là có sự đề phòng ẩn trong Bức Màn Vô Minh.
Z: Có thật à?
JD: Chắc chắn rồi! Bạn càng lên chiều không gian cao hơn, thì quyền năng sáng tạo của bạn càng lớn. Bạn càng là một người sáng tạo quyền năng hơn, và điều này là có lý do, vì như vậy tức là tiềm năng phá hoại của bạn cũng lớn hơn. Giả sử có một đấng sáng tạo rất quyền năng nhưng vẫn chưa nhận ra bản chất sâu sắc của nó. Nó vẫn chưa khám phá ra nó có khả năng gì và nó sẽ phản ứng như thế nào với các hoàn cảnh khác nhau. Nhưng nó có sức mạnh tuyệt vời và có thể làm theo ý muốn của nó bất kì lúc nào. Điều này cũng giống như để một đứa trẻ con chịu trách nhiệm về bom đạn của thế giới vậy. Và từ một góc nhìn, đây là những gì sẽ xảy ra. Những sinh linh có sức mạnh vô hạn thấy mình đang chơi cùng nhau, cùng nhau tạo ra thực tại, không biết hoặc hiểu được hậu quả của những lựa chọn, hành động hoặc khả năng của chính mình. Ở cấp độ sáng tạo này, khi mọi thứ diễn ra “sai”, vấn đề sẽ khá đơn giản đó là rút ra bài học và sau đó sáng tạo lại với nhận thức cao hơn, đúng đắn hơn. Nhưng, thỉnh thoảng một trong những những sinh vật sáng tạo sẽ tự làm tổn thương chính mình theo cách mà không thể chỉ đơn giản là “làm lại”. Một ví dụ khá thường thấy là khi một trong những những sinh vật sáng tạo trở nên tự hủy diệt. Khi điều này xảy ra thì một số biện pháp mạnh hơn sẽ được triển khai.
Một cách rất hiệu quả để giải quyết vấn đề như vậy là đặt sinh vật hủy diệt bên trong Bức Màn để nó có thể tìm đường tự chữa lành bằng cách hóa thân vào thực tại này của bạn. Vì tất cả chúng sinh ở đó đều đã hoàn toàn quên mất họ là ai, họ cũng đã hoàn toàn quên món quà và khả năng của riêng mình. Nếu bạn không biết sức mạnh thực sự của mình, thì bạn không thể thể hiện nó! Nó bị khóa tạm thời khỏi bạn. Và do đó nó trở thành một cơ chế đề phòng hoàn hảo khi sinh vật đó tìm thấy con đường quay về với lòng tự yêu thương và chữa lành bản thân. Và khi thực thể đó tìm được đường quay trở lại quá trình tự phục hồi hoàn toàn, theo định nghĩa, cũng bao gồm việc nhớ lại đầy đủ sự kết nối của nó với Nhất Thể. Và trong đó có sự nhớ lại đầy đủ về tất cả những món quà, tài năng và khả năng vốn có của nó – vì tất nhiên những khả năng này luôn luôn bắt nguồn từ Nhất Thể. Và khi thực thể này phục hồi bản chất đích thực, vĩ đại nhất, tráng lệ nhất, Nó sẽ phục hồi cùng với sự thông thái, lòng trắc ẩn và sự sáng suốt để không một lần nữa rơi vào tình trạng tự hủy hoại bản thân.
Z: Vậy ra chúng tôi bị trừng phạt vì đã tự hủy hoại bản thân và bị tống vào Bức Màn?
JD: Đó sẽ là một cách hiểu rất thiếu sót. Không có hình phạt nào cả. Không ai phán xét bạn. Nó hoạt động như thế này: tất cả là một. Nếu bạn tìm cách làm hại bản thân hoặc làm hại người khác, thì cũng tức là bạn đang tìm cách làm hại MỘT. Và điều này là bất khả thi. Bạn không thể thực sự làm tổn hại đến cái vô hạn và vĩnh cửu. Nhưng mong muốn làm như vậy tạo ra một lưỡng phân bất khả. Giải pháp duy nhất cho sự lưỡng phân đó là sự phân mảnh: ngay lập tức tạo ra ảo tưởng về sự tách biệt để có một “cái tôi” gây tổn thương và một “cái tôi” khác bị tổn thương.
Đây là cách đơn giản nhất mà tôi có thể giải thích cho bạn về điều này.
Những gì tôi đang chia sẻ với bạn có nghĩa rằng nó không phải là một hình phạt. Bạn làm điều này cho bản thân mình. Khi một người tạo ra sự thôi thúc tự hủy hoại bản thân, nó sẽ tạo ra sự tách biệt trong chính nó. Nó hạ thấp ý thức của nó đến một mật độ sâu hơn. Nếu nỗ lực của nó là có chủ ý; nếu nó muốn hoàn toàn tiêu diệt chính mình, thì nó sẽ tìm thấy chính nó ở mức độ sâu nhất của sự tách biệt được gọi là “tính hai mặt” (nhị nguyên – duality) nơi mà nó đã hoàn toàn quên đi tất cả những món quà và khả năng do Chúa ban tặng. Tác dụng phụ của việc này là khả năng tự hủy diệt của nó cũng bị vô hiệu hóa.
Z: Tôi hiểu rồi. Cảm ơn bạn.
JD: Đây chỉ là 2 tóm gọn nho nhỏ mang tính minh họa. Làm ơn hãy hiểu rằng điều này không đại diện cho tất cả các quan điểm về giá trị có thể đạt được khi đi vào thực tại này. Nó là một hệ thống tuyệt vời, kỳ diệu và để trải nghiệm nó là một điều gì đó không thể so sánh được. Và trung tâm của hệ thống này là Bức Màn Vô Minh. Trên thực tế, điều này có thể gây ngạc nhiên, nhưng một cách khác để nhìn Bức Màn là nó có thể được coi một đại diện của luật tự do ý chí, hoặc, như những đồng nghiệp đáng kính của chúng tôi trong The Ra Material đã gọi nó, quy luật của sự vô minh.
Z: Là sao?
JD: Bạn có nhận thấy rằng trên Trái đất có rất nhiều hệ thống tôn giáo tín ngưỡng và triết học. Mỗi bên lại tự nhận mình là độc quyền về chân lý và nguyền rủa tất cả những bên khác là dối trá. Và sau đó mỗi tôn giáo có rất nhiều phân nhánh và tiểu phái bên trong nó mà người ta không còn có thể hiểu nổi ai đang thực sự tin vào cái gì nữa. Và đấy mới chỉ là những tôn giáo có tổ chức thôi đó. Chưa kể đến tất cả các biến thể của các thuyết bất khả tri và thuyết vô thần? Và sau đó lại xuất hiện ngày càng nhiều những người luôn coi mình là tâm linh sâu sắc nhưng không có tôn giáo. Họ tìm kiếm chân lý của chính mình trong trái tim của bản thân. Nhưng mỗi trái tim lại khác nhau. Vì vậy, ngày càng có nhiều “chân lý” khác nhau khắp mọi nơi. Và mọi góc nhìn lại đều hơi khác một chút! Nếu ai đó có thể quan sát một cách cẩn thận và thành thật, họ sẽ buộc phải thừa nhận rằng không có bất cứ một người nào khác có thể chia sẻ y đúc và chính xác niềm tin, quan điểm về “điều gì là chân lý” với họ. Và vì thế? Phải sống sao đây? Hoặc là tất cả mọi người trừ bạn ra đều nhầm lẫn, sai lầm hoặc gàn dở – hoặc là thực sự có lý do hợp lý để tin vào hầu hết mọi thứ trên đời.
Và có đó. Nó là như thế này: nếu bạn kết hợp Bức Màn với thực tế là bạn tạo ra thực tại của riêng bạn, sau đó chúng ta sẽ hiểu rằng, trước tiên, bạn không biết rằng bạn tạo ra thực tại của bạn. Và thứ hai, khi bạn tin, bạn sẽ hình thành quan niệm trong đầu. Tức là bạn sẽ luôn tìm thấy ngày nhiều bằng chứng cho những điều bạn tin là đúng. Và bởi vì bạn tìm thấy bằng chứng, bạn được củng cố thêm niềm tin của mình. Nhưng vì Bức Màn nên bạn không thể chứng minh niềm tin đó cho bất kỳ ai khác. Và vì họ cũng vậy, họ cũng chỉ cần nhìn thấy ngày càng nhiều bằng chứng cho niềm tin của mình … nên … nó sẽ trở thành một công thức thảm họa cho các giáo điều. Bất cứ ai cũng có thể thấy rằng xung đột là không thể tránh khỏi! Nhưng đó không phải là điểm tôi muốn thực sự làm rõ ở đây. Ý tôi muốn nói là bạn có tự do ý chí để tin bất cứ điều gì bạn muốn về thực tại của mình. Và, khi bạn tin vào điều đó, bạn sẽ có bằng chứng để chứng minh rằng mình đúng. Và, bất kể ai khác nói gì, họ sẽ không thể chứng minh bạn sai trừ khi bạn cởi mở để xem xét góc nhìn của họ. Bạn không có gì khác ngoài tự do ý chí để tin vào bất cứ điều gì bạn muốn. Và để làm bất cứ điều gì bạn thích. Tất nhiên, sẽ có luật pháp và các chuẩn mực xã hội điều chỉnh hành vi của bạn, và có một số luật do Chúa tạo ra cũng sẽ ngăn cản bạn làm bất cứ điều gì bạn muốn.
Z: Whoa! Thế còn về … như trong kinh thánh, hay tương tự thế? Kiểu như, “Ngươi không được giết”? (“Thou shalt not kill”)
JD: Không. Không có ý bất kính với những quy tắc đó. Nhưng chúng là do con người tạo ra. Nếu Chúa tạo ra luật, “Ngươi không được giết” thì bạn sẽ không thể giết. Chấm hết. Hoặc bạn sẽ không thể hình thành ý nghĩ giết ai đó khác được, hoặc nó sẽ là không thể về mặt vật lý, giống như ở các cảnh giới cao hơn. Để một sinh vật “ngừng tồn tại” là một điều tuyệt đối bất khả thi. Không có cái chết. Từ một số góc nhìn nhất định, bạn có thể nói rằng chúng tôi có ít tự do ý chí hơn bạn nhiều.
Z: Thật tuyệt vời. Nhưng chẳng phải bạn quyền năng sáng tạo của bạn hơn chúng tôi sao?
JD: Đúng. Nhưng chúng tôi bị hạn chế. Ý tôi là, tôi có thể sáng tạo rất đỉnh nhưng tôi không thể sáng tạo cùng với niềm tin rằng tôi không phải là một phần của Nhất Thể. Nó là không thể trừ khi tôi gửi một phần ý thức của mình vào trong Bức Màn. Tất nhiên, đó chính xác là điều tôi đã làm.
Z: Bạn có làm à?
JD: Chứ sao. (cười) Bạn chính là nó đó.
Z: À ừ nhỉ! (cười).
Như vậy là bạn đang nói rằng chúng tôi có rất nhiều tự do ý chí ở đây. Và điều đó có nghĩa là chúng tôi có rất ít luật do Chúa tạo ra.
JD: Đúng.
Z: Thế còn luật vạn vật hấp dẫn thì sao? Hoặc luật về tốc độ của ánh sáng?
JD: Đó không phải là luật. Chúng chỉ là những đề xuất. Bạn có thể đánh bại lực hấp dẫn với một tên lửa. Bạn có thể đánh bại tốc độ ánh sáng với một công nghệ tối tân hơn. Nếu bạn tin vào UFO đến từ các hệ mặt trời khác, thì bạn phải thừa nhận niềm tin vào việc du hành nhanh hơn vận tốc ánh sáng. Tin hay không thì tôi muốn nói rằng điều này không những có thể mà về mặt công nghệ không còn quá xa vời. Giới hạn tốc độ được thiết lập bởi ánh sáng có thể bị đánh bại và nó được thực hiện như vậy ở khắp mọi nơi bởi các chủng loài chỉ tiến hóa hơn các bạn một chút thôi. Đó là không phải là luật của Chúa. Chúng chỉ đơn giản là một cấu trúc trong cơ chế thực tại của bạn.
Z: Vậy chúng ta có luật tâm linh nào không?
JD: Có chứ. Bạn thích câu này không: “Ngươi có thể làm bất cứ điều gì ngươi muốn nhưng ngươi sẽ lãnh hậu quả của những lựa chọn đó” (“Thou shalt do as thou pleaseth but thou shalt get the consequences-eth of thine choices-eth“)
Z: (cười) Nghiêm túc chứ?
JD: (cười) Bỏ qua cách nói giả cổ thì tôi đang thực sự rất nghiêm túc. Đó là cách nói hài hước của tôi về quy luật tự do ý chí.
Bạn biết đấy, ở một số nơi trong vũ trụ có một lời chửi thề mà các sinh vật hay nguyền rủa nhau khi họ cảm thấy người kia đang làm sai. Họ nói, “Cầu mong cho mày nhận được chính xác những gì mày đang tạo ra! “
Điều này thật thú vị vì ở mộ
t số nơi khác trong vũ trụ nơi chúng sinh ban phước chúc mừng nhau khi họ cảm thấy người kia đang làm những điều tuyệt vời. Họ nói, “Cầu mong cho bạn nhận được chính xác những gì bạn đang tạo ra! “
Điều đó khá là lạ lùng phải không? Đặc biệt là điều này thực sự khá vô nghĩa vì hiển nhiên, mọi người luôn nhận được chính xác những gì họ đang tạo ra. Đó là mục đích của tự do ý chí. Bạn có thể tạo ra bất cứ điều gì bạn thích. Và bạn làm như vậy bằng cách lựa chọn. Kết quả chính là cuộc đời bạn đang sống.
Vì vậy, bạn có thể làm bất cứ điều gì bạn muốn, nghĩ bất cứ điều gì bạn thích và tin tưởng bất cứ điều gì bạn muốn tin. Đây là những lựa chọn của bạn. Nhưng lựa chọn của bạn sẽ luôn tạo ra kết quả và bạn sẽ nhận được chính xác kết quả từ sự lựa chọn của bạn. Theo cách đó bạn có thể xem liệu bạn có thích những gì bạn đang làm, suy nghĩ, tin tưởng hay lựa chọn hay không. Nếu có, thì bạn có thể tiếp tục chọn những thứ tương tự và nếu không, thì bạn có thể thay đổi quyết định của mình và chọn cái mới. Đó là quy luật của tự do ý chí. Có những thực tại khác mà trong đó quyền tự do ý chí bị hạn chế hơn nhiều so với những gì bạn có. Nhưng nếu bạn thực sự muốn biết về những quy luật tuyệt vời chi phối sự sáng tạo thì bạn sẽ phải đợi một cuộc trò chuyện tiếp theo trong tương lai.
Z: Ok bạn. Nhưng trước khi chúng ta tiếp tục, tôi muốn hỏi chút là tại sao luật tự do ý chí lại được gọi là luật vô minh?
JD: À. Điều đó sẽ dẫn chúng ta trở lại chủ đề chính một cách mượt mà. Luật vô minh đã được giới thiệu với bạn qua một tác phẩm dẫn kênh có tên là Luật của Một (The Law Of One), còn được gọi là The Ra Material đúng không?
Z: Đúng vậy.
JD: Vậy hãy xem Bức Màn, hay luật tự do ý chí, liên quan đến thông điệp dẫn kênh như thế nào nhé. Thứ nhất, bất kỳ ai đọc bất kỳ thông điệp nào được cho là dẫn kênh cũng có thể nghi ngờ rằng liệu có một linh hồn đang nói chuyện thông qua người dẫn kênh thật hay không? Không có thông điệp dẫn kênh nào mà không thể được tạo ra bằng trí tưởng tượng, sự sáng tạo cộng thêm một chút tư duy và nỗ lực, đúng không?
Z: Cũng có thể lắm. Ý tôi là, trong nhiều năm sau lần đầu tiên bắt đầu có những cuộc đối thoại nội tâm như thế này, thậm chí tôi vẫn còn nghi ngờ trải nghiệm của chính mình. Tôi đã nghĩ rằng có lẽ tôi đang tham gia vào một màn tự huyễn hoặc bản thân vĩ đại nào đó chăng. Nhưng bây giờ tôi có đầy đủ bằng chứng để chắc chắn rồi.
JD: Bạn vẫn còn nghi ngờ sao?
Z: Ồ, tất nhiên. Ý tôi là tôi có vô số câu chuyện, hoàn cảnh cũng như bằng chứng.v.v. Nhưng không một điều nào trong số đó là bằng chứng tuyệt đối chắc chắn.
JD: Đúng vậy. Nhưng nếu tôi là thứ như tôi nói, và nếu tôi thực sự đang nói chuyện với bạn, bạn không nghĩ rằng đó đơn giản là bằng chứng tuyệt tối à? Ví dụ: giả sử có bạn và một người khác và anh ấy viết một chuỗi dài các số ngẫu nhiên trên một mảnh giấy rồi giấu nó trong một cái hộp. Tôi có thể dễ dàng biết những con số đó là gì và sau đó chỉ đơn giản tiết lộ chúng cho bạn. Lặp lại thử nghiệm này trên truyền hình quốc tế và như vậy sẽ là dấu chấm hết cho mọi nghi ngờ. Đúng không?
Z: Đúng! Nhưng chúng ta không thể làm điều đó, phải không?
JD: Không thể nếu không vi phạm Bức Màn Vô Minh. Và không thể nếu không tước đi quyền tự do được nghi ngờ của tất cả mọi người trên hành tinh và quan trọng hơn là họ có quyền tự do tạo ra thực tại của riêng mình khi họ thấy phù hợp. Ý tôi là, nếu bạn có thể chứng minh rằng bạn đang có một cuộc đối thoại nội tâm với tôi và tôi có thể chứng minh rằng tôi có tất cả các loại tri thức tuyệt vời nhất, sau đó mọi người sẽ ngay lập tức ngừng tìm kiếm và ngừng kiến tạo ra chân lý cho riêng mình. Họ chỉ đơn giản đi đến gặp bạn và tôi để biết chân lý. Và điều này sẽ phủ nhận sạch trơn mục đích của toàn bộ thực tại mà bạn đang sống này.
Z: Đó là một lời giải thích hay thực sự. Tôi không bao giờ nghĩ về nó theo cách như vậy. Cám ơn nhiều. Nhưng bạn vẫn chưa giải thích luật vô minh
JD: Tôi rất vui vì bạn đã để ý. Tôi đang chuẩn bị nói đến đó. Các linh hồn mà có thể nói chuyện với người Trái đất không thể vi phạm quyền tự do của Bức Màn. Chúng tôi không thể cung cấp cho bạn thông tin trực tiếp về bất cứ điều gì mà có thể mâu thuẫn với Bức Màn và luật tự do ý chí. Nhưng các bạn đang tuyệt vọng trong việc tìm bằng chứng cho những hiện tượng tâm linh này và tất cả các loại lời khuyên và hướng dẫn cá nhân khác, mà nếu nó được đưa ra, sẽ vi phạm Bức Màn. Vì vậy, linh hồn đang được đối thoại sẽ có một số tùy chọn. Trong các cuộc trò chuyện của tôi với bạn, tôi có cách thức tiếp cận rất là cẩn trọng. Nếu có điều gì đó bạn thực sự cần hiểu từ tôi, nhưng nếu tôi chỉ đơn giản là truyền đạt nó cho bạn thì sẽ vi phạm Bức Màn, cho nên trong các cuộc trò chuyện, tôi sẽ phải hướng bạn đến những trải nghiệm và tương tác cho phép bạn đạt được những hiểu biết và nhận thức tối thiểu. Bạn sẽ nhận thấy một xu hướng như thế này: đôi khi bạn cảm thấy cần một cuộc trò chuyện cụ thể nào đó với tôi nhưng nhận thấy điều đó không thể xảy ra. Không phải chúng tôi không muốn trò chuyện mà chỉ là bạn cảm nhận rõ ràng rằng bạn “không thể nhận được” thông tin bạn đang mong muốn. Nó chỉ đơn giản là không thể dược diễn giải một cách chính xác. Và sau một thời gian, sau một vài pha xử lý từ phía bạn, khi bạn có được một số suy nghĩ và cảm hứng mới, đột nhiên thông tin mà bạn đang tìm kiếm chỉ đơn giản là tuôn chảy trong bạn như thể nó luôn ở đó sẵn vậy.
Z: Tôi chắc chắn đã nhận thấy và tự hỏi về điều này.
JD: Nếu bạn nghĩ về nó một cách logic thì bạn sẽ thấy có vẻ như là thông tin bạn “nhận được” thường đến thông qua quá trình xử lý của riêng bạn. Có thể lập luận rằng bạn đã “làm việc với nó” cho đến khi bạn “hiểu nó”. Chuẩn không?
Z: Ye-eees nhưng …
JD: … nhưng bạn cũng cảm thấy như thể bạn đã được truyền cảm hứng để nhận được một số thông tin cụ thể?
Z: Chuẩn không cần chỉnh.
JD: Và đây là vấn đề. Bạn, độc giả của bạn và tất cả những người khác bạn gặp sẽ luôn có quyền lựa chọn đối với tác phẩm này. Bạn có thể chọn tin theo nếu bạn muốn, rằng tác phẩm này đến từ bạn thông qua một quá trình suy nghĩ sáng tạo rất “bình thường”. Và miễn là như vậy, tôi đã thành công trong việc không vi phạm Bức Màn.
Z: Điều đó rất thú vị.
JD: Nó sẽ trở nên thú vị hơn khi bạn phát triển khả năng xử lý những suy nghĩ và trải nghiệm mới mẻ của bản thân, khi bạn mở rộng tâm trí và ý thức của mình, vì vậy chúng tôi sẽ có thể đưa cho bạn ngày càng nhiều tài liệu thú vị hơn trong khi vẫn không xâm phạm vào Bức Màn. Tôi mong muốn có thể chia sẻ một số khái niệm thực sự rộng mở với bạn trong tương lai không xa. Tất cả những gì tôi yêu cầu ở bạn vẫn là sự cởi mở và linh hoạt nhất có thể.
Z: Tôi sẽ cố gắng nhớ điều này.
JD: Cách tiếp cận khác mà tôi thực hiện với bạn xảy ra khi tôi cảm thấy rằng sẽ là không phù hợp với lợi ích tốt nhất của bạn nếu bạn có được thông tin từ bên ngoài Bức Màn. Trong trường hợp này tôi chỉ đơn giản là không cho phép thông tin đó được lưu chuyển. Bạn sẽ nhận thấy, qua một ví dụ rất rõ ràng, khi một cá nhân yêu cầu bạn thực hiện “đọc quẻ” (reading) hoặc tìm hiểu các sự kiện và chi tiết trong câu chuyện riêng của cá nhân đó, những thực thể như Adamu và tôi hay chọn nói về “khái niệm tâm linh” hoặc triết lý cơ bản thay vì đi vào những chi tiết cá nhân. Đôi khi chúng tôi có thể nói về những vấn đề rất riêng tư và cụ thể nhưng chỉ trong trường hợp cá nhân đó đã xử lý xong một số thứ nhưng, theo quy luật, thì tránh nói những điều này sẽ tốt hơn. Nếu chúng ta tiết lộ cho người khác điều gì là đúng với họ, điều này sẽ vừa có hại cho sự phát triển của họ và cũng vừa vi phạm Bức Màn.
Theo quan điểm của tôi, có nhiều cách hay hơn để hỗ trợ những người đang đi tìm sự chữa lành tâm linh. Thay vì sử dụng những món quà của bạn để nói với người kia những gì họ nên biết và tin theo, bạn có thể sử dụng các khả năng và công cụ tâm linh để giúp người đó tự mình tìm ra điều gì là đúng đắn. Hỗ trợ họ trở thành người chữa lành cho chính mình và quả thật như vậy là bạn làm được một điều cực kì tuyệt vời. Và tôi luôn sẵn lòng tham gia vào các hoạt động như vậy với bạn. Bằng cách này, chúng ta có thể làm nhiều việc tốt đẹp cùng nhau mà không bao giờ vi phạm Bức Màn.
Vậy đó, đấy là cách tôi đối phó với Bức Màn.
Tất nhiên có những cách tiếp cận khác, hoàn toàn khác. Vì lý do riêng, đôi khi linh hồn và người dẫn kênh có thể quyết định rằng họ muốn tìm hiểu càng nhiều chi tiết cá nhân càng tốt. Những trường hợp như vậy không may là thường xảy ra với những người dẫn kênh có ham muốn lợi dụng nó vì lợi ích cá nhân hoặc thể hiện cái tôi và do đó, trở nên háo hức chỉ để chứng minh rằng họ là hàng “xịn”. Bạn nên hết sức thận trọng khi đối phó với những người như vậy. Cách tiếp cận của họ với bạn sẽ kiểu như thế này “Chỉ có tôi biết chân lý, không phải bạn hay bất cứ ai khác.” Đây là một quan điểm có khả năng gây hại cho tất cả những người có liên quan. Nếu bạn cung cấp năng lượng của mình cho họ, điều này sẽ hình thành sự phụ thuộc. Thật không may, đó thường là những gì họ mong muốn. Họ không hiểu điều này có hại như thế nào đối với những người nghe và chính bản thân họ. Nhưng, để có thể đạt được sự tín nhiệm mà họ mong muốn nhằm cũng cố luận điểm rằng họ là nguồn chân lý duy nhất, họ thường sẽ thường tuyên bố về độ chính xác của những lời tiên đoán, v.v. Họ sẽ tìm cách có được thông tin qua các hiện tượng chẳng hạn như dẫn kênh, mà theo như Bức Màn thì đơn giản là không thể có được. Nếu bạn làm một nghiên cứu và xem chính xác thành tích của họ thực sự như thế nào (trái ngược với những gì họ tuyên bố) bạn sẽ thấy rằng chúng thường có tỷ lệ chính xác không hơn gì xác suất trung bình. Nói cách khác, họ làm không tốt hơn các phỏng đoán ngẫu nhiên. Bạn thấy đấy, Bức Màn sẽ không đơn giản là bị thủng theo kiểu như vậy đâu.
Rất tiếc, hiệu ứng tương tự cũng áp dụng cho những người dẫn kênh chân chính và nghiêm túc cố gắng tháo gỡ những nghi ngờ của họ. Đầu tiên họ bắt đầu thực hiện dẫn kênh và nó có vẻ ổn. Nhưng rồi nỗi sợ hãi len lỏi và họ bắt đầu nghi ngờ. Họ tự hỏi liệu toàn bộ những điều này có phải là một cú tự lừa dối vĩ đại.
Z: Tôi chắc chắn có thấy mình trong đó!
JD: Đúng vậy. Và sau đó những gì đã xảy ra với bạn chính là những gì sẽ xảy ra với những người khác trong các trường hợp như vậy. Trong nỗ lực dập tắt những nghi ngờ của mình, bạn yêu cầu bằng chứng. Bằng chứng chắc chắn, có thể kiểm chứng, không thể chối cãi. Và khi bạn tìm kiếm bằng chứng, do Bức Màn che nên tất cả những gì bạn thấy là lại có thêm lý do để nghi ngờ. Nếu, trong quá trình tìm kiếm bằng chứng, bạn được mời kết nối với những linh hồn rung động tương đối thấp, một thực thể như vậy có thể hứa hẹn với bạn tất cả những điều tuyệt vời. Nhưng bạn sẽ chỉ đơn giản là được dẫn dắt theo một điệu nhảy vui vẻ và sẽ không những không bao giờ có được bằng chứng mà bạn tìm kiếm, mà còn nhận được tất cả những thứ giả dối và cả sự vô minh . Mặt khác, nếu bạn kiên định với ý tưởng là chỉ nói chuyện với những thực thể có rung động cao, thì bạn sẽ được huấn luyện theo một cách nhẹ nhàng để buông bỏ ham muốn về bằng chứng, hay đúng hơn là học cách tạo ra kết quả bạn mong muốn.
Lựa chọn thứ ba là tâm lý của chính bạn, do mong muốn có được bằng chứng, cố tình xào nấu những thông tin nhận được.
Z: Tại sao?
JD: Bởi vì, yêu cầu bằng chứng về chân lý từ một thực thể bên ngoài bản thân bạn thực sự là một loại rối loạn thần kinh tâm linh. Không có bằng chứng về bất cứ điều gì bên ngoài bản thân bạn. Bởi vì chân lý của bạn ở trong bạn. Nếu bạn va phải “chân lý”, nó chỉ là “chân lý” bởi vì “cái biết” trong nội tâm của chính bạn cho phép. Nếu không nó chỉ là một câu chuyện mà thôi. Nếu bạn đòi hỏi rằng một sinh vật khác phải tạo ra chân lý của bạn giùm cho bạn, bạn đang làm biến dạng lăng kính của chính mình. Và nếu bạn vẫn còn đầy sợ hãi và thiếu tự tin, đến nỗi bạn không tin tưởng vào chính bản thân trong việc tạo ra chân lý của riêng mình và tìm ra con đường của riêng mình và tạo ra thực tại của riêng mình, thì tức là lăng kính của bạn đã bị vấy bẩn và khi đó nhận thức của bạn sẽ bị vẩn đục.
Vì vậy, một tình huống trớ trêu khá thú vị nảy sinh:
Những người tìm kiếm chân lý có thể chứng minh, có thể kiểm chứng được từ việc dẫn kênh thường sẽ nhận được các thông điệp, vì lý do này hay lý do khác, đầy nghi vấn hoặc sai hoàn toàn.
Những người tìm cách chứng tỏ rằng họ là nguồn đáng tin cậy của tất cả chân lý sẽ thường kết thúc bằng các bằng chứng cho thấy họ gian lận.
Những người đến trong sự hoài nghi sẽ tìm thấy nhiều lý do hơn để hoài nghi.
Và tất cả những điều này là một minh họa tuyệt vời về cách luật vô minh được áp dụng cho các thông điệp dẫn kênh. Và nó cung cấp cho bạn một số thông tin chi tiết về cách nó có thể được áp dụng theo kiểu tổng quát hơn. Về cơ bản, nếu quyền tự do ý chí vẫn còn, thì quyền nghi ngờ của bạn không thể bị tước bỏ. Quyền được hiểu theo cách khác không thể bị tước bỏ. Quyền được sáng tạo theo cách khác không thể bị tước bỏ. Quyền được lựa chọn theo cách khác không thể bị tước bỏ. Phải luôn luôn có không gian cho một chút hỗn loạn và một chút vô minh.
Nếu bạn nhìn nhận nó một cách đúng đắn thì đây là một điều hết sức tuyệt vời và đẹp đẽ. Điều này có nghĩa là bạn luôn luôn có các lựa chọn. Bạn luôn luôn có tự do. Bạn luôn luôn có thể thể hiện ý chí của mình. Sự sáng tạo có thể được phát huy trong mọi tình huống. Phép lạ có thể xảy ra. Ma thuật có thể xảy ra. Sự ngạc nhiên và thích thú có thể xảy ra. Bạn có thể nhận được một cái gì đó hoàn toàn khác với mong đợi.
Và đây là điều cần thiết. Nếu mọi thứ đều cố định và sắp xếp sẵn, thế thì sẽ quá là vô nghĩa khi cố gắng làm bất cứ điều gì; kết quả đã được định đoạt, không còn thử thách, không còn học hỏi, cũng chẳng có phát triển gì hết. Sự tiến bộ và cuộc sống sẽ chấm dứt.
Vì vậy, tôi khuyến khích bạn đón nhận những điều bí ẩn hơn là xem thường nó. Thực sự là một điều kỳ diệu khi không có bất cứ điều gì là hoàn toàn chắc chắn, cố định hay được dàn xếp hoặc chết. Mọi thứ luôn sống động, luôn thay đổi, luôn tuôn chảy không ngừng và đầy ắp những bất ngờ và bí ẩn.
Nhưng quay lại vấn đề … có lẽ bây giờ bạn có thể thấy nỗ lực cụ thể hóa mọi thứ, nỗ lực tìm kiếm bằng chứng cho các thông điệp và yêu cầu rằng chúng phải mãi mãi đúng, là vô ích rồi chứ.
Z: Chà. Đúng. Vì vậy, tôi đoán cuối cùng tôi nên từ bỏ việc tìm kiếm bằng chứng, phải không?
JD: Tôi muốn nói rằng bất cứ ai muốn tìm bằng chứng, theo mong muốn của họ, là thực sự đã tái khẳng định rằng họ vẫn nghi ngờ. Tức là họ tin rằng nó không phải như vậy. Như tôi đã lập luận, nếu bạn là người tạo ra thực tại của mình, thì mỗi một suy nghĩ sẽ dẫn đến bằng chứng tương ứng với suy nghĩ đó. Vì vậy, điều này không chỉ minh họa cho luật vô minh, nó còn minh họa rằng bạn là người tạo ra thực tại của bạn (đây là một luật khác mà ta sẽ bàn thêm ở các phần sau). Chúng ta đã tiến được khá xa trong chủ đề này rồi đó.
Nếu tôi có thể đưa đoàn tàu suy nghĩ trở lại đường ray của nó: tôi vừa dẫn ra luận điểm rằng có một cấu trúc ý thức được gọi là Bức Màn Vô Minh, điều này có trong rất nhiều bằng chứng trong kinh nghiệm của bạn (nhưng tất nhiên Bức Màn hoạt động tốt đến mức bạn thậm chí có thể nghi ngờ rằng nó cũng tồn tại, nếu bạn muốn). Ý nghĩa của Bức Màn Vô Minh đó là: chân lý cốt lõi nhất của mọi sáng tạo, rằng tất cả là MỘT, không thể được chứng minh được một cách tuyệt đối chắc chắn.
Z: Nhưng điều đó có nghĩa là tất cả những điều bạn đã nói với tôi chỉ đơn giản là một quan điểm có khả năng, giống như bất kỳ một quan điểm nào khác? Rằng tất cả các quan điểm đều có giá trị như nhau?
JD: Đúng. Chính xác. Đừng bao giờ phán xét niềm tin hoặc quan điểm của người khác. Đừng bao giờ cho rằng quan điểm của bạn giá trị hơn của họ. Nhưng những gì bạn có thể và nên làm, là cố gắng chọn lọc hoặc điều chỉnh quan điểm và niềm tin của riêng mình để chúng phục vụ bản thân một cách tối ưu. Và vì thế, trong khi tôi rất hy vọng rằng những gì bạn đọc ở đây sẽ có ích cho bạn, bạn nên tự tạo ra chân lý của riêng mình trong việc lựa chọn chấp nhận hoặc bỏ qua những gì được trình bày ở đây. Nếu nó phù hợp với bạn, thì bạn đang tìm thấy chân lý ở đây cho chính bản thân – bạn cũng đang thực sự tạo ra chân lý của bạn từ những thông tin này. Nếu bạn không thấy rung động, thì bạn không “sai”, chân lý của bạn chỉ đơn giản là đưa bạn đi theo một hướng khác với tôi.
Có nhiều bộ chân lý có sẵn cho bạn và mỗi bộ sẽ dẫn bạn đi những con đường khác nhau và tất cả đều có giá trị như nhau. Một số sẽ phục vụ bạn trong một thời gian và sau đó không còn giá trị nữa, khi bạn và hoàn cảnh của bạn thay đổi. Một số sẽ khiến bạn đau khổ và cuối cùng sẽ buộc bạn phải buông bỏ chúng. Số khác sẽ phục vụ bạn mãi mãi vì chúng mang lại cho bạn lòng tự yêu thương bản thân và sự bình an nội tại trên hành trình trở về nhà với Nhất Thể cực lạc. Lời mời của tôi đến bạn và độc giả của bạn là hãy xem xét cẩn thận các quan điểm được đưa ra trong những cuộc đối thoại này. Tôi có gợi ý đó là chúng thuộc về bộ chân lý sau. Chúng là một phần trong sự giúp đỡ của tôi đối với thực tại này và là đóng góp của tôi cho quá trình thăng thiên hiện đang diễn ra. Nhưng chủ yếu là tôi mong bạn làm theo trái tim mình và tin tưởng vào chân lý cũng như trực giác của chính mình đối với bất kỳ thông điệp nào mà bạn tìm thấy ở bất kỳ đâu … bao gồm cả những gì ở đây.
Z: Hiểu rồi. Cảm ơn nhé. Nhưng bây giờ tôi đang thấy khá bối rối. Bạn đã nói rằng bạn sẽ chứng minh tính Nhất Thể. Nhưng sau đó tất cả những gì bạn làm là nói với tôi rằng điều đó không thể được thực hiện bởi vì Bức Màn. Là sao?
JD: Tôi đã nói là “ít nhiều chứng minh”, nhớ không? Và bạn đã hỏi tôi tại sao lại “ít nhiều”. Và đó là câu trả lời của tôi.
Z: À. Chính xác. Vậy là chúng tôi đã nhận được ít nhiều bằng chứng cho mình?
JD: Đúng vậy. Nhưng đây là thời điểm thích hợp để nghỉ giải lao. Xin gọi cuộc trò chuyện này, “Bức Màn Vô Minh”. Đây là phần đầu tiên của chủ đề, “Nhất Thể là gì?” Chúng ta sẽ tiếp tục từ đây trong phần tiếp theo.
Z: Okay, tuyệt vời. Vậy, trong buổi tiếp theo …?
JD: Trong phần tiếp theo, chúng ta có thể tiếp tục cuộc trò chuyện từ hiểu biết rằng có một Bức Màn khiến cho việc chứng minh trực tiếp là bất khả thi. Nhưng tôi vẫn có thể đưa ra một số lý lẽ hay ho để chứng minh rằng “tất cả là MỘT”. Mỗi độc giả có thể tự quyết định mức độ đáng tin của bằng chứng này như thế nào đối với họ. Như thường lệ tôi sẽ không cố gắng qua mặt Bức Màn.
Z: Okay, quá tuyệt. Hẹn gặp lại các bạn trong chương tiếp theo!
* * * * *